Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 61




Làm một phụ nữ có thai quá mức bình thường, cuộc sống của A Manh thật dễ chịu, người xung quanh cũng thực vừa lòng, ít nhất người phụ nữ này cũng không có phản ứng gì, khiến cho người ta thật yên tâm.

Có điều, mỗi sáng khi thức dậy, A Manh mơ màng đầu tóc rối xù bay phất phơ, mắt buồn ngủ, bị vị tướng quân ôm lấy vỗ vỗ, nói một câu: “Mập lên rồi!” Khiến A Manh bị đả kích không thôi.

Chờ khi vị tướng quân xuất phát khỏi cửa, A Manh lập tức ngồi trước gương sờ sờ cằm, buồn bực nhận ra hình như mình đã mập lên, lại cẩn thận nhìn gần lại xem xem xét xét, có chút đả kích, quay đầu hỏi nha hoàn bên cạnh: “Tri Xuân, em cảm thấy ta có béo lên hay không?”

Tri Xuân nghiêng đầu, cẩn thận xem xét A Manh, sau đó dưới ánh mắt chờ đợi của A Manh, gật gật đầu nói: “Quả thật là có chút mập hơn.” Lại nhìn thấy biểu tình bị đả kích của A Manh, nói thêm: “Có điều, tiểu thư thật gầy, béo lên mới tốt, mới đáng yêu, Tri Xuân thực thích.”

Nhìn nha hoàn xinh đẹp đang mở to mắt nhìn mình, vẻ mặt mộng ảo, A Manh đã không còn nghĩ đến mập béo gì nữa, gọi nha hoàn lại sờ sờ đầu, sau đó nha hoàn cũng trưng ra vẻ mặt đáng yêu dùng đầu cọ cọ tay nàng, giống như con thỏ nhỏ vô hại nhu thuận.

Thật đáng yêu ~~

Nhìn chủ tớ hòa thuận vui vẻ, Tri Hạ nhìn mà trợn mắt, không đành lòng thầm nghĩ nếu tướng quân biết chuyện này, phỏng chừng sẽ tức giận, sau đó… cho dù là phụ nữ có thai cũng sẽ gặp chuyện a.

Tuy rằng biết mình đang béo lên, nhưng rất nhanh A Manh liền hiểu, là phụ nữ có thai, không ai là không mập lên, chỉ không mập mới khiến người ta lo lắng. Nàng phải làm một thai phụ khỏe mạnh, để còn sinh ra một tiểu tử thối khỏe mạnh, à không, là bé con, thôi, không cần so đo chuyện này nữa.

Vì thế, để người khác không chú ý đến mình, mặc lên một bộ quần áo rộng thùng thình, sau đó mang theo nha hoàn đi đến Bích Tâm viện thăm Diêu thị.

Tháng năm trời đã nóng rát, cho dù là buổi sáng, nhiệt độ vẫn hơi cao. Hiện tại A Manh lại là phụ nữ có thai, nhiệt độ cơ thể cao hơn người thường, mới đi được chốc lát, vẻ mặt đã mệt mỏi, trong lòng không khỏi phiền não, mùa hè mới bắt đầu đã nóng như vậy, có thể hiểu được mùa hè này sẽ khó chịu ra sao.

Đến Bích Tâm viện, một nha hoàn ra đón, nói với A Manh, lão phu nhân mời nàng qua đại sảnh. A Manh có chút không hiểu, bởi vì thời điểm này bình thường Diêu thị thường đến phật đường lễ phật, hôm nay lại sửa lại hành trình. Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, dưới sự trợ giúp của nha hoàn, chậm rãi tiến đến đại sảnh.

Trong đại sảnh, Diêu thị đang ngồi trên ghế, tay còn đang xem một quyển sách, thấy nàng tiến đến, trên mặt lộ ra tươi cười hòa ái, vội chạy lại đỡ nàng, bắt đầu ôn nhu hỏi thăm thân thể nàng cùng việc ăn uống ngủ nghỉ, đối với đứa nhỏ trong bụng nàng cực coi trọng.

