Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 105




Đêm dài yên tĩnh, nhưng Ngu Nguyệt Trác lại không ngủ được.

Chờ người trong lòng ngủ say, hắn mới nhẹ nhàng đứng lên, hết sức cẩn thận không đánh thức nàng. Dù không cần nhìn cũng cảm nhận được hiện tại nàng có bao nhiêu gầy yếu, vốn dĩ sau khi sinh hai ba tháng, nàng vốn mập mạp, béo tốt, nhưng hai tháng gần đây, so với khi chưa mang thai còn gầy hơn một ít, đây đều là vì độc mà ra.

Tuy mỗi lần phát độc, nàng đều chịu đựng không kêu lên, sau khi độc phát xong lại biểu lộ ra bộ dáng vô tâm không sao cả, nhưng sao hắn không hiểu cảm giác của nàng chứ. Khi nàng đau đến co người lại, phảng phất như còn bằng một ngón tay thôi, thống khổ kia làm sao một nữ tử có thể chịu đựng được?

Nếu không phải lo lắng cho nàng, làm sao hắn lại có thể an tĩnh ở kinh thành chờ tin tức? Hẳn đã sớm đem người đến Thiên Âm cung tiêu diệt đám yêu nữ ở đó rồi.

Dưới ánh trăng, Ngu Nguyệt Trác cúi đầu nhìn khuôn mặt gầy yếu của nàng, thịt trên mặt đã không còn nữa, hốc mắt sâu hoắm, mọi thứ trên người nàng đều nho nhỏ tinh xảo. Một người nhỏ nhắn như vậy, làm sao có thể chịu đựng thống khổ mà chưa bao giờ kêu lên thành lời?

Phải rồi, bởi nàng biết nếu nàng nhịn không được mà kêu lên, thực không hiểu hắn sẽ làm ra chuyện thảm thiết đến mức nào. Hắn vốn không phải là người tốt, thậm chí còn có thể điên cuồng đáng sợ, thế gian này không ai có thể ngăn được hắn lại. Cho nên, vì quá hiểu hắn, nàng mới nhẫn nại như vậy.

Tất cả, đều là vì hắn mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn đều là vậy. Nhìn như là hắn bắt nạt nàng, kỳ thật là nàng luôn bao dung cho hắn.

Trước kia không hiểu, coi chuyện này là đương nhiên, lại không biết rằng, trên thế giới này không hề có chuyện đương nhiên. Sau khi lớn lên, hiểu chuyện, hắn không để ý đến ý nguyện của nàng, quyết tâm đem nàng đặt tại bên ngoài, muốn bao dung, sủng ái, che chở cho nàng. Nhưng nhìn kết quả, vẫn là nàng bao dung cho bản tính không tốt của hắn, mà hắn chưa hề chân chính bảo hộ cho nàng…

Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhợt nhạt của nàng, Ngu Nguyệt Trác đứng dậy, ánh mắt ôn nhu lập tức bị thay thế bằng sự lạnh lùng.

Ra khỏi cửa, Ngu Nguyệt Trác đứng trên bậc thang, kêu: “Nhất Dạ!”

Một thân ảnh màu đen xuất hiện trong bóng đêm, lẳng lặng đứng phía sau hắn.

“Truyền lệnh xuống, treo thưởng cho kẻ nào có thể giết được Hoa Tự Ngọc của Thiên Âm cung!”

“Rõ!”

Trầm ngâm một lát, Ngu Nguyệt Trác còn nói thêm: “Phái người đến phía đông Bắc Việt, tạo chút hỗn loạn, để bọn họ không đặt chủ ý lên phủ tướng quân nữa.”

“Rõ!”

Đột nhiên, thân thể Ngu Nguyệt Trác nhảy dựng lên, mắt thường khó có thể nhìn rõ hành động của hắn, lập tức, oành một tiếng, một người bị kéo ra, nặng nề ngã trên sân đá cuội một cái, thân thể va vào tảng đá phát ra thanh âm, còn có tiếng xương kêu răn rắc, thực là khó coi.

“Ai a a, đau chết ta, tướng quân không thể nhẹ nhàng một chút sao? Ta là nữ tử nha!” Thanh âm yêu mị phát ra, phàm là nam nhân nghe được đều có chút mềm lòng.

