Beta: Isis Nguyễn
Sở Khiếu Thiên nói ra lời này chưa được mấy ngày, quả nhiên tựu ra chuyện.
Uyển di kể từ khi biết mình mang thai, cũng thực yêu mến mảnh thịt trong bụng mình, Quý thái y nói thân thể nàng suy yếu phải hảo hảo dưỡng thai thì nàng cũng hết sức an phận ở tại chỗ của mình, an tâm dưỡng thai, liền mong đợi sinh con trai để cho mình có một chỗ nhỏ nhoi trong vương phủ. Mà Uyển di cũng cẩn thận đến thế rồi, nhưng bụng vẫn cảm thấy không ổn.
Hôm nay mới vừa uống xong thuốc dưỡng thai, Uyển di bước đi trong phòng thì đột nhiên bụng không thoải mái.
An Dương vương vừa trở về nghe nói chuyện này, vội vàng sai người đi tìm Quý Uyên Từ tới đây. Quý Uyên Từ hiện tại ở tại sương khách cách Ôm Tâm viện không xa, từ khách viện tới đây, chậm nhất cũng tốn một khắc đồng hồ. Ai ngờ, chờ mòn chờ mỏi người cũng chưa thấy tới. An Dương vương rốt cuộc không chịu được muốn tự thân đi xem một chút chuyện gì xảy ra thì lại thấy một vị thái y chậm rãi cầm cái hòm thuốc của mình tới đây. Mà tốc độ chậm rì rì này, thật là người thân bệnh nhân thấy đều có tâm tình muốn đánh.
thật may là, An Dương vương tính nhẫn nại tốt, nhịn xuống được vẻ kích động muốn đánh người này.
Thấy Quý Uyên Từ đến, An Dương vương cũng không kịp hỏi hắn tại sao lại lâu như thế mới đến, vô cùng lo lắng kéo hắn qua liền hướng trong phòng kéo đi. Quý Uyên Từ không đề phòng, bị kéo đi lảo đảo một cái trực tiếp té ngã, mà An Dương vương bởi vì còn đang nắm hắn, vì vậy không khỏi cũng bị một vị thái y liên lụy trật chân cũng té trên mặt đất. Cái này cũng chưa tính, cũng không biết là chân của người nào loạng quạng, không cẩn thận đá phải hộc tủ trong phòng, sau đó hộc tủ này lắc lư, mọi người kêu lên sợ hãi, cả hộc tủ cũng ngã xuống, hai người trực tiếp bị đè phía dưới hộc tủ.
An Dương vương rốt cuộc biết vì sao trong kinh thế gia các đại thần thà mời thái y y thuật không tốt lắm đến xem chẩn cũng sẽ không tìm vị thái y y thuật cao minh này, thật quá bi thống rồi! hắn thật hối hận muốn chết vì sao cảm thấy Quý Uyên Từ y thuật cao minh này nên được mời ở lại trong vương phủ, người ở kinh thành cũng biết, kèm theo y thuật cao minh, vị thái y này cao minh hơn chính là tính tình hắn không đáng tin, còn có không tự nhận thức được mình hại người bị tội.
Bởi vì hai người ngã nhào góc độ bất đồng, vì vậy hộc tủ này hơn phân nửa sức nặng cũng đặt ở trên người An Dương vương, An Dương vương bị ép tới thiếu chút nữa thở không ra hơi. Chờ hai người rốt cuộc được người làm hò hét lôi ra thì An Dương vương đã có chút hoa mắt rồi, ngực cũng đi theo buồn buồn, có chút uất ức chi khí khó tiêu.
Nhìn lại một chút vị thái y, chỉ là vỗ vỗ bụi bậm trên người, tựa như bò dậy bình thường, liền lông mày cũng không nhíu một cái, nhìn bộ dáng trái lại rất có tinh thần.
thật quá xui xẻo mà!
