Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 100




(coi như là một phiên ngoại nhé cả nhà thân yêu!)

Nhớ rõ lúc đó tuổi còn nhỏ, ngươi thích nói còn ta thích cười.

Có một hồi cùng sóng vai ngồi dưới gốc cây đào, trên ngọn cây chim hót líu lo.

“Ngu huynh đệ, đã lâu không gặp, chúc mừng huynh hồi kinh báo cáo công tác. Di, đây là…”

Nam nhân tuấn nhã trẻ tuổi mỉm cười, nắm tay hài tử đưa về phía trước giới thiệu với bạn tốt: “La huynh, đây là Khuyển tử, gọi là Nguyệt Trác. Nguyệt Trác, đây là La thúc thúc.”

Bé trai năm tuổi, bộ dáng vẫn còn bé, mặt nhìn tròn như bánh bao, tươi cười ôn nhã, hành lễ với La Hoằng Xương: “La thúc thúc!”

“Được, được, được, Nguyệt Trác thực ngoan a!” La Hoằng Xương cao hứng sờ đầu bé trai, đưa ra một ngọc bội bên hông đặt lên lòng bàn tay trắng noãn của bé trai, không cho phép cự tuyệt nói: “Nào, đây là lễ gặp mặt thúc thúc cho cháu.” Sau đó nói với Ngu phụ đang không ủng hộ: “Ngu huynh đệ, Nguyệt Trác lớn lên sẽ giống huynh, tính tình cũng giống, tiền đồ tương lai sáng chói a!”

Ngu phụ nghe xong, chỉ mỉm cười, trong nụ cười mang theo ý chua xót.

La Hoằng Xương nhìn, trong lòng thầm than, biết hắn vì nguyên nhân xuất thân của mẹ đẻ, nên ở Ngu gia cũng không tốt lắm, khiến cho kẻ tài hoa như hắn chỉ có thể chịu cảnh huynh đệ trong nhà áp chế, đành vỗ vai hắn an ủi.

Hai người nói chuyện một lúc, bắt đầu khoái trá nói đến chuyện cũ, vài năm không gặp, thật nhiều chuyện muốn nói. Bé trai ngồi bên cạnh phụ thân tò mò nhìn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cách tiền viện không xa có một rừng đào, kéo kéo tay áo phụ thân, khi phụ thân nhìn lại, cười tủm tỉm nói: “Phụ thân, Nguyệt Trác muốn đi ngắm hoa…”

Giờ đang là mùa xuân tháng ba, hoa đào trong kinh thành nở rực rỡ, thập phần hấp dẫn.

La Hoằng Xương nghe thấy thế, vỗ vỗ trán, cười nói: “Thiếu chút nữa thì quên mất, Nguyệt Trác còn nhỏ, thật không có kiên nhẫn nghe chúng ta nói chuyện, đi đi, thúc thúc đồng ý.”

Được phụ thân cũng cười gật đầu, bé trai cao hứng nhảy xuống ghế, hành lễ với La phụ, “Cảm ơn thúc thúc. Cha, Nguyệt Trác đi đây.”

Nhìn thân hình bé trai đi vào rừng đào, hai nam nhân đồng thời thu hồi ánh mắt, La Hoằng Xương cười nói: “Ngu huynh, Nguyệt Trác còn nhỏ đã biết lễ phép, tính tình trầm ổn, thêm thời gian nữa, tiền đồ thật sáng lạn, nhân phẩm thật tốt nha!”

Ngu phụ cười mà không nói.

******

Dễ dàng bỏ rơi người La phủ an bài để chiếu cố hắn, bé trai xuyên qua rừng đào, trên mặt lộ ra ý cười giảo hoạt, nhìn động tác ngựa quen đường cũ của hắn, cũng đủ hiểu hắn thường xuyên làm loại chuyện này.

Xuyên qua rừng đào, nhìn lương đình cách đó không xa, trên lan can có một thứ gì đó rất nhỏ, như đầu gỗ không có phản ứng. Bé trai nhìn một hồi, rồi nhảy đến trước mắt tiểu tử kia, lúc này mới nhìn rõ, đó là một tiểu oa nhi đáng yêu, ngơ ngác, ngốc nghếch ngồi ở đó, nhìn gương mặt tinh xảo như gốm xứ, có thể tuỳ ý chọc ghẹo.

