Lúc này Kim Trục Lưu cũng bước lên hỏi họ tên. Hán tử đáp:
"Tôi tên Mâu Tông Đào. Việc tôi quen biết Âu Dương Kiên cũng có chút liên quan đến Giang đại hiệp". Giang Hải Thiên ngạc nhiên:
"Sao, chuyện này như thế nào?".
Mâu Tông Đào hỏi:
"Nói ra thì dài, trước tiên tôi phải nói tại sao tôi đến Trung Nguyên".
Giang Hải Thiên đang muốn biết lai lịch của y, nên nói ngay:
"Xin mời".
Mâu Tông Đào kể:
"Đệ tử của tiên tổ Thương Lãng công không nhiều, nhưng trải qua hàng ngàn năm đã chia ra làm ba nhánh chứ không hề thất truyền. Đảo Phù Tang bị người Ngụy chiếm lĩnh, con cháu họ Mâu đa số đều phải mai danh ẩn tích không dám lộ mặt, võ công ngày càng sa sút, đến hôm nay chỉ giữ được một hai phần.
Những con cháu họ Mâu khác thì hoặc ẩn cư ở chốn núi sâu hoặc thay tên đổi họ, làm nghề nghiệp khác, dù có gặp tôi cũng không biết họ đồng tông với tôi".
Kim Trục Lưu nghĩ thầm:
"Té ra là thế, chả trách nào cha mình đến Phù Tang tìm hậu nhân của nhà họ Mâu nhưng chẳng gặp ai".
Mâu Tông Đào tiếp tục kể:
"Còn hai chi khác ra miền hải ngoại sinh sống, tôi cũng không biết hai chi này có bao nhiêu người. Nhưng tôi có tâm nguyện đi thăm những đồng môn khắp nơi, hy vọng có thể chỉnh lý võ học của tổ tiên".
Giang Hải Thiên khen rằng:
"Nếu Mâu tiên sinh thành công chắc chắn sẽ lừng lẫy võ lâm!" Công Tôn Hoằng thầm nhủ:
"Té ra y muốn khai tông lập phái, kế thừa di nghiệp của tổ tiên, dã tâm quả thật không nhỏ".
Mâu Tông Đào tiếp tục kể:
"Tôi đã đi khắp nơi nhưng thu hoạch được rất ít. Tôi nghĩ có thể cũng có người trở về Trung Nguyên nên tôi muốn đến Trung Nguyên tìm họ. Từ lâu tôi đã nghe danh Kim đại hiệp. Kim đại hiệp quen biết khắp thiên hạ, nên tôi cũng đã từng đến chỗ của ông ta, đáng tiếc ông ta đã đi ra ngoài cho nên không gặp được".
Kim Trục Lưu hỏi:
"Chuyện này xảy ra khi nào?".
Mâu Tông Đào đáp:
"Cách đây khoảng nửa năm, tôi tìm không được lệnh tôn thì mới trở về Trung Nguyên".
Kim Trục Lưu thầm nhủ:
"Cha bảo sẽ trở về Trung Nguyên một chuyến, chả lẽ người cũng đã ra đi?" Rồi nói:
"Vậy huynh có gặp Cơ bá bá của tôi không? Ông ta có nói cha tôi đi đâu không?".
Mâu Tông Đào nói:
"Thần Thâu Cơ Hiểu Phong không may đã qua đời, tôi lên đảo mà chẳng thấy ai, chỉ thấy ngôi mộ của Cơ lão tiền bối".
Kim Trục Lưu lạc giọng kêu lên:
"Cơ bá bá đã chết ư?" Trọng Trường Thống hỏi:
"Cơ lão tiền bối năm nay chắc đã tám mươi?" Kim Trục Lưu đáp:
"Khi tôi đến Trung Nguyên, người đã tám mươi mốt tuổi". Trọng Trường Thống nói:
"Con người chẳng ai thoát được cái chết, lão đệ cũng đừng đau lòng".
Mâu Tông Đào đáp:
"Trên đường quay về tôi đi ngang qua một tiểu đảo phong cảnh tuyệt dẹp, gặp một nhân vật võ công cao cường, tuy chưa chắc bằng lệnh tôn và Giang đại hiệp nhưng tại hạ có thể kết giao được với y cũng là may mắn".