"Quý thái y, ngài làm sao tới trễ như vậy?" Gã sai vặt cận thân An Dương vương Sở Trung đỡ chủ tử, có chút bất mãn hỏi.
Quý Uyên Từ ôn hòa cười cười, áy náy nói: "Vương gia, thật sự là xin lỗi, vốn là nghe được người làm báo lại thì hạ quan liền ra cửa. Nhưng ai biết nửa đường lại đi đường khác, hạ quan rẽ vào đường xa mới đi đến, thật là xin lỗi."
"......" Mọi người thẫn thờ nhìn hắn.
An Dương vương cơ hồ ở trong lòng gầm thét: rõ ràng cũng đã đi mấy ngày đường, nơi nào sẽ đi ngõ khác? Là cố ý, chính là cố ý......
Trong phòng, Uyển di nghe tiếng buồn bã mà kêu, nói bụng khó chịu. An Dương vương vừa nghe, cũng không kịp nghĩ đến mình vẫn còn buồn bực ở trong lòng, vội vàng thúc giục Quý Uyên Từ đi vào xem một chút cho Uyển di. Lúc này hắn cũng không dám tự mình đi kéo vị thái y này tiến vào, chỉ sợ sơ ý một chút, lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trời mới biết phải chờ tới khi nào mới có thể làm cho hắn bình an đi tới trước giường chẩn cho thân thể Uyển di, nếu trong bụng Uyển di có mệnh hệ gì thì cũng đã muộn.
Quý Uyên Từ người mặc dù không được tốt tính cho lắm, nhưng y thuật cũng là thật tốt. Uyển di vốn là thân thể không tốt, mới vừa rồi không cẩn thận đi nhiều mấy bước, thế nhưng lại động thai khí. Quý Uyên Từ châm cho nàng một châm, rất nhanh liền hết đau. Chỉ là thân thể Uyển di này hiện tại rất suy yếu, đi nhiều một chút cũng sợ sẽ bị động đến thai khí, bị dọa sợ nên nàng quyết định về sau đều ở trên giường dưỡng thai, thậm chí cầu khẩn thái y nhất định phải giữ được đứa bé của nàng....
Quý Uyên Từ cười đến rất thánh khiết trấn an, được loại nụ cười trấn an này, Uyển di rất nhanh được an tâm rồi, chỉ là An Dương vương vẫn lo lắng trùng trùng, cảm thấy Quý Uyên Từ không đáng tin cậy, nghĩ phải đổi thái y thôi. Nhưng lại sợ nếu thật xảy ra chuyện gì xấu, đến lúc đó những thái y kia không có cách nào đều lại phải gọi tới Quý Uyên Từ.
Than thở, thật rối rắm!
Quý Uyên Từ xách cái hòm thuốc của mình đi ra cửa. Chỉ là hắn đi tới trước cửa thì đột nhiên nhớ lại chuyện gì, vội vàng quay trở về, khiến An Dương vương tới đây, hắn muốn bắt mạch cho vương gia, dù sao mới vừa rồi vương gia bị hộc tủ ép tới thật nghiêm trọng. Chính hắn đều quen thuộc với các loại chuyện xảy ra ngoài ý muốn, mặc dù cũng sẽ bị thương, nhưng đều là vết thương nhẹ, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì. Nhưng An Dương vương cùng hắn khác nhau, hơn nữa An Dương bị hộc tủ trực tiếp đè trên ngực, nên phải cho hắn xem một chút cho đảm bảo.
"Vương gia, để tránh chuyện ngoài ý muốn, hãy để cho hạ quan coi mạch cho ngài." Quý Uyên Từ mặt thành khẩn nói.