Bé trai tuy không thích cô nương nhìn như gốm sứ gì đó, nhưng lại không thể phủ nhận gương mặt ngơ ngác này lại khiến hắn ngứa ngáy tay chân, muốn chọc vài cái, xem nàng có thể có phản ứng hay không.

Muốn làm liền làm, bé trai trực tiếp vươn bàn tay trắng noãn ra, muốn hất hất vào oa nhi đang ngẩn người ngồi trên lan can này.

Đông!

Nhìn oa nhi kia, ngay cả một chút phản kháng cũng không có, cứ thế ngã ra phía sau, nam hài giật mình há to miệng, sau đó bổ nhào vào lan can, nhìn rõ oa nhi đang ngã trên cỏ, chớp mắt vài cái, rốt cuộc mới giương ánh mắt ngu ngơ nhìn mình.

Thật đáng yêu, thật muốn bắt nạt tiếp nga~~~

Bé trai vui sướng, lại ngứa tay muốn bắt nạt nàng, vội bay qua lan can chỉ cao đến ngực hắn, nhảy trên cỏ, lại duỗi tay ra hướng oa nhi nằm trên cỏ kia.

“Bé cưng là ai? Thật ngoan! Về sau Nguyệt Trác nuôi bé cưng được không?” Bé trai hỏi.

Oa nhi kia vẫn ngây ngô nhìn hắn, hồi lâu mới tiêu hoá lời của hắn, mắt đen thập phần có thần thái sáng ngời!

“…Nuôi em gái ngươi ấy!” Thanh âm oa nhi vang lên, nhưng vì còn nhỏ, nghe lại như đang làm nũng.

Ai nha nha, ngay cả thanh âm nghe thôi cũng đã muốn bắt nạt.

Bé trai vạn phần cao hứng nằm xuống bên cạnh oa nhi, cũng không quản quần áo có bị dơ hay không, vươn tay béo mập chọc chọc mặt nàng, “Nguyệt Trác còn chưa có em gái, cha nói muốn cho mẹ sinh cho Nguyệt Trác một đứa~~”

Rốt cuộc cảm nhận được đau, oa nhi tức giận, chụp tay hắn, cắn răng nói: “Lăn!”

Bé trai nhìn nàng, nghĩ nghĩ nói, “Nguyệt Trác lớn như vậy, lăn mà đứng lên thì không tốt. Nhưng muội muội còn nhỏ, lăn mà đứng lên nhất định sẽ tốt.” Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trai sáng lên, cao hứng nhảy lên, sau đó vươn chân đá nàng, muốn cho nàng từ từ lăn trên cỏ mà đứng lên. (Hự, bá đạo thế này nữa sao?)

"..."

Chờ khi có người tìm thấy bọn họ, chỉ thấy hai đứa nhỏ đầy bùn lăn qua lăn lại, ôm nhau ở cùng một chỗ, thoạt nhìn thập phần vui vẻ. (? Vui á?)

“Tiểu thư, Ngu thiếu gia, đừng đùa nữa!” Nha hoàn ở một bên lo lắng kêu lên.

Nhìn có người đến, bé trai vội ngồi dậy, thuận tiện ôm lấy oa nhi đang dính trên người lôi lên. Hắn tuy mới năm tuổi, nhưng vì phụ thân đã mời một võ sư dạy cho hắn một chút công phu nhằm cường thân kiện thể, nên khí lực của hắn so với những đứa nhỏ cùng tuổi khác lớn hơn một chút.

“Ai nha, muội muội ~~” Bé trai cao hứng chỉ vào oa nhi đang bị hắn ôm trong ngực không giãy dụa được cười nói.

Nha hoàn miễn cưỡng cười cười, trong lòng có chút khổ sở. Nàng là được lão gia phái đến để chiếu cố Ngu thiếu gia, lại không nghĩ rằng vừa chớp mắt một cái Ngu thiếu gia đã biến mất, đến khi tìm được người, lại không nghĩ đến hắn lại ở cùng một chỗ với tiểu thư thích chơi trò mất tích, mà cả hai lại bùn đất đầy người, phu nhân mà nhìn thấy chắc chắn sẽ trách cứ các nàng làm việc thất trách.