Ngu Nguyệt Trác không lên tiếng, đưa ánh mắt u ám nhìn nữ nhân kia, trong bóng đêm, hai con ngươi như hai mũi nhọn xuyên thấu, vốn dĩ Hoa Yêu Nhi còn muốn kêu thêm một chút, lập tức không nói gì, không dám đùa giỡn gì nữa.

“Cửu Kiếm công tử, ngài thực muốn giết sư tỷ của ta sao?” Hoa Yêu Nhi đỡ cánh tay bị thương hỏi, sắc mặt dưới ánh trăng tái nhợt mà suy nhược, dáng người bạc nhược mà lại có vẻ điềm đạm, đáng yêu.

“Không phải ngươi vừa nghe rồi sao?” Ngu Nguyệt Trác tao nhã nói.

Hoa Yêu Nhi trầm mặc, đột nhiên hỏi: “Sát lâu có quan hệ gì với ngươi? Chẳng lẽ ngươi là chủ nhân của sát lâu? Cho nên cao thủ của sát lâu mới để cho người tuỳ ý sai sử?”

“Hoa cô nương nghĩ nhiều rồi, tuổi của tại hạ so với lịch sử tồn tại của sát lâu còn kém xa. Cô nương cảm thấy với tuổi của tại hạ, có thể sáng tạo ra một tổ chức có quy mô lớn thế sao?”

Ngu Nguyệt Trác nhìn nữ nhân ngồi dưới đất ôm cánh tay, trong mắt hiện lên một loại ác ý nguy hiểm. Cảm nhận được sự nguy hiểm, trong lòng Hoa Yêu Nhi giật nảy, đang muốn lui ra, lại bị một cánh tay đè lên cổ, thân thể bị nâng lên, cả người bị treo trên cánh tay nam nhân, khiến nàng thực khó thở.

"Thả, buông ra..."

Hoa Yêu Nhi khó khăn nói, ánh mắt híp lại nhìn nam nhân đang siết cổ mình, dưới ánh trăng, gương mặt tuấn nhã kia, phảng phất như tiên nhân. Nhưng đôi mắt đen láy lại mang theo ác ý, như một ác quỷ địa ngục, khiến nàng sợ hãi mình sẽ bị ác quỷ cắn chết.

“Ngươi biết không? Nàng thực sự rất đau… nàng tuy luôn gặp chuyện không may, nhưng đều là vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ hồi phục, chỉ đau một chút thôi. Cho nên, nàng kỳ thật không thể chịu được nỗi đau như vậy… nhưng một tháng qua, mỗi lần phát độc, nàng cũng chưa hề kêu lên một tiếng. Ngươi có biết vì sao không?” Thanh âm của nam nhân vừa dịu dàng, vừa nhẹ nhàng, tựa như đang nức nở, đủ để nữ nhân đỏ mặt.

Hoa Yêu Nhi khó khăn lắc đầu.

“Ha ha đương nhiên là vì ta! Nàng thực sự rất đáng yêu, phải không? Chỉ sợ ta tức giận đi làm chuyện gì đó mang lại hậu quả thảm khốc, khiến ta gặp nguy hiểm, cho nên nàng tình nguyện để mình chịu đựng, cũng không cho ta làm chuyện nguy hiểm. Ngươi nói, trên thế giới sao còn có thể có người đáng yêu như vậy?”

Hoa Yêu Nhi bị hắp bóp cổ mà lè lưỡi trợn trắng mắt, nhưng từng chữ của hắn đều lọt vào tai. Sau đó có chút hiểu được, hiện tại hắn đang không thể khống chế được. Hắn giận chó đánh mèo, phẫn nộ, thậm chí chuyện gì cũng có thể làm, chỉ cần hắn muốn. Nam nhân đáng sợ này thực khiến người ta run sợ, hắc tâm của hắn, không có gì đáng giá bằng nỗi băn khoăn của hắn, người hắn yêu đang chịu thống khổ! Hoa Yêu Nhi thở dài trong lòng, bởi nàng ta biết, sư tỷ cuồng dại kia của mình rất nhanh sẽ gặp bất hạnh thôi…