An Dương vương bây giờ thực là sợ vị thái y này rồi, rõ ràng hắn cũng bị hộc tủ đè ép như vậy, nhưng kết quả trừ y phục bị rối loạn, nhưng mặt không đỏ hơi thở không gấp, không chút nào bị ảnh hưởng, thật sự là tốt số đến khiến người người ghen tỵ. Xem xét lại mình, cảm thấy ngực càng ngày càng buồn bực, thậm chí mang theo đau nhói mơ hồ, vì bảo toàn mạng sống, không thể làm gì khác hơn là đưa tay cho hắn bắt mạch.
Quý Uyên Từ giữ mạch cho An Dương vương một lát, lại kiểm tra một lát, không khỏi lộ vẻ mặt áy náy, nói: "Vương gia, hạ quan thực xin lỗi, ngài mới vừa rồi bị hộc tủ này ép bị thương xương ngực, nội phủ có ứ máu, nếu không kịp thời trị liệu, về sau có thể sẽ khiến ngài bị đau, thậm chí sẽ mất sớm. Hạ quan hiện nay cho ngài chút thuốc tiêu ứ, chỉ cần an tâm nghỉ ngơi nửa tháng, rất nhanh sẽ tốt lên. Ừ, trong khoảng thời gian này vương gia cần phải tĩnh dưỡng, cũng không thể quan tâm quá nhiều chuyện."
Quý Uyên Từ dặn dò, lại đi viết phương thuốc nói Sở Trung cầm đi mua thuốc cho An Dương vương.
An Dương vương cơ hồ là sợ hết hồn hết vía khi nghe Quý Uyên Từ nói, đợi đến cuối cùng nghe được hắn nói có thể trị hết, mới thả lỏng giọng điệu. Nghe Quý Uyên Từ dặn dò, An Dương vương chỉ có thể nghiêm mặt, cảm thấy ngực như càng khó chịu hơn.
Mà An Dương vương phi lúc nghe qua chuyện này, vì nghĩ cho sức khỏe An Dương vương, trực tiếp mời bằng được An Dương vương tới Lạc Tiên viện, lại cấm tất cả các di nương ở hậu viện, khiến các nàng nửa tháng không cho phép đến quấy rầy vương gia.
Dĩ nhiên, An Dương vương phi rất công bằng, liền ngay cả Uyển di đang mang thai cũng bị cấm như nhau, thậm chí không cho phép vương gia lại tới chỗ Uyển di. An Dương vương phi nói là vì sức khỏe của hắn, cũng vì đứa nhỏ trong bụng Uyển di mà suy nghĩ, sợ vương gia hiện nay bị thương, nếu là lại ở chỗ Uyển di xảy ra chuyện, sẽ bị dọa đến phụ nữ có thai, cho nên hai người nên là tách ra, Uyển di an tâm sống ở trong viện của mình dưỡng thai, không được vương phi ra lệnh không người nào có thể đến quấy rầy nàng.
An Dương vương suy nghĩ một chút, cảm thấy vương phi nói xong có lý, cũng không có phản đối, tùy vương phi an bài ở tại Lạc Tiên viện dưỡng thương nửa tháng.
Các nữ nhân ở hậu viện biết An Dương vương vì Uyển di mà bị thương, đối với Uyển di càng thêm hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn thịt gặm xương của nàng ta. Chỉ là vương phi ra lệnh họ cũng không dám phản kháng, chỉ có thể âm thầm nguyền rủa Uyển di chết một người hai mạng mà thôi. Nhưng mà họ cũng cảm thấy trong lòng được mãn nguyện chính là, ít nhất Uyển di bởi vì mang thai, bị vương phi biến tướng cấm túc rồi, cũng không biết lúc nào thì mới có thể thả ra đấy. Đoán chừng đợi nàng sinh con xong bước ra khỏi viện, trinh nữ đã thành đàn bà rồi.
Uyển di nghe được lệnh của vương phi, trợn trắng mắt cũng biết mình đây là bị biến tướng cấm túc rồi, lập tức cũng hận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng khi biết vương gia cũng đồng ý an bài này, Uyển di cực kỳ đau lòng hối hận, vì sao vương gia cố tình bị thương ở trong viện tử của nàng đây?