Công Tôn Hoằng cảm thấy ngạc nhiên, thầm nhủ:
"Võ công của đảo Phù Tang đã đủ kinh thế hãi tục, ngoại trừ Kim đại hiệp thì còn có ai đáng cho y khâm phục?".
Trọng Trường Thống, nghĩ đến đây thì chợt vỡ lẽ ra:
"có phải cao nhân ấy họ Diệp không?".
Mâu Tông Đào nói:
"Đúng thế, cao nhân này là Diệp Xung Tiêu". Công Tôn Hoằng nghĩ bụng:
"Ồ té ra là y". Diệp Xung Tiêu vốn là hoàng tử ở một nước nhỏ thuộc miền Tây Vực, ông ta đã nhường ngôi vua cho em trai của mình, ra biển ẩn cư.
Mâu Tông Đào tiếp tục nói:
"Tôi đã đàm luận với Diệp đảo chủ ba ngày ba đêm, đôi bên rất hợp ý nhau nên kết thành bạn vong niên. Ông ta biết tôi trở về Trung Nguyên nên nhờ tôi hai chuyện. Chuyện thứ nhất là đến thăm Giang đại hiệp, hỏi thăm hộ ông ta". Cốc Trung Liên là em gái của Diệp Xung Tiêu, Diệp Mộ Hoa lại là con của Diệp Xung Tiêu, đôi bên là người thân của nhau, cho nên Giang Hải Thiên nghe thế mừng rỡ nói:
"Nghe nói ba năm trước ông ta muốn quay về, nhưng sao bây giờ vẫn chẳng thấy?".
Mâu Tông Đào đáp:
"Ông ta đang dồn sức nghiên cứu loại võ công thượng thừa Bát nhã chưởng, ông ta bảo sau khi luyện thành mới trở về được".
Giang Hải Thiên mỉm cười, thầm nhủ:
"Tính háo thắng của Diệp đại ca vẫn không giảm". Té ra anh em Diệp Xung Tiêu từ nhỏ đã thất lạc nhau, năm xưa khi Giang Hải Thiên mới xuất đạo, không biết Diệp Xung Tiêu là anh trai của Cốc Trung Liên, đã từng tỉ thí Bát nhã chưởng với ông ta, Diệp Xung Tiêu thua nhưng không phục, thề rằng phải luyện Bát nhã chưởng hơn hẳn tiền nhân để thắng cho bằng được Giang Hải Thiên.
Mâu Tông Đào kể tiếp:
"Chuyện thứ hai là Diệp đảo chủ thay phu nhân của ông ta nhờ tôi. Bà muốn biết tin tức của người nhà cho nên tôi muốn đi tìm Âu Dương Kiên".
Té ra vợ của Diệp Xung Tiêu Âu Dương Uyển là cháu gái của Âu Dương Bá, là chị em họ với Âu Dương Kiên. Nhưng bà ta lớn tuổi hơn Âu Dương Kiên nhiều.
Âu Dương Bá không hề chấp nhận hôn sự của họ, vì y muốn gả bà cho Văn Đạo Trang. Thế là cả hai người đã bỏ trốn. Khi Diệp Xung Tiêu ra đến hải đảo, đã kịp cắt đứt quan hệ với nhà họ Âu Dương. Cha mẹ của Âu Dương Uyển buồn bã chết, sau khi bị Trọng Trường Thống phế võ công mấy năm Âu Dương Bá cũng chết. Nay Âu Dương Uyển chỉ còn lại một mình Âu Dương Kiên là thân thiết nhất. Đó cũng chính là lý do tại sao Trọng Trường Thống không nỡ giết y.
Nhà họ Âu Dương xưa nay làm toàn chuyện ác, sau đó tuy Âu Dương Uyển lấy Diệp Xung Tiêu, Giang Hải Thiên và họ cũng trở thành thông gia nhưng hai nhà không hề qua lại với nhau.
Mâu Tông Đào tiếp tục nói:
"Số là tôi định bái phỏng Giang đại hiệp trước, nhưng nghe nói Giang đại hiệp đã đến Tiểu Kim Xuyên, tôi đành tìm Âu Dương Kiên, tôi biết Âu Dương Kiên có quan hệ bà con với Diệp đảo chủ nhưng không biết con người của y như thế nào".