Nha hoàn vội chạy lại dỗ hai bé con, muốn dẫn họ đi rửa mặt.

Bé trai nhu thuận gật đầu, sau đó cười tủm tỉm nói với oa nhi đang trừng mắt nhìn hắn, “Muội muội, ca ca mang muội đi tắm rửa sạch sẽ ~~”

Sau đó, ôm lấy, bịt mồm, rồi đi.

Nha hoàn nhìn mà phát sầu trong lòng, nhưng nhìn tiểu thư nhu thuận để Ngu thiếu gia ôm đi, cũng không dám nói gì.

Nhưng vì đi phía sau nên nha hoàn này không có nhìn thấy bé gái kia đang bị bé trai ôm lấy, lại còn bị che miệng, muốn kêu cứu mà không được, chỉ có thể trưng bộ dáng hai mắt đẫm lệ.

Xuyên qua đã đành, nhưng lại bị một bé trai năm tuổi bắt nạt không thể phản kháng, nàng thực sự chán ghét vì sao khung xương của mình lại nhỏ, phản ứng thì trì độn, bản thân lại xuyên vào mt thân hình của một đứa trẻ con – a a, kỳ thật đây đều là do số phận không may của nàng làm hại!!!

Không đúng! Cho dù là nàng không may, nhưng đây là vì bé trai này có ý xấu muốn bắt nạt một bé gái! Nàng lớn như vậy, còn chưa gặp qua đứa nhỏ nào hư như thế! Thực là hư, cho dù bộ dáng đáng yêu thì cũng chỉ là cái bánh bao, không làm cho người khác thích được!

Theo sự chỉ đường của nha hoàn, rất nhanh họ đã đến một cái sân.

Tuy đi đã được mười phút, nhưng bé trai vẫn ôm oa nhi này trong lòng, như là sợ bị người khác cướp đi, cho dù mệt đến thở hổn hển cũng không buông ra, mỗi khi nha hoàn tỏ vẻ muốn giúp, bé trai luôn tủm tỉm cười lắc đầu, kiên trì không cho.

Đi đến chỗ xa lạ, bé trai cũng không tỏ vẻ sợ sệt, ngược lại còn tự nhiên đánh giá, nhưng lại không khiến cho người ta thấy chán ghét. Đến khi đi đến một đoạn hành lang gấp khúc, nhìn thấy một phụ nhân sắc mặt có chút tái nhợt, bé trai lộ ra sự khôn ngoan, lại có chút ngại ngùng thu hồi tầm mắt.

"Nương..."

Bé trai nghe oa nhi trong lòng mang theo âm điệu dễ thương gọi phụ nhân kia, cúi mắt xuống thấy nàng đang mang bộ dáng muốn thoát khỏi người xấu, trong lòng đột nhiên có chút mất hứng, bỗng nhiên buộc chặt tay hơn, đại khái muốn đè ép tiểu oa nhi đến bị thương, khiến hốc mắt nàng đỏ lên, miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm hít khí.

“Cháu là tiểu công tử Ngu gia sao?” La phu nhân ôn nhu hỏi.

Bé trai lộ ra tươi cười ôn nhã đáng yêu, nhu thuận nói: “Chào dì ạ, cháu tên là Ngu Nguyệt Trác.”

Phụ nhân cười cười, dời tầm mắt nhìn đến nữ nhi của mình đang bị bé trai ôm mà nước mắt lưng tròng, có chút kinh ngạc nói: “A Manh, làm sao vậy? Sao lại để ca ca ôm?”