“Đều do ta, nếu ta nói chuyện nhiều với nàng hơn một chút, nàng sẽ không nghĩ ngợi nhiều như vậy. Nếu như ta trực tiếp đưa nàng đến Thiên Âm cung, nàng sẽ không phải chịu thống khổ như vậy…”

Hoa Yêu Nhi làm sao không hiểu được băn khoăn của hắn khi không mang A Manh đi Thiên Âm cung. Không cần nói đến khoảng cách vạn dặm giữa Thiên Âm cung và Kinh thành, A Manh là nữ Tử Yếu ớt, không thể đi đường xa được, thời gian cũng không đủ. Lại nói, giờ nàng đang bị trúng độc, mỗi ngày độc phát một lần, mỗi lần phát độc đều vô cùng khổ sở, nếu không có nơi thoải mái để nàng nghỉ ngơi, kể cả là người có võ công cao cường cũng khó chịu đựng được. Thêm nữa là A Manh vốn là tiểu thư quen sống an nhàn, Ngu Nguyệt Trác làm sao có thể để nàng chịu dãi gió dầm sương?

Nam nhân này thực sự là … quá si tình, điên cuồng khiến nữ nhân khát vọng a!!!

Khi Hoa Yêu Nhi cảm thấy mình sắp hít thở không thông mà đi gặp ông bà, lực đạo siết cổ nàng ta rốt cuộc buông lỏng, toàn thân rơi xuống bụi cỏ, một trận ho khan vang lên, đánh vỡ đêm dài yên tĩnh, nhưng không hề có thị vệ tiến lại tra xét.

“Ta không thể giết ngươi, ngươi hãy dùng cả đời mình để đền tội đi!”

Hoa Yêu Nhi chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi áp bức tim đập nhanh hơn, vừa quay đầu lại, đã thấy bóng dáng nam nhân kia biến mất trong đêm tối.

********

A Manh mơ màng nghe được tiếng mở cửa, còn đang muốn tỉnh lại, một bàn tay lạnh như băng tiến lên xoa hai má ấm áp của nàng, khiến nàng không khỏi rùng mình, không chờ cái tay kia rời đi, đã mở mắt ra.

Là Ngu Nguyệt Trác.

A Manh trừng to mắt, nhìn nam nhân đối diện, kinh ngạc nói: “Sáng sớm chàng đã đi luyện công sao? Ai… Không đúng, chàng đã nói, khi đạt đến trình độ nhất định, căn bản không cần ở riêng để luyện, chỉ cần tuỳ ý vận chuyển nội lực là được rồi.”

Ngu Nguyệt Trác mỉm cười nhìn nàng, nghe nàng lẩm bẩm, cũng kiên nhẫn nghe, đến khi nàng nói xong, mới cúi người hôn lên khoé môi nàng, khàn khàn nói: “Chào buổi sáng!”

"Sớm..." A Manh đỏ mặt chào hỏi.

Hôm nay không giống trước kia, hoàn toàn không có tinh lực rời giường, tay chân đều mệt mỏi, khi xuống giường, nếu không phải có Ngu Nguyệt Trác lanh tay lẹ mắt đỡ thắt lưng nàng, nàng đã té ngã trên mặt đất rồi.

Ngu Nguyệt Trác tự mình giúp nàng rửa mặt, thay quần áo, thậm chí còn muốn ôm nàng đến nhà xí…. A Manh đương nhiên muốn rít gào hỏi hắn làm sao, muốn gì! Nhưng nhìn biểu tình trầm tĩnh của hắn, nhất thời không nói được gì, ngoan ngoãn để hắn hầu hạ, oành một tiếng, đóng cửa nhà vệ sinh trước mặt hắn.

Sau khi dùng bữa sáng xong, mẹ chồng cùng em chồng đều cho người đến hỏi thăm sức khoẻ của nàng. Đến khi nha hoàn của hai người rời đi, quản gia lại tiến đến, nói với bọn họ, vợ chồng Túc Vương cùng vợ chồng Ôn thái sư đến.

A Manh mở to hai mắt, sau đó quay sang nhìn Ngu Nguyệt Trác.

Ngu Nguyệt Trác nhếch môi lên, nói với quản gia: “Mời Vương gia và Ôn đại nhân đến thư phòng. A, nói với bọn họ, phu nhân hiện tại không khoẻ, mời Vương phi và Ôn phu nhân đến đây.”

