Hiền Thần Nan Vi

Chương 49: Vương phi tự sát




Cung thân vương phi yên lặng dẫn Cung thân vương đến Thiên Điện, cũng không giống ngày xưa một mình hầu hạ hắn.

Chỉ thấy Cung thân vương phi mặt không biểu tình một mình rót đầy ly trà, cười khổ nói: “Ta biết ngày này luôn phải đến, lại không nghĩ rằng sẽ đến nhanh như vậy.”

Cung thân vương phi giơ lên chén trà, nâng nâng với Cung thân vương, “Phinh Đình lấy trà thay rượu kính vương gia, một ly này tạ ơn tri ngộ của vương gia.”

Nàng đem nước trà một ngụm uống cạn, lại lần nữa đổ đầy, “Một ly này, cảm tạ ân độc sủng của vương gia.”

Uống xong lại rót đầy một ly, “Ly này là Phinh Đình mặt dày mày dạn cuối cùng khẩn cầu vương gia, chờ sau khi ta đi, xin hảo hảo đối xử tử tế với hài tử của chúng ta, chúng còn tuổi nhỏ, cái gì cũng không biết, bọn nhỏ là vô tội.”

Ba ly uống cạn, Cung thân vương phi buông xuống chén trà, dưới mí mắt đã biện ra màu xanh hôi bại.

Cung thân vương trong lòng đè nặng tâm sự, không phát hiện dị trạng của Cung thân vương phi, hắn thấy bộ dáng Cung thân vương phi dứt khoát chịu chết, nhắn nhủ hậu sự, trong lòng nhất thời không có lý do dâng lên một cỗ tức giận, “Bổn vương đối đãi ngươi không tệ, dù cho ngươi lúc trước khi ở cùng bổn vương là vì khác mục đích, nhưng nhiều năm như vậy, dù là khối băng lạnh cũng nên bị ta phủ ấm, ngươi vì sao lại cố chấp như thế, chẳng lẽ thật là nhẫn tâm lạnh lòng như vậy sao?”

“Vị chủ tử kia của ngươi đến cùng nhận lời gì của ngươi? Cho ngươi ưu việt gì? Khiến ngươi rời khỏi Nguyệt quốc mười năm trong lòng vẫn một mảnh trung thành, trung thành đến ngay cả thân tình cùng hài tử cũng không nhìn ở trong mắt.”

Cung thân vương phi nghe xong, trong mắt vốn hỗn loạn nhất thời lộ ra thống khổ, “Vương gia, ta thuở nhỏ không cha không mẹ, mới sinh ra cha mẹ liền bị binh lính Đại Diệu quốc các ngươi giết chết.”

“Ta không bao lâu thì phải chịu ngược đãi, trước ba tuổi luôn trưởng thành trong ăn xin cùng khi nhục, là chủ nhân đưa ta từ trong địa ngục cứu ra, cho ta sinh mệnh lần thứ hai. Chủ nhân đối với ta giống như là cha mẹ tái tạo, ta không thể phản bội hắn.”

“Ta cùng với Diệu quốc các ngươi có cừu, mà chủ nhân lại có ân với ta. Ta cũng không phải người máu lạnh, vương gia đủ loại ân sủng với ta, Phinh Đình vô cùng cảm kích, nhưng Phinh Đình vẫn hận Đại Diệu quốc, hận Thái Khang đế.”

Nghe Cung thân vương phi nói, Cung thân vương xưa nay ôn hòa bộc phát lửa giận, trong lòng rất hận chủ tử nàng.

Hắn hung hăng ném mật hàm đến trước người Cung thân vương phi, “Ngươi hảo hảo xem xem, chủ tử của ngươi đến cùng là cha mẹ tái tạo của ngươi, hay là người dẫn ngươi đi Địa Ngục.”

“Cho rằng ngươi thân thế bi thảm, sau khi sinh ra cha mẹ đều chết là vì binh lính Đại Diệu quốc sao? Không phải, đó là hảo chủ tử của các ngươi làm ra!”