Bé trai giờ mới biết tên của oa nhi, hai tay lại căng thẳng, sau đó cười nói với La phu nhân: “Nguyệt Trác thích Manh Manh, mà Manh Manh bị ngã, Manh Manh đau, Nguyệt Trác ôm nàng đi tìm dì ~~”

“A, thì ra là vậy, Nguyệt Trác thực ngoan a.” La phu nhân nghe xong, có chút nóng vội, lại có chút tập mãi thành thói quen, cũng không hoài nghi bé trai

Chỉ có thể nói, bé trai này nói chuyện rất có kỹ xảo, hắn ăn ngay nói thật, mới có năm tuổi, hiện tại lại trưng ra bộ dáng ca ca tốt thích muội muội, khiến cho không ai lại nghi ngờ hắn lúc trước cố ý làm bé gái này ngã. Chỉ có oa nhi đáng thương đang bị bé trai ôm là rất muốn vạch trần bản tính tà ác của hắn, nhưng lại một lần nữa bị bé trai lơ đãng chặn miệng lại.

…thích em gái ngươi ấy! Trong lòng A Manh tức giận mắng, muốn giãy dụa lại bị người ôm gắt gao hơn, nàng như một con kiến khí lực động đậy cũng không có, không khỏi uể oải thương cho thân mình, thực là quá yếu mà!

“Dì ơi, Manh Manh đau, Nguyệt Trác giúp dì mang Manh Manh đi tắm rửa sạch sẽ rồi bôi thuốc ~~” nam hài tiếp tục nhu thuận nói.

Trên mặt La phu nhân nụ cười càng thêm sâu, đứa nhỏ còn nhỏ đã đáng yêu như thế, lại có bộ dáng anh tuấn, ai nhìn cũng thực thích.

La phu nhân kiểm tra vết thương trên người nữ nhi, phát hiện sau lưng trắng noãn của nàng có một vết màu xanh tím, nhất thời đau lòng thiếu chút rơi nước mắt, vội phân phó nha hoàn mang thuốc đến.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, bé trai đã được tắm rửa sạch sẽ chạy đến, tiến vào nhìn thấy tiểu bao tử trắng noãn, chỉ mặc một cái yếm, trắng ơi là trắng, như một cái bánh bao chúc thọ, hại hắn lại muốn cắn một ngụm.

Nam hài có chút tò mò ghé vào nhìn oa nhi kia, vừa đi đến vừa hỏi: “Dì ơi, Manh Manh thế nào rồi?”

Tiểu A Manh trừng mắt muốn phun hoả nhìn bé trai đang đi đến, La phu nhân thực đúng lúc đem một cái chăn mỏng chặn phía dưới nữ nhi, tuy là còn nhỏ, nhưng khác giống, có vài thứ nên kiệng kỵ a.

Bé trai nhìn vết tím xanh trên lưng A Manh, hiểu được là vì cú ngã từ lan can xuống mà thành, nhất thời có chút khổ sở, “Manh Manh, thực xin lỗi…”

"..."

Bé A Manh oán niệm tích tụ lại thành bộ dáng tiểu bao tử hai mắt đẫm lệ, nhưng lại không tức giận được, chỉ có thể buồn bực quay đầu đi. Nàng với tâm lý đã trưởng thành, sẽ không hẹp hòi trách tội bé con đã xin lỗi!

Nhưng là, sao vẫn bị tâm ma của tên này chi phối?!?

“Dì ơi, để Nguyệt Trác giúp Manh Manh bôi thuốc ~~”

La phu nhân thực thích bé trai này, trượng phu lúc trước cũng phái người lại bảo nàng chiếu cố đứa nhỏ này, ngầm nói hoàn cảnh đứa nhỏ này ở Ngu gia, đương nhiên muốn nữ nhi mình hoà thuận ở chung với bé trai này, tươi cười đưa thuốc cho hắn, chỉ cho hắn chỗ nữ nhi bị trầy da.

Bôi thuốc xong, nha hoàn mang quần áo đến mặc cho bé A Manh, bé trai xung phong nhận việc giúp muội muội mặc quần áo, đương nhiên không ai cự tuyệt hắn, nên nha hoàn chỉ có thể mặc áo trong cho tiểu thư nhà mình, còn lại để cho bé trai mặc áo ngoài cho tiểu thư.

Chờ mặc quần áo xong, La phu nhân cho người mang điểm tâm đến, đen đặt trước mặt hai bé con, còn mình đi an bài tiệc đêm nay cho cha con Ngu gia. Vì trượng phu coi trọng cha con Ngu gia, La phu nhân đương nhiên cũng sẽ không làm trái ý trượng phu, cũng rất coi trọng cha con Ngu gia.