Quản gia theo ý đi làm.

Ngu Nguyệt Trác đặt tay lên trán A Manh, gọi hồn A Manh đang phiêu diêu về, ôn hoà nói: “Nếu nàng cảm thấy mệt, để các nàng tự ngồi uống trà mà chờ, nàng cứ về phòng nghỉ ngơi đi.”

A Manh giật mình, lập tức trừng mắt nói: “Sao thế được, các nàng một là Vương phi, một là phu nhân Thái sư, ta có điên cũng không thể làm thế,.. Ai, chàng đừng nhìn ta như vậy, ta, ta nghe lời chàng là được mà. Chỉ cần ta thấy mệt, ta sẽ nghỉ ngơi. Chàng cứ đi làm chuyện của mình đi.” A Manh trưng vẻ mặt “ta rất là ngoan ngoãn nghe lời, nên chàng đừng có trưng biểu tình nguy hiểm ra nhìn ta.”

Ngu Nguyệt Trác thập phần vừa lòng với sự thức thời của nàng, hôn nàng một cái, rồi mới đến thư phòng.

Một lát sau, nha hoàn dẫn Túc vương phi và Như Thuý đến

Túc Vương phi một thân quần áo và đồ trang sức đắt tiền, sắc mặt hồng thuận, hơi thở nhẹ nhàng như cô nương chưa chồng. Mà Nhị Thuý cô nương đang mang thai lại mặc một thân quần áo thanh lịch, trên người trang sức không nhiều lắm, sắc mặt cũng hồng thuận, nhìn không khác trước là mấy.

Một tháng trước sau khi xác nhận Như Thuý mang thai, A Manh không gặp lại nàng nữa, giờ gặp lại, Như Thuý trừng lớn mắt, hô: “A Manh, mới một tháng không gặp, sao ngươi lại tiều tuỵ đến vậy?”

Túc Vương phi cũng quan tâm hỏi nàng: “Không phải mắc bệnh nghiêm trọng chứ? Đã mời thái y chưa? Thái y nói sao?”

Hai người quan tâm xuất phát từ nội tâm, Ngu Nguyệt Trác cùng Túc vương và Ôn Lương quan hệ tốt, cho nên các phu nhân cũng thường xuyên lui tới, giao tình so với các phu nhân khác trong kinh thành có phần thân thiết hơn một chút, sẽ không có chuyện tính kế lẫn nhau. Hơn nữa, A Manh cảm thấy, Túc Vương phi và Như Thuý tính cách đều rất tốt, cũng không phải là người thích tính kế, cho nên ở cùng các nàng thực thoải mái. Chỉ là mọi người đều có gia đình, cho nên bình thường ít gặp nhau.

“Không sao, ta chỉ là giảm béo sau khi sinh thôi, cảm ơn hai người đã quan tâm, đến đây đi, đây là điểm tâm đầu bếp nhà ta tự làm, ta cảm thấy cũng không tệ lắm.” A Manh nói.

Như Thuý không đồng ý nói: “Hắc, giảm béo cũng không đến mức gầy hơn cả trước khi mang thai chứ? Chẳng lẽ ngươi có cách kỳ diệu nào sao? Nói ra cho chúng ta tham khảo chút. Ai, ta nhớ sau khi Vương phi sinh tiểu quận chúa, cũng muốn giảm béo, nhưng khi vận động thì bị thương ở thắt lưng, mấy ngày liền sắc mặt Vương gia đều đặc biệt đáng sợ, khiến ta cũng không dám đi qua.”

A Manh vừa nghe về chuyện của Túc Vương phi, lập tức quay sang nhìn Túc Vương phi.

“Im ngay!” Túc Vương phi thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn nha hoàn cũ của mình – hiện tại đã là phu nhân Thái sư, cắn răng nói: “Em không nói, không ai nói em câm điếc!”

Như Thuý nhún vai, trấn an: “Tiểu thư a, làm người dám làm thì dám chịu! Sẽ không sợ người khác nói!”

Túc Vương phi thiếu chút hộc máu, nghẹn khuất trừng mắt nhìn kẻ đang lắm mồm lắm miệng kia.