Công Tôn Hoằng áy náy:
"Tôi cũng không biết các hạ lần đầu tiên đến Trung Nguyên cho nên đã thất lễ, mong đừng trách".
Mâu Tông Đào nói:
"Công Tôn tiền bối trách tôi không nên đi cùng với Âu Dương Kiên cũng là ý tốt".
Kim Trục Lưu cười nói:
"Huynh đã gặp sư huynh của tôi, tại sao không nói sớm?".
Mâu Tông Đoạn nói:
"Âu Dương Kiên dắt tôi đến tìm Dương Hạo, bảo rằng Dương Hạo quen biết rất nhiều, người của Thiên ma giáo lại đông, có thể giúp tôi tìm đồng môn, tôi không hiểu cho nên cứ đi theo y. Đi đến đây tên giáo chủ giả bị vạch mặt, Giang đại hiệp và Công Tôn tiền bối kéo tới, tôi đã biết Thiên ma giáo chỉ là bịp bợm. Còn các người lại tưởng tôi là vây đảng của Dương Hạo, nhưng muốn giải thích phải tốn nhiều lời. Vả lại tôi vừa đến Trung Nguyên đã được Âu Dương Kiên khoản đãi, tôi cũng không muốn làm cho y khó xử. Cho nên tôi chỉ đành đi theo y, định rằng các người giải quyết xong công việc ở đây tôi sẽ đến gặp Giang đại hiệp. Không ngờ Kim thiếu hiệp đã phát hiện chúng tôi nên đuổi theo, tôi đành phải lộ mặt".
Giang Hải Thiên cười ha hả:
"Chúng ta gặp mặt nhau sớm chẳng phải tốt hơn hay sao? Nay xin mời Mâu tiên sinh cùng trở về để tôi kính Mâu tiên sinh một chén".
Lúc này trời đã sụp tối, Giang Hải Thiên sợ mọi người ở tổng đà lo lắng nên mời Mâu Tông Đào về cùng dùng tiệc. Nhưng Mâu Tông Đào một mực từ chối, Giang Hải Thiên thấy thế đành nói:
"Được, nếu Mâu tiên sinh đã có việc tôi không giữ nữa.
Cũng mong ước nguyện của tiên sinh sớm ngày hoàn thành, sau này chúng ta sẽ gặp lại".
Phong Tử Siêu đứng một bên, thấy Mâu Tông Đào sắp xuống núi, nhưng y vẫn chưa chịu đi. Công Tôn Hoằng nói:
"Phong Tử Siêu, đến lượt ngươi!" Kim Trục Lưu nói:
"Hình như y đã có ý hối hận, chúng ta hãy nghe y nói gì".
Ý chàng muốn bảo Công Tôn Hoằng đừng làm khó Phong Tử Siêu. Giang Hải Thiên rất mừng trong bụng, thầm nhủ:
"Sư đệ chỉ đi lại trên giang hồ mấy năm mà đã chững chạc hơn nhiều".
Phong Tử Siêu đỏ ửng mặt, nói:
"Tôi ... tôi có chuyện muốn bẩm cáo với Giang đại hiệp và Kim thiếu hiệp, không biết mọi người có chịu tha thứ cho tôi không?".
Phong Tử Siêu đưa mắt nhìn Kim Trục Lưu, mặt lộ vẻ lo lắng. Kim Trục Lưu cười nói:
"Đúng thế, ông vẫn còn chưa đa tạ ông mai này!".
Phong Tử Siêu nói:
"Ngày trước tôi muốn lợi dụng con gái mình để tìm kiếm phú quý, phụ lòng tốt của Kim thiếu hiệp. Tôi không những chẳng còn mặt mũi nào gặp thiếu hiệp mà cũng chẳng thể nào gặp con gái của mình. Nhưng tôi rất muốn biết tin của nó, thiếu hiệp có thể cho tôi biết không?".
Kim Trục Lưu nói:
"Có nghĩa là ông chấp nhận hôn sự này?".