“Ngươi hảo hảo ngẫm lại, ngươi tuổi nhỏ không có ký ức, làm sao mà biết được cha mẹ bị quân Diệu quốc giết chết? Chủ tử ngươi lại cứu ngươi ra như thế nào? Từ khi ngươi sinh ra, ngươi liền rơi vào trong âm mưu gian kế của chủ tử ngươi!”

Cung thân vương phi run rẩy cầm lấy mật hàm, nhìn thấy nội dung bên trong thì đầu óc một mảnh mê muội, chữ viết rậm rạp chồng chất trên mật hàm, nàng từng chữ đều biết, lại không dám tin.

“Đây… Không có khả năng, đây sao có khả năng!” Cung thân vương phi kêu thảm một tiếng, hung hăng ném mật hàm qua một bên, “Không có khả năng, ta không tin!”

Trong mật hàm rành mạch ghi lại mật thám thân thế thê thảm không cha không mẹ bọn họ có được như thế nào.

Bí ẩn trong đó đều là Lâm Tiêu lộ ra, Lâm Tiêu là người thân thế thê thảm không cha không mẹ chân chính, lão chủ nhân của ông ta nuôi Lâm Tiêu ở bên người bảy tám năm, nuôi thành một con chó trung thành mới thả đi.

Con chó trung thành, một khi nhận đúng một chủ nhân, trọn đời sẽ không thay đổi.

Lâm Tiêu nói, lão chủ nhân của ông ta cũng không nghĩ tới ông ta sẽ trung thành tận tâm như thế. Sau này nghĩ nghĩ đến thân thế ông ta, lại thí nghiệm vài lần, liền tính ra một kết luận.

Hài tử thân thế càng thê thảm, tuổi càng nhỏ, một khi như Thiên Thần giải cứu bọn họ từ trong thống khổ, bọn họ liền biểu hiện càng trung thành hơn.

Nhưng hài tử thân thế bi thảm chân chính lại không có mấy ai thông minh, lão chủ nhân tìm hồi lâu cũng chỉ tìm được mấy người có thể trọng dụng mà thôi.

Vũ Văn Thiên Thành thuở nhỏ đi theo bên người lão chủ nhân học tập, vốn là im lặng không lên tiếng, cho đến khi bảy tuổi thì vị hoàng tử bất động thanh sắc này thế nhưng làm ra một hành động kinh người.

Hắn gạt lão chủ nhân hạ lệnh thủ hạ giả trang thành binh lính Diệu quốc, giết hết tất cả cha mẹ mới sinh con chưa đầy sáu tháng ở thành biên giới Nguyệt quốc giáp với Diệu quốc.

Lại sai người giao mấy hài tử đó cho người bản tính tàn bạo, chờ khi chúng lớn đến ba tuổi, mình liền sắm vai thân phận chúa cứu thế cứu mấy hài tử đó ra.

Đương nhiên nếu mấy hài tử đó không đủ thông minh, vậy Vũ Văn Thiên Thành cũng sẽ không cứu, hắn chỉ cứu người hữu dụng với hắn.

Tam hoàng tử Nguyệt quốc Vũ Văn Thiên Thành bây giờ chỉ có hai mươi tám tuổi, năm đó gần bảy tuổi, liền có tâm tư âm độc như vậy. Lâm Tiêu lộ ra, năm đó sau khi lão chủ nhân biết được việc này thì giận dữ, nhưng Vũ Văn Thiên Thành thân phận tôn quý, chỉ có thể để hắn muốn làm gì thì làm.

Mà cha mẹ của trẻ con bị người giả trang thành binh lính Diệu quốc tàn sát, liền có cha mẹ của Phinh Đình.

“Sao có khả năng, các ngươi thật sự không lấy cái này để gạt ta sao?” Trong mắt Cung thân vương phi chứa đầy nước mắt, một đôi mắt đỏ rực, “Cho nên nhiều năm như vậy, ta luôn nhận giặc làm cha, vẽ đường cho hươu chạy?”

Cung thân vương phi vừa khóc vừa cười, thần sắc hoảng hốt, nàng tập tễnh đứng lên, lắc lắc lắc lắc đi hai bước mới đứng vững cơ thể, “Ta nhiều năm qua như vậy, đến cùng là sống vì cái gì?!”