**********
Buổi tối, Sở Khiếu Thiên sau khi trở lại, nghe nói chuyện này, trực tiếp xách Quý Uyên Từ tới nói: "Lão đầu tử nhà ta làm sao lại bị thương? Có nghiêm trọng không?"
Nghe vậy, Quý Uyên Từ có chút xấu hổ, chột dạ không dám nhìn thẳng mặt của hắn, áy náy nói: "Sở huynh, chuyện này đều tại ta, vương gia khi đó kéo ta đi thì ta không có đi tốt đường, trật chân té, cũng làm hại vương gia cùng nhau ngã nhào, sau đó vương gia bị hộc tủ đè bị thương."
Khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo uốn éo, Sở Khiếu Thiên mặc dù biết bản lãnh Quý Uyên Từ gieo họa cho người, nhưng chưa từng bao giờ nghĩ đến cha mình cũng sẽ trở thành đối tượng bị hắn hại.
Khi Liễu Hân Linh biết chuyện cũng giống như phản ứng của Sở Khiếu Thiên, lại một lần nữa đồng ý với cái câu kia của Sở Khiếu Thiên "Lại dám đem chủ ý đánh tới trên người Quý Uyên Từ, cha nhất định sẽ hối hận." Xem ra công công (cha chồng) hiện tại đoán chừng hối hận đến không biết được. Quý Uyên Từ thật ra là một người rất thiện lương, bản nhân đối với bất kỳ người nào cũng không có ác ý, cố tình cái này cái kia với ý người, cuối cùng trong lúc vô tình làm hại người khác mà lại không biết, khiến cho người bị hại thường thường bị chọc giận gần chết, đến lúc đối mặt với vẻ mặt cực kỳ áy náy của hắn lại rút lui không giận nổi.
Biệt khuất! Quý Uyên Từ chính là biệt khuất đối cuộc đời người khác!
"Sở huynh yên tâm, vương gia bị thương cũng không coi là nặng, chỉ là ép bị thương xương ngực, bên trong có ứ máu, chỉ cần hảo hảo dưỡng thương liền không sao!" Quý Uyên Từ vội vàng bảo đảm nói: "Hơn nữa ta sẽ cho vương gia dùng thuốc tốt nhất, bảo đảm ngài ấy rất nhanh sẽ khoẻ mạnh như cũ!"
Sở Khiếu Thiên vừa nghe, cười mắng: "không cần thuốc quá đắt, cha ta lớn tuổi, nếu như hư nhược không chịu bổ liền hỏng bét. Còn nữa, ngươi cũng không cần áy náy như vậy, ai bảo ngài ấy biết rõ ngươi là cái đức hạnh gì còn dám để tâm đi kéo ngươi, bị thương cũng là đáng đời."
Con bất hiếu nói như thế, hết sức không cho phụ thân mình chút mặt mũi.
Liễu Hân Linh dám cam đoan, nếu là An Dương vương nghe được con trai mình đánh giá hắn như vậy, không phải là giận đến dậm chân giận dữ còn muốn dù bị thương cũng phải đem đứa con bất hiếu này hành hung một trận.
"Ah, huynh không trách ta?" Quý Uyên Từ cũng có chút kinh ngạc.
Sở Khiếu Thiên ngồi vào bên cạnh Liễu Hân Linh, nhận lấy trà nàng đưa tới mở miệng uống. hắn vừa trở về thì nghe nói chuyện An Dương vương, liền vội vã tìm Quý Uyên Từ tới đây hỏi thăm tình hình, còn chưa uống một hớp nước, nên hiện tại có chút khát.