Phong Tử Siêu nói:
"Tần thiếu hiệp là đệ tử của phái Võ Đang, e rằng y không chịu nhạc phụ như tôi".
Kim Trục Lưu cười lớn:
"Chỉ cần ông biết hối lỗi thì ông mai này sẽ khiến cho con rể của ông cúi đầu nhận cha vợ. Họ hiện giờ đang ở núi Đại Lương, vẫn bình an vô sự, ông đừng lo".
Phong Tử Siêu mừng rỡ:
"Được,vậy tôi đã yên tâm". Nói đến đây vẻ lo lắng không còn nữa. Kim Trục Lưu nói:
"Ông muốn nói chuyện gì? Đừng cứ mãi đa tạ tôi nữa".
Phong Tử Siêu ấp úng:
"Giang đại hiệp, tôi ... tôi có một việc có lỗi với ông".
Giang Hải Thiên trong nhất thời vẫn chưa hiểu ý, tưởng rằng y nói chuyện lúc trước, bèn nói:
"Tôi đã tha thứ cho ông rồi" Công Tôn Hoằng nói:
"Hình như y nói chuyện khác" Phong Tử Siêu nói:
"Đúng thế, chuyện này đang xảy ra, tôi sẽ cho các vị biết".
Giang Hải Thiên giục:
"Được, đã như thế thì ông cứ nói".
Phong Tử Siêu nói:
"Lần này tôi từ kinh thành ra, Tát Phúc Đỉnh có lệnh bảo tôi hại người nhà của ông!".
Kim Trục Lưu cười ha hả:
"Tát Phúc Đỉnh thật coi trọng ông!".
Bởi vì vợ của Giang Hải Thiên là chưởng môn của phái Mang Sơn, võ công tuy không bằng chồng nhưng cũng là một trong mười cao thủ hiện nay, nhưng Phong Tử Siêu không phải là đối thủ của bà ta.
Phong Tử Siêu đỏ mặt:
"Tát Phúc Đỉnh chỉ báo tôi làm trợ thủ cho Âu Dương Kiên".
Công Tôn Hoằng ngẩn người:
"Ồ, té ra tên tiểu tử Âu Dương Kiên đã quy thuận triều đình. Trọng bang chủ, lúc nãy ông đã thả nhầm y". Nghĩ bụng:
"Chả trách nào khi Âu Dương Kiên chưa đi, Phong Từ Siêu không dám nói".
Công Tôn Hoằng cười:
"Muốn đối phó với Giang phu nhân, tên tiểu tử Âu Dương Kiên ấy e rằng vẫn chưa đủ sức".
Giang Hải Thiên trầm ngâm một lát rồi hỏi:
"Có phải còn có cao thủ khác không?".
Kim Trục Lưu nói:
"Ngoại trừ Văn Đạo Trang và Dương Hạo, Tát Phúc Đỉnh còn có cao thủ nào nữa?".
Giang Hải Thiên nghiêm mặt:
"Trong thiên hạ này nơi nào chẳng có người giỏi?" Kim Trục Lưu đỏ mặt, im lặng không nói.
Phong Tử Siêu nói:
"Giang đại hiệp nói đúng, quả thật có cao thủ khác".
Kim Trục Lưu hỏi:
"Đó là ai?".
Phong Tử Siêu nói:
"Tôi không biết, nhưng cũng có thể là Mâu Tông Đàm".
Y vừa nói ra mọi người đều kinh hãi, Giang Hải Thiên nói:
"Không thể. Lúc nãy y đã nói rõ, hình như y không phải là hạng tiểu nhân thâm độc".
Công Tôn Hoằng bảo:
"Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường!" Trọng Trường Thống gật đầu:
"Chúng ta tạm thời đừng nên suy đoán, hãy nghe Phong Tử Siêu nói tiếp". Giang Hải Thiên nghĩ thầm:
"Hình như Trọng bang chủ biết điều gì đó".
Phong Tử Siêu nói:
"Chuyện là như thế này, Văn Đạo Trang từ Tây Xương chạy về kinh thành, báo tin rằng Giang đại hiệp cùng đệ tử đều ở Tiểu Kim Xuyên và Tây Xương, Tát Phúc Đỉnh vừa nghe cho đó là cơ hội rất tốt để rửa mối nhục cho triều đình".