Nàng đi đến trước cửa sổ hung hăng quỳ gối, “Ông trời, ông vì sao lại đối với ta như thế!”

Nàng sớm đã có trí nhớ, do nhớ rõ trước khi ba tuổi mình luôn là mình đầy thương tích, không có một ngày nào là vui vẻ, thường xuyên ăn không no bụng, thường xuyên bị người đánh tới mắng đi. Nhưng cho đến năm ba tuổi ấy, một thiếu niên bạch y như thần linh hàng lâm ở trước mặt nàng, thiếu niên bạch y giết chết hết nam nữ khi nhục nàng, ôn nhu ôm lấy mình đang sợ hãi co quắp ở trong góc.

Khi đó thanh âm hắn thanh thúy nhu lượng, rất êm tai, “Đừng sợ, sau này ngươi đi cùng ta, ta sẽ không để ngươi bị thương tổn.”

Từ sau đó nàng liền đi theo bên người chủ nhân, chủ nhân luôn luôn rất tốt với nàng, dốc lòng chăm sóc, chu đáo. Nàng tuy không biết thân phận của tiểu chủ nhân, nhưng nàng lúc ấy lại âm thầm thề, trong tương lai mình phải đem hết tất cả phụng hiến cho tiểu chủ nhân.

Như thế cho đến năm nàng mười tuổi, tiểu chủ nhân tiếp quản tất cả của lão chủ nhân, nàng mới biết thân phận của tiểu chủ nhân.

Hắn cư nhiên là tam hoàng tử Nguyệt quốc, tam hoàng tử được hoàng đế sủng ái —— Vũ Văn Thiên Thành!

Vũ Văn Thiên Thành vừa tiếp quản tổ chức này, liền triệu kiến rất nhiều tỷ muội các nàng, công bố quốc nạn ập đến, muốn đưa các nàng đi Diệu quốc, điều tra địch tình.

Tỷ muội các nàng đều là được Vũ Văn Thiên Thành cứu, mạng đều là hắn cho, tự nhiên là trung thành tận tâm với hắn. Chủ nhân vừa nói, các nàng liền lập tức động thân.

Nàng cả đời này, nửa đời trước đều phải nghĩ như thế nào để lấy lòng Vũ Văn Thiên Thành, nửa đời sau đều vì lấy lòng Vũ Văn Thiên Thành mà làm việc không ngừng, nàng còn là một con người sao, nàng quả thực là một con chó của Vũ Văn Thiên Thành!

Cung thân vương phi đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng thời gian đã muộn, độc nàng sớm nuốt vào bây giờ dĩ nhiên phát tác, máu màu đỏ sậm bắt đầu dọc theo khóe miệng chậm rãi chảy ra.

Cung thân vương thấy thế kinh hãi, bước lên phía trước đỡ lấy nàng, kéo Cung thân vương phi vào trong lòng, “Ngươi nuốt độc?”

Cung thân vương phi bây giờ đã là người sắp chết, nàng giờ đây hối hận không thôi. Nhìn nam nhân từ đầu tới cuối sủng ái nàng có thêm, trong lòng Cung thân vương phi chỉ có hối hận cùng áy náy, nàng vươn cánh tay tái nhợt ra run rẩy cầm tay Cung thân vương, nước mắt từ khóe mắt xẹt qua.

“Vương gia, ta cũng không muốn lừa ngươi, ta cũng là thật lòng thích ngươi. Ta cả đời này luôn bị người thao túng như búp bê dây dọi, đùa bỡn trong lòng bàn tay, bây giờ đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng cũng đã chậm.”

“Ta áy náy với hành vi trước kia không dứt, nhưng ta cảm thấy xấu hổ nhất, vẫn là lừa gạt ngài. Nếu có kiếp sau, ta chỉ cầu vương gia đừng gặp lại ta, liền sẽ không chịu thương tổn lần nữa.”