Hai người ngồi cùng một chỗ, một hỏi một đáp, không khí cực hòa thuận. Nha hoàn đã sớm đem trà bánh A Manh thích ăn dâng lên, đặt bên phải tay A Manh, để nàng có thể dễ dàng cầm lấy.

Sau khi hỏi han thân thể nàng xong, Diêu thị đưa một quyển sách nhỏ lại, nói với A Manh: “Ngọc Nhân, con cũng xem đi.”

Diêu thị không nói là cái gì, A Manh tò mò nhận lấy, nhìn lên một cái, thì ra bên trong để là các công tử trẻ tuổi của các gia tộc trong kinh, từng cái tên đều có ghi sơ lược lý lịch, ghi rõ xuất thân, còn có quan hệ trong gia tộc, thực rõ ràng khiến ai xem cũng có thể hiểu. A Manh nghĩ một chút, liền hiểu được mục đích của Diêu thị.

“Nguyệt Quyên cũng đã lớn, cũng nên định hôn cho nàng.” Diêu thị không biết đang nghĩ điều gì, đột nhiên có chút thương cảm nói: “Cha Trác Nhi qua đời sớm, khiến hôn nhân của hai đứa nhỏ thật không có ai làm chủ, ta lại là nữ nhân, không hiểu tình hình bên ngoài, không biết người nào tốt, không dám sớm gả Nguyệt Quyên, sợ gả lầm. Trác Nhi thì tốt hơn, ít nhất thời điểm lão gia còn, đã sớm định thân cho nó rồi. Nhưng khi Nguyệt Quyên còn nhỏ, lão gia đã qua đời, không kịp an bài gì cả, sau lại….”

Diêu thị cũng không nói tiếp, nhưng A Manh hiểu được ý của bà. Có điều, hiện tại, với thân phận của Ngu Nguyệt Trác, Ngu Nguyệt Quyên lại là muội muội của Tĩnh Viễn đại tướng quân, nhiều người muốn làm em rể hắn, việc hôn nhân của Ngu Nguyệt Quyên không cần lo lắng, hiện tại Diêu thị buồn rầu như vậy, có lẽ Ngu Nguyệt Trác đã nói gì đó với Diêu thị, khiến bà lo lắng nên mới sốt ruột việc hôn nhân của Ngu Nguyệt Quyên.

“Nương, Nguyệt Quyên là nữ nhi duy nhất trong nhà, chúng ta cần phải chú ý lựa chọn một chút.” A Manh cười nói, chậm rãi mở quyển sách, cũng không rõ ai biên soạn, bên trong thật là chi tiết và tỉ mỉ.

Diêu thị cũng cười cười: “Đây là Trác nhi đưa cho ta, để ta tự mình chọn, ta lại không biết ai cả, nên muốn hỏi ý kiến con.”

Để nàng chọn đối tượng cho nha đầu Ngu Nguyệt Quyên? A Manh có thể đoán được sau khi Ngu Nguyệt Quyên biết, sẽ tức giận thế nào. Đặc biệt bây giờ Ngu Nguyệt Quyên còn đang thất tình sau vụ tỏ tình với Ôn Lương, nếu biết ca ca và mẫu thân đang tính toán gả mình đi, sẽ thương tâm dường nào a. Cho nên, việc này nàng vẫn không nên đưa ra chủ ý gì, cứ theo chủ ý của Ngu Nguyệt Trác cùng Diêu thị là được.

Nhưng, hiện tại A Manh lại là nữ chủ nhân của phủ tướng quân, lại là trưởng tẩu của Ngu Nguyệt Quyên, cũng cần có ý kiến, cuối cùng nàng quyết định vẫn theo Ngu Nguyệt Trác cùng Diêu thị. Như vậy vẫn là tốt hơn cả.