Sử Hồng Anh nghe thế hỏi hèn:
"Tát Phúc Đỉnh ám toán người nhà của Giang đại hiệp, tại sao lý do lại lớn lao đến thế?".
Kim Trục Lưu nói:
"Không phải Tát Phúc Đỉnh đã khoác lác, huynh đã nghe cha kể chuyện này". Kim Trục Lưu nói:
"Tổ sư của phái Mang Sơn Độc Tý Thần Ni là công chúa triều Minh, từ lâu triều đình đã biết bí mật này nhưng không dám để lộ ra ngoài. Sau đó hoàng đế Ung Chính bị đệ tử của Độc Tý Thần Ni là Lã Tứ Nương đâm chết, triều đình nhà Thanh đương nhiên coi phái Mang Sơn là cái đinh trong mắt, hận không thể nào nhổ ra được! Nhưng chuyện này là một mối nhục đối với hoàng gia, nên âm thầm báo thù. Hàng trăm năm qua, triều đình đã nhiều lần phái cao thủ ám toán nhân vật đầu não của phái Mang Sơn nhưng đều không thành công. Lã Tứ Nương là chưởng môn đời thứ hai của phái Mang Sơn, mẹ của tôi là chưởng môn đời thứ ba, họ đều là tội phạm của triều đình, trong đời đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm. Còn sư tẩu của tôi là chưởng môn đời thứ tư, tuy thời gian đã kéo dài cả trăm năm nhưng vụ án này vẫn chưa kết thúc, cho nên Tát Phúc Đỉnh muốn ám toán bà ta không phải chuyện lạ, do đó y mới bảo triều đình phải rửa mối hận cả trăm năm này!".
Phong Tử Siêu tiếp tục nói:
"Lúc đầu Tát Phúc Đỉnh định nhờ Văn Đạo Trang làm chuyện này, sau đó Văn Đạo Trang vì luyện Tam tượng thần công đã tẩu hỏa nhập ma, ngày càng điên loạn. Tát Phúc Đỉnh đành nhờ người khác. Nhưng đáng liếc tôi vẫn chưa biết người đó là ai. Y chỉ bảo tôi đến núi Tồ Lai giúp Âu Dương Kiên.
Âu Dương Kiên bảo với Tát Phúc Đỉnh sẽ mời cao thủ đủ đối phó với Giang đại hiệp cho nên mới được trọng dụng. Lúc đầu tôi còn tưởng người đó là Dương Hạo, đến núi Tồ Lai mới biết Dương Hạo đang bận rộn việc lập lại Thiên ma giáo, y có hứa giúp Âu Dương Kiên nhưng y không chịu lộ mặt, người này đương nhiên không phải là y.
Âu Dương Kiên định làm chuyện này sau khi Thiên ma giáo đã khai đàn, nhưng không ngờ Kim thiếu hiệp đã phá âm mưu của bọn chúng. Tuy không biết tên họ Mâu này là ai, nhưng thấy y cũng đi theo Âu Dương Kiên nên tôi tưởng kẻ mà Âu Dương Kiên nói chính là y".
Mọi người nghĩ kỹ lại:
"Kẻ có thể đối địch với Giang đại hiệp, lại có mối giao tình với Âu Dương Kiên chỉ có Mâu Tông Đào".
Kim Trục Lưu thầm nhủ:
"Giả sử lúc nãy Mâu Tông Đào lừa gạt sư huynh rồi chạy đi ám toán sư tẩu thì thật đáng lo. Một mình sư tẩu chắc không thua y, nhưng muốn thắng y cũng khó. Nếu y có kẻ giúp đỡ thì sư tẩu quyết không ứng phó nổi".
Công Tôn Hoằng nhớ đến lần trước Phong Tử Siêu đã lừa gạt Lệ Nam Tinh, nên vẫn nửa tin nửa ngờ hỏi:
"Phong Tử Siêu, nhà ngươi nói có thực không?".
Phong Tử Siêu lộ vẻ khổ sở, đang định nói chuyện thì Trọng Trường Thống đã lên tiếng:
"Phong Tử Siêu đã thành tâm bỏ tối theo sáng, ăn mày già này có thể chứng minh, lần này y nói thật!".