Khi La phu nhân không ở đây, thêm vào hai đứa bé lại cực kỳ nhu thuận, nên nhóm nha hoàn không có chú ý nhiều, vì thế Manh Manh lại bị bắt nạt.

Bé A Manh cầm một khối điểm tâm đang muốn ăn, ai ngờ bé trai lại đoạt lấy, cắn một cái, nói: “Ăn ngon!” Sau đó, ở trước mặt nàng mà ăn hết, cho dù hắn có cười đến thập phần đáng yêu, nhưng hành động tà ác này vẫn khiến nàng cảm thấy chán ghét đứa nhỏ này.

Bé A Manh cụp mi, thầm nghĩ không nên chấp nhặt với trẻ con, nên lại lấy một khối khác.

Vẫn là bị đoạt.

Tới khi bị đoạt đến năm lần, dù là ngốc đến mấy cũng biết là hắn cố ý, còn cố tình trưng ra bộ dáng ôn nhã tươi cười, vô tội, mà lại còn nhỏ nữa, khiến người ta thực sự là mắng không được.

“Manh Manh không tức giận, nào~~” nói xong, chính mình cắn một cái, sau đó đưa đến trước mặt nàng.

“…Không cần!” Bé A Manh tỏ vẻ không muốn ăn nước miếng của hắn.

Bé trai nhíu mày, nói: “A Manh, ăn kiêng không tốt, ngoan nào, ăn!”

"Không cần!"

Lần nữa, bé A Manh lại khẳng định bé trai này là một tiểu ác ma, tuyệt không đáng yêu.

"A..."

Nha hoàn nghe được thanh âm hút khí, vội chú ý lại, lại nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi cùng một chỗ, thoạt nhìn giống như đang chơi với nhau, cười cười không chú ý nữa. Mà tình huống thực tế là – bé trai bá đạo tà ác cố chấp đưa miếng điểm tâm hắn đã cắn một cái hướng đến trước miệng nàng, thấy nàng muốn nhổ ra, lập tức dùng miệng ngăn chặn lại, bắt nàng không muốn cũng phải ăn, không cho phép lãng phí tâm ý của hắn.

"... Nương!!!!"

Tiếng kêu thập phần thảm thiết, chỉ tiếc là vì thanh âm vẫn còn quá non, nghe lại như làm nũng, không nói đến La phu nhân đang ở phòng bếp xa không nghe thấy, ngay cả nha hoàn hầu hạ trong phòng cũng nghĩ tiểu thư chỉ là kêu mẹ theo thói quen thôi, chỉ cười dỗ “Phu nhân sẽ tới nhanh thôi, tiểu thư chờ một chút~~” linh tinh các kiểu.

Tiểu A Manh tức giận đầy mặt, nàng lớn như vậy, nhưng lại bị tiểu tử năm tuổi áp miệng đối miệng bắt ăn một khối điểm tâm dính nước miếng, thật là tức chết!!!

Thấy nàng chịu ăn điểm tâm hắn đưa, bé trai thật cao hứng, đây là lần đầu tiên hắn cho đứa nhỏ ăn, khiến hắn cảm giác mình lập tức đã trưởng thành, ưỡn ngực nhỏ, vẻ mặt đắc ý.

Bé A Manh kháng nghị không thành, chỉ có thể để tiểu ác ma đè nặng trên người, bi thương chịu đựng!

Khi La phu nhân trở lại, nhìn thấy nữ nhi vì sinh non mà thân thể yếu nhược của mình đang cùng Ngu thiếu gia chơi đùa, trong lòng thập phần vui mừng.

“A, dì, Nguyệt Trác đang cho Manh Manh ăn ~~” Bé trai nhìn sắc mặt tức giận đến đỏ bừng của bé A Manh, cao hứng nói.

La phu nhân sờ sờ đầu, cười nói: “Nguyệt Trác là bé ngoan a!”

“Ân, Nguyệt Trác có thể chăm sóc Manh Manh ~~” Bé trai đại nhân tự hào ưỡn ngực nhỏ lên lần nữa.

"..."

Bé A Manh chỉ có thể tiếp tục đen mặt, muốn một cước đá bay tên ác ma này đi a!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.