Cố gắng nói xong những lời này, lại bình tĩnh khắc vị thân vương trên mặt phủ đầy nếp nhăn, nhìn phảng phất như già đi mười tuổi ở trong đầu, Cung thân vương phi nhắm mắt, đã chết.

Cung thân vương ôm cơ thể Cung thân vương phi dần dần băng lãnh, nước mắt rơi như mưa, trong lòng tràn ngập hận ý với Nguyệt quốc cùng Vũ Văn Thiên Thành.

Vũ Văn Thiên Thành, ngươi đùa bỡn Phinh Đình như con kiến trong lòng bàn tay, hại nàng đến tận đây, cừu này không báo, ta vọng làm nhân phu!

Phố Đông kinh đô Diệu quốc

Hứa Từ đã nhiều ngày nay rất là buồn bực, nước chư hầu chung quanh lục tục tới Diệu quốc, vào ở đại sứ quán, đi theo là công chúa các nước có chút người nửa che khăn che mặt, có chút người lớn mật trực tiếp mở ra bày mặt.

Công chúa các nước dung mạo tuấn mỹ, bọn họ đều là mỹ nhân trăm dặm mới tìm được một.

Nhiều công chúa hội tụ ở kinh đô vào lúc này như vậy, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.

Ta triệt thảo hủy mãng, đây là chọn phi tử cho thái tử điện hạ sao?

Hứa Từ ngậm ngón cái ở trong miệng, mày nhíu chặt, kiếp trước thái tử điện hạ đích xác có cưới một vị công chúa trong đó.

Đó là công chúa Tuyết Sinh của Tuyết quốc, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, da như tuyết trắng, xinh đẹp vô cùng. Thái tử điện hạ lúc ấy bị thương dưỡng bệnh ở giường, không tham gia thi đấu luận bàn giữa các quốc gia.

Nhưng Thái Khang đế yêu con nghiêm trọng, ông thấy thái tử điện hạ tuổi gần hai mươi bên người không có một nữ nhân, liền cùng hoàng đế Tuyết quốc thương lượng thúc đẩy hôn sự của hai người này.

Hoàng đế Tuyết quốc tự nhiên là vui như mở cờ, cử hành thịnh điển xong không qua bao lâu, Thái Khang đế liền hạ chỉ để thái tử điện hạ cưới công chúa Tuyết Sinh làm thái tử phi.

Sau đó thái tử điện hạ có cùng công chúa Tuyết Sinh viên phòng hay không cậu cũng không rõ ràng, nhưng cậu biết thái tử điện hạ cả đời không ra. Hơn nữa thái tử điện hạ sau khi cưới công chúa Tuyết Sinh không bao lâu liền bôn ba chung quanh, rất ít khi về Đông Cung.

Nói như thế, thái tử điện hạ hẳn là không có tình ý gì đáng nói với công chúa Tuyết Sinh này.

Nghĩ vậy, Hứa Từ nôn nóng bất an lúc này mới thoáng thả lỏng. Cũng không qua bao lâu, tim cậu lại lần nữa nhấc lên, thái tử không muốn cưới thì phải nói, nhưng Thái Khang đế tứ hôn thì cũng phải nói.

Bây giờ thái tử điện hạ sắp hai mươi tuổi, lần này hồi kinh không bị thương. Đợi đến khi luận bàn giữa các quốc gia, hắn nhất định có thể thành tựu xuất sắc.

Các quốc gia chung quanh nhiều công chúa yến phì hoàn gầy như vậy, hắn dù không thích công chúa Tuyết Sinh, lỡ như trong mấy công chúa đó có một người hắn thấy hợp mắt, vậy mình chẳng phải là cả nơi tìm khóc cũng không có?

Hứa Từ trong lòng lo sợ bất an, cậu cắn răng thầm nghĩ, nếu thái tử điện hạ thật sự đến tình cảnh kia, cậu liền trực tiếp cường hắn.

Trước kia thế thái tử điện hạ lưu luyến cùng si mê thân thể cậu, cậu không tin mình hạ □□ cho hắn, dù cởi hết quần áo dụ hoặc hắn, hắn còn có thể tâm không tạp niệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.