Công Tôn Hoằng "Ồ" một tiếng:
"Tin tức của Cái Bang xưa nay rất nhanh nhạy, Trọng bang chủ nói như thế chắc là đã biết được nhiều điều gì đó?".
Trọng Trường Thống đáp:
"Đúng thế. Thật chẳng dám giấu, ăn mày già này chính vì nghe nói Giang đại hiệp ở đây cho nên đến báo tin cho ông ta. Giang đại hiệp, tôi khuyên ông hãy trở về nhà".
Giang Hải Thiên nói:
"Tôi không tin Mâu Tông Đào bị triều đình lợi dụng".
Trọng Trường Thống nói:
"Nghe nói Tát Phúc Đỉnh đã mời vài cao thủ chưa bao giờ lộ mặt trên giang hồ, nhưng tôi không biết Âu Dương Kiên cũng tham dự chuyện này. Nếu không lúc nãy tôi đã không tha cho y. Nhưng tin tức của tôi rất hợp với những điều Phong Tử Siêu vừa nói, do đó tôi đoán y nói sự thực". Ông ta ngừng một lát rồi nói:
"Tuy tôi không biết Mâu Tông Đào có tham gia vào chuyện này không nhưng tôi đoán rằng những cao thủ chưa lộ mặt trên gia là hồ chắc là đồng môn sư huynh đệ của y".
Công Tôn Hoằng gắt:
"Ăn mày già, lần này là ông đã không đúng. Ông đã biết chuyện này sao không phòng bị cho Giang phu nhân?".
Trọng Trường Thống đáp:
"Công Tôn lão đệ, ăn mày già vẫn chưa nói xong kia mà. Tôi đã báo cho phái Mang Sơn, bảo bốn đại đệ tử của phái Mang Sơn mau chóng đến giúp đỡ".
Kim Trục Lưu hỏi:
"Phong tiên sinh, có phải ông còn muốn nói điều gì không?".
Phong Tử Siêu giật mình, nói:
"Đúng thế, tôi còn có một tin phải báo cho thiếu hiệp, ở đây đông người không tiện nói".
Công Tôn Hoằng cười khảy:
"Ngươi thật lắm tin tức, được, hãy nói cho mau, đừng chậm trễ nữa".
Phong Tử Siêu vừa nói ra tin ấy, Công Tôn Hoằng kêu ồ một tiếng:
"Lại có ai đến nữa?" Chưa dứt lời, chỉ thấy trong rừng có hai bóng người hiện ra, Phong Tử Siêu ngẩng đầu lên nhìn mừng rỡ kêu lên:
"Thường nhi, các con đã trở về!".
Té ra đôi nam nữ ấy là Phong Diệu Thường và Tần Nguyên Hạo. Phong Diệu Thường thấy cha đứng cùng bọn Giang Hải Thiên, Kim Trục Lưu cũng bất ngờ, trong nhất thời không nói nên lời.
Kim Trục Lưu cười nói:
"Các người đến thật đúng lúc, Tần huynh hãy mau đến khấu đầu trước nhạc phụ!".
Tần Nguyên Hạo vội vàng chạy đến quỳ xuống trước mặt Phong Tử Siêu gọi hai tiếng:
"Nhạc phụ".
Phong Tử Siêu mừng rỡ đỡ Tần Nguyên Hạo đứng dậy, lòng thầm nhủ:
"May mà mình quay đầu vẫn chưa muộn, nếu không chẳng kiếm được phú quý mà mất cả con cái".
Kim Trục Lưu hỏi:
"Tần huynh, sao hai người đến đây?".
Tần Nguyên Hạo đáp:
"Công Tôn cô nương đi tìm Lệ đại ca không quay về.
Huynh và Sử cô nương cũng thế. Trúc lão tiền bối lo lắng cho nên chúng tôi mới đến đây tìm huynh".
Kim Trục Lưu chợt quay sang Phong Tử Siêu nói:
"Lúc nãy ông nói muốn nói chuyện gì, có phải có liên quan đến nghĩa quân không?".
Phong Tử Siêu nói:
"Triều đình đối phó với nghĩa quân. Tát Phúc Đỉnh bảo sẽ lôi kéo năm tù trưởng ở vùng Thanh Hải để đối phó với các người".