"Trách ngươi cái gì?" Sở Khiếu Thiên liếc hắn một cái, "Ngươi là cái đức hạnh gì bản thế tử đã sớm biết. Dù sao cha ta xương cốt tốt, đoán chừng sống thêm hai mươi ba mươi năm cũng không có vấn đề gì. thật ra thì ngươi phải nói bị thương nghiêm trọng, như vậy mẹ ta mới đem hắn khóa ở Lạc Tiên viện, tránh cho hắn lại đi mò mẫm giày vò."
"......"
Đối với lời nói cực kỳ bất hiếu của Sở Khiếu Thiên, Liễu Hân Linh cùng Quý Uyên Từ chỉ có thể nhìn hắnkhông có tiếp lời. An Dương vương đáng thương, không oán được bây giờ đối với đứa nhỏ trong bụng Uyển di lại coi trọng như vậy, đoán chừng cũng là hiểu rõ đức hạnh của con trai mình đi, cho nên mới muốn sinh đứa bé ngoan một chút.
********
Bởi vì An Dương vương bị thương đang bị vương phi quản, nữ nhân trong hậu viện lại bị cấm, cho nên vương phủ nhất thời chìm lắng lại.
Liễu Hân Linh vẫn dưỡng thương tại hậu viện của mình, mặc kệ vương phủ an tĩnh hay không, đều không mắc mớ tới nàng.
Lại qua mấy ngày, nàng rốt cuộc được Quý thái y báo cho, vết thương ở chân đã tốt, được phép xuống giường đi bộ, Liễu Hân Linh trước tiên mang theo Huyền Châu vào trong viện đi hai vòng, đối với tư vị tự do này thật thoải mái yêu thích.
Nghĩ đến mình bị thương tới nay xảy ra đủ loại chuyện, Liễu Hân Linh chỉ có thể bày ra cái nét mặt ấm ức này. Nàng biết tư tưởng Sở Khiếu Thiên cùng người khác bất đồng, đối với nàng cực kỳ để ý, nhưng là không cần tùy thời tùy chỗ coi nàng như bệnh nhân ốm nặng một dạng ôm tới ôm lui chứ. thật may là buổi tối đi tiểu đêm thì nàng động tác cẩn thận, không có đánh thức hắn, mới không có chuyện bị chính lão công mình ôm đến nhà xí nha.
Liễu Hân Linh thương thế sắp tốt lên, cũng nghênh đón tháng tám sắp tới, mấy ngày nữa là trung thu rồi.
Đối với cái ngày lễ này, Liễu Hân Linh ý nghĩ đầu tiên là muốn ăn bánh trung thu.
Trước trung thu mấy ngày, Liễu Hân Linh không có việc gì, liền cùng Huyền Châu suy nghĩ ăn bánh trung thu nhân gì. đang lúc ấy thì, Lục Y đột nhiên hốt hoảng chạy vào, nói cho nàng biết, thế tử không biết vì nguyên nhân gì cãi vã cùng vương gia, vương gia thậm chí muốn đem gia pháp đánh thế tử, phạt quỳ Phật đường, tiếng hô cũng truyền đi thật xa.
"Vậy có biết chuyện gì xảy ra không?" Liễu Hân Linh có chút lo lắng hỏi.
An Dương vương ở Lạc Tiên viện được chăm mấy ngày, được vương phi nuôi tốt tinh khí cũng tăng lên mười phần, hiện tại rống mọi người không chút nghỉ ngơi, có thể thấy được vương phi đối với trượng phu thật quan tâm. Nhưng hiện nay đối với nhi tử mình rống tới như vậy, đoán chừng An Dương vương phi cũng có chút hối hận vì chăm sóc hắn tốt như vậy.
Lục Y lắc đầu một cái, nói lại: "Nô tỳ cũng không biết, vương phi chỉ là phái người tới đây nói tiểu thư ngài đi qua xem một chút. Nếu là không được, phải đi Vinh Thụy đường mời thái phi ra ngoài."
Liễu Hân Linh vừa nghe, cả thái phi cũng phải mời tới, có thể thấy được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, vội đi ra ngoài.