A Manh dùng tay áo che miệng cười trộm, không dám tự nhiên cười Túc Vương phi. Túc Vương phi tuy ít nói, nhưng cũng không phải là người dễ nói chuyện, mỗi khi A Manh đối mặt với Túc Vương phi đều có phần lúng túng, so với đối mặt với kẻ biến thái Ngu Nguyệt Trác còn thấy nguy hiểm hơn, cho nên vì mặt mũi Túc vương, vô luận Túc Vương phi có làm chuyện gì, nàng đều chỉ dám cười trộm mà thôi.

Nói chuyện một hồi, Túc Vương phi lơ đãng nhìn ra ngoài, rồi nói: “Tối hôm qua, ta nghe Vương gia nói một chuyện.”

Nghe thấy thế, A Manh cùng Như Thuý đều ngẩng đầu nhìn nàng. Lúc này trên đại sảnh, trừ ba người các nàng, cũng chỉ có các nha hoàn tâm phúc, cho nên việc Túc Vương phi nói cũng không có gì băn khoăn.

“Thám tử ở Bắc Việt truyền tin về, nói phía đông có dị động (có chuyện khác thường), đoán chừng không lâu nữa sẽ có chiến tranh.” Túc Vương phi nhướn mày, không muốn có kết quả này. Cũng là, nhân gian vẫn có câu: chiến tranh nữ nhân mau tránh. Cho dù muốn đánh trận, cũng hiểu được chuyện này là của nam nhân, không có quan hệ với nữ nhân. Cho nên, dù Túc Vương phi không thích, cũng không thể thay đổi được gì cả.

Trong lòng A Manh giật mình, tim bị bóp chặt, ngón tay cũng gắt gao nắm chặt khăn tay. Bởi nàng biết, nếu có chiến sự, cánh tay đắc lực của Hoàng đế - Ngu Nguyệt Trác sẽ phải xuất chinh.

“Tiểu thư, không phải bên Bắc Việt đã ký hiệp ước hoà bình với chúng ta sao? Phía Đông không phục cũng không nên đến tìm chúng ta, mà nên đi tìm Vương Đình mới đúng chứ?” Như Thuý có chút tức giận nói ra.

Túc Vương phi bĩu môi, “Đây là địa phương bí hiểm. Vương Đình đã bị chúng ta đánh cho tàn phế, lại có một ít chính khách có dã tâm tuyên bố không phụ thuộc vào Vương Đình, cho nên hành vi của bọn họ không quan hệ gì đến Vương Đình. Vương Đình ở phía Tây Bắc, mà bọn họ ở phía Đông, hơn nữa một số nơi còn lập nên nước nhỏ, trong đó có thế lực nhất là Đại Tiên quốc, cùng hướng đến chiến tranh với Đại Sở.”

“Không thể nào! Bắc Việt còn có liên hợp quốc gia sao? Quốc gia không phải là thống nhất sao? Sao bọn họ có thể hợp tác với nhau?”

Cái này A Manh có thể giải thích: “Ta thấy trong sách nói, kỳ thật quốc gia này đa phần mà nói, lương thực khó trồng, diện tích cày ruộng ít, không thể thoả mãn yêu cầu của người dân, nên việc đánh chủ ý đến nước khác cũng là bình thường.”

Nghe vậy, mọi người đều trầm mặc.

Một hồi sau, nha hoàn tiến vào bẩm báo, các nam nhân đã nói chuyện xong, Túc Vương phi cùng Như Thuý đứng lên cáo từ A Manh.

Vì A Manh có bệnh trong người, nên không tự thân tiễn các nàng. Qua một hồi nữa, Ngu Nguyệt Trác cũng đã trở lại.

“Sao không đi nghỉ ngơi đi?” Ngu Nguyệt Trác ôn hoà hỏi.

Nghe được hàn ý trong thanh âm của hắn, A Manh vội khoát tay nói: “Hiếm khi được gặp Túc Vương phi cùng Như Thuý, cao hứng quá quên cả mệt mỏi.”

Ngu Nguyệt Trác cười cười nhìn nàng một cái, sau đó để nha hoàn mang thuốc lên, bắt đầu tự mình bón thuốc cho nàng.