Giang Hải Thiên thất kinh:
"Thủ đoạn này thật thâm độc, nếu âm mưu của y mà thành, không những cánh nghĩa quân của Trúc Thượng Phụ khó đứng chân ở núi Đại Lương, mà e rằng sẽ diễn thành cuộc chiến giữa hai tộc Hán và Hồi".
Số là miền Tây Khang và Thanh Hải là nơi có nhiều dân tộc sống chung với nhau, nhưng chủ yếu là tộc Hán và tộc Hồi, số người Hán ở Tây Khang nhiều hơn tổng số các dân tộc khác cộng lại, nhưng ở Thanh Hải thì tộc Hồi là nhiều nhất, tộc Hán trái lại chỉ là dân tộc thiểu số.
Kim Trục Lưu nói:
"May mà chúng ta biết sớm tin này, chúng ta phải mau báo cho Trúc tiền bối biết để ông ta tìm cách ngăn cản tù trưởng của các tộc ở Thanh Hải".
Phong Tử Siêu kể:
"Tát Phúc Đỉnh đã phải sử giả đi lôi kéo những tù trưởng này".
Giang Hải Thiên:
"Chúng ta cũng phải phái người đi trước sứ giả của y".
Kim Trục Lưu:
"Đệ sẽ gánh vác chuyện này".
Giang Hải Thiên vốn muốn đích thân đi, nghe Kim Trục Lưu nói thế nghĩ bụng:
"Công phu của sư đệ hơn mình, nếu hắn đi mình rất yên tâm". Thế rồi mọi người quay trở về tổng đà của Thiên ma giáo.
Hàn Chính Đạt đang lo lắng, thấy họ trở về mừng rỡ mời:
"Tiệc rượu đã bày xong, xin mời mọi người vào tiệc!".
Giang Hải Thiên kể rõ lại mọi chuyện, Hàn Chính Đạt mừng càng thêm mừng nói:
"Xin mời vào, tôi cũng có chuyện báo cho mọi người".
Khi vào đến hương đường đã thấy bang chủ của bang Trường Kình là Tôn Bách Lộc cùng nhân vật đầu não của các bang hội khác ra nghênh đón, té ra họ đã được Lệ Nam Tình, Lý Đôn chữa trị, tuy chưa khỏe hẳn nhưng đã có thể đi lại được.
Tôn Bách Lộc tạ ơn Sử Hồng Anh rồi nói:
"Lâu nay chúng tôi đi theo quý bang, sau này cũng thế. Sử cô nương có gì sai bảo, chúng tôi dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ chối!".
Sử Hồng Anh nhún nhường:
"Lục Hợp bang muốn kết minh cùng các vị giúp đỡ nghĩa quân, không biết ý các vị thế nào?".
Tôn Bách Lộc nói:
"Sử bang chủ đã chỉ cho chúng tôi một con đường sáng, Tôn mỗ bất tài, mong Sử bang chủ làm minh chủ cho chúng tôi". Y vừa nói ra. những người khác đều tán đồng.
Sử Hồng Anh nói:
"Tôi tuổi vẫn còn trẻ, làm sao có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề này. Theo ý của tôi, chi bằng mời Công Tôn đà chủ của Hồng anh hội làm minh chủ của chúng ta thì hơn!" Công Tôn Hoằng cười ha hả:
"Ta tuổi đã già, rằng không thể gánh vác nổi nữa". Trọng Trường Thống bảo:
"Thôi được, các người đừng nhường nhau nữa. Tôi đã nghĩ đến một người thích hợp nhất".
Sử Hồng Anh cả mừng:
"Nếu có người ấy thì còn tốt bằng!".
Trọng Trường Thống:
"Tôi nghĩ y làm minh chủ võ lâm thì hợp hơn".
Thạch Huyền chợt hiểu ra, nói:
"Ồ, tôi đã hiểu? Trọng tiền bối, có phải ông nói ...".
Trọng Trường Thống ỡm ờ:
"Đúng thế. Xa tận sân trời, gần ngay trước mắt, người đó chính là Giang Hải Thiên đại hiệp!".