A Manh và Diêu thị cùng bình luận về một số người trong danh sách, cuối cùng, Diêu thị cũng chọn ra vài người, muốn đợi Ngu Nguyệt Trác trở về cho hắn xem, sau đó cùng thảo luận một chút về nhân phẩm để quyết định.

Ngu Nguyệt Quyên vừa tròn mười lăm, Diêu thị vốn muốn từ từ mới quyết định việc hôn nhân cho nàng, chờ đến khi nàng mười sáu sẽ gả đi. Ai ngờ, Ngu Nguyệt Quyên lại có tình cảm không nên có với Ôn Lương, bị Ngu Nguyệt Trác sớm nhìn rõ lòng nàng, nên mới quyết định định chuyện hôn sự cho nàng, tránh để phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Diêu thị từ khi biết tâm tư của nữ nhi, kinh hoảng không thôi, chỉ sợ nữ nhi vừa quật cường lại có chủ kiến sẽ hành động ngốc nghếch, đương nhiên cũng đồng ý với con trai. Mà A Manh cũng đoán được một chút, đương nhiên sẽ phối hợp.

Sau khi hai người xem xong danh sách, A Manh lại nói chuyện với Diêu thị một lát, sau đó, Diêu thị đưa ra ý muốn chuyển Ngu Nguyệt Quyên ra khỏi Lạc Nguyệt hiên.

Lần trước ở tiệc đầy tháng ở phủ Túc vương trở về, Ngu Nguyệt Quyên liền bị Ngu Nguyệt Trác cấm túc. Ngu Nguyệt Trác thân làm huynh trưởng, muốn cho muội muội tĩnh tâm mấy ngày, lại biến thành cấm túc. Sau đó, vẫn là Diêu thị không đành lòng nhìn con gái bị như vậy, liền bảo A Manh thay Ngu Nguyệt Quyên xin xỏ Ngu Nguyệt Trác, xin thời hạn cấm túc giảm xuống còn một tháng. Hiện tại, chỉ còn hai ngày nữa là hết thời hạn lệnh cấm.

Ngu Nguyệt Quyên dường như rất sợ huynh trưởng từ nhỏ không mấy gần gũi của nàng, sau khi bị hạ lệnh cấm túc, cũng an phận ở Lạc Nguyệt hiên, không đi ra ngoài. Có điều, tuy rằng bị cấm túc, nhưng nàng cũng là nữ nhi Diêu thị yêu thương, thường xuyên có người mang chăn ấm, đồ ăn ngon qua. Hơn nữa người đại tẩu là A Manh cũng rất rộng rãi, nàng có gì cũng cho người đem một phần qua cho em chồng. Do đó, trừ bỏ việc ra ngoài, Ngu Nguyệt Quyên cũng không thiếu gì cả, thậm chí khi A Manh ngẫu nhiên qua thăm, còn có hơi sức kêu gào với A Manh, nhìn thật có tinh thần nha.

Rất nhanh đã đến Lạc Nguyệt hiên, A Manh cho người đi thông báo, sau đó tiến vào Lạc Nguyệt hiên.

Ngu Nguyệt Quyên đang ở trong phòng may quần áo nhỏ, A Manh mỉm cười, đương nhiên biết Ngu Nguyệt Quyên đang may quần áo cho đứa nhỏ trong bụng mình. Tuy là Ngu Nguyệt Quyên luôn chán ghét thậm chí khinh bỉ mình, nhưng trong bụng nàng là đứa nhỏ của ca ca nàng ấy, tương lai sẽ là chất nhi của nàng, nàng là thật tâm yêu thích đứa nhỏ này.

Nhìn thấy nàng, Ngu Nguyệt Quyên nhướn mi, không khách khí nói: “Tẩu đến đây làm gì?”

A Manh tự động coi đó là quan tâm, không để ý, thầm nghĩ lời kia đại khái là: “Phụ nữ có thai không nghỉ ngơi đi, chạy loạn khắp nơi làm gì?”

Nha hoàn Lạc Nguyệt hiên mang trà bánh cho A Manh, thậm chí còn chuẩn bị một cái đệm tựa cho A Manh ngồi, để nàng được thoải mái.