Thuốc này là Dung Nhan kê đơn, hương vị luôn cổ quái, A Manh uống vào đều muốn phun ra, nhưng không đợi nàng phun ra, miệng đã được nhét vào một miếng Hoa quế đường ngọt ngào.

Uống thuốc xong, Ngu Nguyệt Trác ôm A Manh vào phòng nghỉ.

Khi A Manh bị người ép buộc nằm xuống, thật tình có chút bất đắc dĩ không hiểu rõ tâm tình hiện tại của nam nhân này là sao nữa.

Thật sự là ngủ không được, lại nhìn đến nam nhân đang ngồi trước giường đọc sách, A Manh giật giật tay áo hắn: “Tối qua chàng đi đâu? Có phải cả đêm không về?” Tuy sáng nay rời giường có chút mờ mịt, nhưng nghĩ lại, nàng không hiểu sao cả người hắn toàn sương sớm, chắc chắn là đi cả đêm không về rồi.

Ngu Nguyệt Trác mỉm cười, cúi đầu cười nói: “A Manh đang lo lắng vi phu gạt nàng đi ra ngoài tìm vui vẻ sao? Yên tâm, ta chỉ muốn một người, sẽ không vượt tường đi tìm nữ nhân không đứng đắn.”

“… Chàng nghĩ nhiều rồi.” A Manh lại một lần nữa bị nam nhân này làm cho đỏ mặt, cho dù nàng muốn hoài nghi, nhưng nam nhân này lại có bản lĩnh khiến nàng không thể hoài nghi hắn. Nhìn thần sắc hắn trông mong nàng ghen tỵ, càng khiến nàng thấy áp lực lớn a.

Có phu quân như thế … Thực sự là vừa ngọt ngào, vừa khổ a.

Ngu Nguyệt Trác sờ sờ má nàng, cười nói: “Tối qua ta đi làm chút việc, thuận tiện đi tìm hiểu chút tin tức.”

A Manh chuyển người, trực tiếp đem đầu gối lên đùi hắn, năm ngón tay đan vào tay hắn, một hồi sau lại hỏi: “Chàng tìm hiểu tin tức gì?”

“Ân, rất nhiều…Đầu tiên là về Thanh Môn, xem nó suy sụp đến thế nào. Sau đó là Thiên Âm cung, trong võ lâm còn có vài tin tức nữa, còn nữa, xem cái tên chết giẫm A Trần đang chạy đi đâu mà giờ còn chưa về nữa!”

Nhìn gió lốc trong mắt hắn, A Manh cảm thấy nếu Diêm Ly Trần ở đây, đoán chừng sẽ bị nam nhân này trút giận bằng cách đá vào ngực mấy cái mất.

“Uhm… liệu Trần công tử có chuyện gì hay không?”

Ngu Nguyệt Trác nhíu mi, chậm rãi nói: “A Trần đã sớm rời khỏi Thiên Âm cung, chỉ cần hai ngày là về đến kinh thành. Nhưng là… tin tức báo về, hắn đã mất tung tích ở gần đây… chỉ sợ là có biến rồi.”

A Manh rũ mắt, có chút suy nghĩ.

Sau một hồi, mặt Ngu Nguyệt Trác chạm vào khuôn mặt gầy yếu của nàng, ôn nhu nói: “Không cần lo lắng, độc trên người nàng sẽ nhanh được giải thôi, sẽ không sao đâu.”

Cho dù lo lắng, nàng cũng không cần biểu hiện trước mặt nam nhân này, để hắn nghĩ mình là người vô tâm là được. Trong lòng A Manh yên lặng nghĩ, sau đó chớp mắt cười nói: “Lần này ta bị hại thảm như vậy, chàng nói đi, ta có thể nguyền rủa họ được không?”

Ngu Nguyệt Trác nghe thấy, nhịn không được cắn trên môi nàng một chút, hiển nhiên là đề nghị tà ác này rất hợp tâm hắn, nhưng lại nói: “Có thể trừng phạt nho nhỏ một chút, không cần giết chết.”

Nga, hắn thiện lương vậy sao?

“Còn lại cứ giao cho ta, khiến bọn chúng sống không bằng chết sẽ thú vị hơn nhiều ~~”

A Manh nhắm mắt lại, nghĩ nghĩ như vậy mới đúng là tính cách của đại ma vương a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.