Trọng Trường Thống vừa nói ra tên ông ta, tất ít mọi người đều hài lòng, đồng thanh:
"Nhưng chỉ e Giang đại hiệp không chịu". Giang Hải Thiên vội vàng từ chối nhưng tất cả mọi người đều đồng loạt tán thành ông ta làm minh chủ võ lâm. Ông cũng không tiện đùn đẩy cho người khác nữa. Thế là chuyện lớn đã định, mọi người đều coi ông ta là minh chủ, buổi tiệc tàn dần, ai nấy đều thay phiên nhau chúc mừng Giang Hải Thiên.
Ở cái bàn cạnh góc điện, có bảy tám người là đầu mục của các bang hội nhỏ, ngoài ra có một hán tử mặc thanh bào không rõ lai lịch, nhưng bọn người này lần đầu tiên ngồi chung với nhau, ai nấy đều tưởng rằng y chỉ là một nhân vật tầm thường trong bang hội, nên cũng không ai hỏi đến y.
Có một người nói:
"Võ công của Giang đại hiệp hiện nay là thiên hạ đệ nhất, nhưng sau này e rằng không phải là ông ta".
Một người khác hỏi:
"Người đó là ai?" Người này đáp lại:
"Chính là Kim Trục Lưu sư đệ của ông ta". Người lúc nãy mới cười rằng:
"Ta tưởng là ai, té ra là Kim thiếu hiệp, sư huynh cũng được, sư đệ cũng được, tóm lại là người một nhà".
Hai người nhắc đến Kim Trục Lưu, mọi người đều nói về chàng.
Có người hỏi:
"Trong ngày hôm nay, Kim thiếu hiệp đã liên tục đánh bại ba cao thủ, các người có biết không?".
Đầu mục của Trường Kình bang nói:
"Ta nghe Kim thiếu hiệp đã đánh với Dương Hạo một trận, sau đó đã trải qua một trận kịch chiến ở hậu sơn, nhưng không biết hai cao thủ kia là ai".
"Một người là Văn Đạo Trang. Nghe nói y đã luyện xong Tam tượng thần công, nhưng kết quả vẫn thua trong tay Kim thiếu hiệp".
"Ồ đáng tiếc ta không được nhìn thấy. Còn cao thủ kia là ai?".
"Người kia còn lợi hại hơn Dương Hạo và Văn Đạo Trang. Nghe nói y là truyền nhân đời thứ hai mươi bảy của Loạn Nhiêm Khách, là người ở đảo Phù Tang!".
"Loạn Nhiêm Khách là ai? Đảo Phù Tang ở đâu?".
Vì thế người ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện của Loạn Nhiêm Khách và đảo Phù Tang. Khi kể toàn thêm mắm dặm muối vào. Người nghe không biết thật hay giả nhưng hầu như đều tin lời y. Y nói ra một câu, mọi người lại kêu ồ một tiếng.
Người ở các bàn khác đều buông đũa đến nghe ké. Người này càng nói càng cao hứng, khua chân múa tay tựa như đã tận mắt chứng kiến Kim Trục Lưu đánh với Mâu Tông Đào.
Thực ra lúc nãy Kim Trục Lưu đã rất vất vả khi giao thủ với Mâu Tông Đào, nếu không nhờ Giang Hải Thiên giải vây có lẽ chàng đã bị trọng thương. Nhưng trong đám đông có một người không hề lên tiếng, kẻ ấy chính là hán tử mặc thanh bào.
Người kia kể xong thì có người bảo:
"Có lẽ nay Kim thiếu hiệp đã trở thành thiếu hiệp đệ nhất". Có người nói:
"Không, bây giờ vẫn là Giang đại hiệp, nhưng mấy năm sau thì chắc chắn y sẽ là thiên hạ đệ nhất!".
Khi mọi người đang khen Kim Trục Lưu quái khách mặc thanh bào đột nhiên cười lạnh ba tiếng, tiếng cười nghe rất chối tai!
Tiếng cười ấy khiến cho mọi người đều kinh ngạc, đầu mục của Trường Kình bang trừng mắt hỏi:
"Các hạ cười cái gì?".
"Không có gì, ta chỉ cười bọn ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!".