Ngu Nguyệt Quyên vẫn lạnh mặt may quần áo, không ngăn cản động tác của nha hoàn. Thực ra thì từ lần trước ở phủ Túc vương thổ lộ bị thất bại, bị A Manh nhìn thấy, Ngu Nguyệt Quyên đã không còn ác cảm với A Manh, hơn nữa sau khi bị cấm túc, A Manh thường xuyên đến thăm nàng, sinh ra nhiều tình cảm tốt, đặc biệt hiện tại nàng còn đang mang thai con của ca ca nữa.

A Manh chậm rãi uống trà, chờ Ngu Nguyệt Quyên may xong, cười nói: “Hai ngày nữa được bỏ lệnh cấm, có muốn đi dâng hương cùng ta không?”

“Không đi!” Sau đó lại ngắm bụng nàng, lộ ra biểu tình không tự nhiên, “Tẩu cẩn thận chút đi, đừng làm đau cháu ta!”

“Yên tâm yên tâm, đó là tiểu tử thối của ta… à không, bé con của ta!” A Manh dừng một chút, vì không cẩn thận lại nói ra ba chữ “tiểu tử thối” đều là do Diêm Ly Trần cùng Ngu Nguyệt Trác đồng hóa nàng, luôn luôn gọi “tiểu tử thối”, hại nàng dần dần cũng học theo. Trên thế giới này, chuyện đáng sợ nhất là không nhận thức rõ ràng, thật giả lẫn lộn, hiện tại, nàng đang bị ảnh hưởng từ hai nam nhân kia.

“Tiểu tử thối?” Ngu Nguyệt Quyên nói thầm một tiếng, sau đó lớn tiếng mắng: “Tẩu làm sao có thể gọi chất nhi của ta là tiểu tử thối? Thật là không có kiến thức!”

“Không liên quan đến ta, là ca ca muội kêu như thế!” A Manh không để ý đến sự tức giận của nàng, thản nhiên nói: “Ca ca muội mỗi ngày đều ở bên tai ta nhắc đi nhắc lại, ta chỉ là bị ảnh hưởng mà thôi.”

Nghe vậy, vẻ mặt Ngu Nguyệt Quyên không dám tin, sau đó cho rằng A Manh đang cố ý làm hại hình tượng huynh trưởng của nàng, cười nhạt với dụng tâm hiểm ác của A Manh.

Hai người đấu khẩu thêm một lúc, A Manh đấu không đến nơi đến chốn, nhưng thật ra vẫn là Ngu Nguyệt Quyên bị thua, chỉ vào nàng run run không nói nên lời.

Đến khi A Manh cảm giác bàng quang có chút trướng, thập phần không văn nhã chạy đi tìm chỗ giải quyết, lại trở về cùng Ngu Nguyệt Quyên giải trí tiếp, vô cùng thản nhiên tự đắc, lại nhìn Ngu Nguyệt Quyên đang khinh bỉ mình, cảm thấy người nào đó từ khi mang thai càng ngày càng thô tục.

Ngu Nguyệt Quyên lại một lần nữa bị A Manh chọc tức, rốt cuộc hỏi: “Nói đi, hôm nay tẩu đến làm gì? Có phải nương bảo tẩu đến?”

A Manh nhìn nàng, vẻ mặt muốn nói “Muội còn rất thông minh”, khiến cho tiểu cô nương kia kiêu ngạo nâng cằm hừ một tiếng. Trong lòng A Manh cười thầm, nhưng cũng hiểu nếu nàng nói ra, tiểu cô nương chắc chắn sẽ không chịu nổi.

“Nương bảo ta đến nói với muội, đoán chừng sẽ mau chóng định hôn cho muội!”

Quả nhiên, Ngu Nguyệt Quyên vừa nghe, gương mặt còn đang hồng thuận trở nên trắng bệch, thậm chí còn lộ ra thần sắc tuyệt vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.