Chương 146
"Con không nghĩ tới có một ngày là dưới tình huống như vậy gặp được sư phụ. " trong lòng mặc dù cảm thấy lại là kinh dị lại là khó chịu, nét mặt bình tĩnh như cũ, giọng nói Thương Mặc trong trẻo, nhãn thần bất đắc dĩ, "Lão sư giấu thật tốt. "
"Con và Mạt Thương đúng là đệ tử ta đắc ý nhất. " Khúc Lưu Thông cười nhạt, ý bảo Thương Mặc ngồi vào trên ghế sa lon đối diện mình, đem một ly trà đưa qua, "Nếu như con không phải Thương Mặc thì tốt biết bao. "
Ánh mắt Thương Mặc ảm đạm, ngồi vào đối diện Khúc Lưu Thông, sau lưng mấy người Uông Minh cau mày, cũng không ngăn cản.
"Lão sư có thể vẫn là lão sư. " Thương Mặc nhấp một ngụm trà, giọng nói chậm rãi, "Còn kịp. "
"Ha ha.... Con ngược lại muốn khuyên ta?" Khúc Lưu Thông lắc đầu, lùi ra sau đến lưng ghế sô pha, "Thương Mặc, biết ta ở chỗ này ẩn núp bao lâu không?"
"Hơn mười năm a. " Vẻ mặt Thương Mặc không thay đổi, đem cái chén không thả lại trên khay trà, không chút nào tránh né mà nhìn thẳng vào mắt Khúc Lưu Thông, "Lão sư ẩn núp rất khá, chỉ bất quá, con không rõ..."
Vì sao lúc này, Khúc Lưu Thông cư nhiên làm ra chuyện vọng động như vậy, vào lúc này bắt Linh Lung làm Lệnh Hồ Huyên bị thương, chỉ có thể là bại lộ thân phận.
Khúc Lưu Thông cười cười, trong mắt lại mang theo một chút thảm đạm, "Nam Thương bắc Tào, đời trước còn không bì kịp, đời này thay thế cư nhiên chênh lệch nhiều như vậy...."
*Nam Thương là Thương Mặc, bắc Tào là Tào Minh Nghĩa.
Thở dài, Khúc Lưu Thông lại rót trà, mắt không nhìn tới Thương Mặc, "Thương Mặc, con khá lắm, Minh Nghĩa bị con chèn ép một chút sức đánh trả cũng không có. "
"Lão sư quá khen." Thương Mặc sờ sờ cái mũi, giống như lúc trước mỗi lần được Khúc Lưu Thông khen ngợi, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười nhàn nhạt.
Khúc Lưu Thông nhìn nàng một cái nói, "Hôm nay con tới nơi này, không lo lắng cho mình gặp chuyện không may sao?"
"Đây là phía nam. " Âm điệu của Thương Mặc tuy nhẹ, lại tràn ngập tự tin, "Lão sư, hôm nay người là cố ý bại lộ dẫn con đến đây. "
"Ta biết con nhất định sẽ tự mình qua đây làm rõ ràng mọi chuyện."
"Lão sư, thu tay lại đi!" Thương Mặc bỗng nhiên đứng lên, mắt nhìn xuống nam tử vẫn đang ngồi như trước, "Thu tay lại, con vẫn coi người là lão sư mà trước kia con và Mạt Thương kính trọng."
Chỉ là như vậy, tựa hồ có chút thực xin lỗi Lệnh Hồ Huyên vẫn còn vẫn còn đang hôn mê.
"Con đã nói với Mạt Thương chuyện của ta?" Khúc Lưu Thông ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, đèn lớn trên trần nhà tỏa ra tia sáng chói mắt làm hắn hơi hơi nheo lại mắt.
"Vâng. " Thương Mặc nhàn nhạt mà đáp.
"Con bé đối với ta rất thất vọng đi! " Khúc Lưu Thông đắng chát cười cười, "Đáng tiếc.... Ta vẫn coi con bé như là con gái mình...."
"Cho nên, thu tay lại đi." Thương Mặc tay cắm túi, che dấu nổi thống khổ của mình, "Lão sư nếu như thu tay lại, con sẽ nói cho chị ấy biết là con hiểu lầm người. "
"Con ngược lại rất thương nàng. " Khúc Lưu Thông cười cười, "Thương Mặc, để cho con bé tiếp tục làm kiểm sát trưởng, đây mới là lĩnh vực con bé có thể nắm trong tay."
"Được." Trong tròng mắt Thương Mặc xẹt qua bất đắc dĩ, điện thoại di động rung động, nàng cầm lên nhìn một chút, càng bất đắc dĩ, "Lão sư, thu tay lại đi, người của người, thủ hạ của con đã giải quyết toàn bộ rồi. "
Uông Minh cùng Lâm Vũ Đồng mang những người này, chỉ là để ngụy trang, chân chính có tác dụng, là một đội nhân mã Liên Ám mang theo.
Biến sắc, ánh mắt Khúc Lưu Thông sắc bén nhìn chằm chằm Thương Mặc, lại giống như đang phân biệt lời nói nàng là thật hay giả, đã thấy Thương Mặc sắc mặt như thường, chợt nở nụ cười, "Không hổ là luôn luôn am hiểu dương đông kích tây -Thương Mặc. "
Ngữ âm mới rơi xuống, Khúc Lưu Thông giơ tay vỗ vỗ, vài nam tử áo đen áp giải một cô gái chật vật xuất hiện ở trong đại sảnh, Thương Mặc không khỏi cả kinh.
Rõ ràng vừa rồi thu được tin tức nói Linh Lung đã cứu ra, tại sao....
Chẳng qua là lúc cô gái chật vật kia chậm rãi ngẩng đầu lên, Thương Mặc kinh ngạc.
"Manh Manh!" Uông Minh thất thanh lên tiếng.
Cô gái bị áp giải ra, bất ngờ chính là cô gái ban ngày Thương Mặc mới gặp mặt - Tằng Manh.
Đầy hứng thú mà nhìn Thương Mặc, Khúc Lưu Thông hai tay ôm ngực, "Thương Mặc, không nghĩ tới, phải không?. "
Trầm mặt phân tích tình huống hiện tại, chân mày Thương Mặc hơi hơi nhíu lại, "Như vậy hình như không có đạo nghĩa a lão sư, chuyện giữa chúng ta, hà tất kéo tới trên người cô gái yếu đuối vô tội."
Khúc Lưu Thông lắc đầu, "Con gần đây không phải biết rõ Thương Lang Bang không từ thủ đoạn sao?"
"Con..."
"Như vậy, ta cũng chẳng phải âm hiểm để cho con cầm mạng của mình để đổi, đoán chừng con cũng sẽ không đổi...." Khúc Lưu Thông bình tĩnh nhìn Thương Mặc, "Làm cho thủ hạ của con thả súng xuống. "
"Lão sư ngày hôm nay dẫn con tới, là muốn giết con sao?" Thương Mặc xoay người lại nhìn Uông Minh liếc mắt, cũng không có ra lệnh bọn họ để súng xuống.
Uông Minh thần sắc lạnh lùng, súng trong tay như trước chỉ vào Khúc Lưu Thông, trên trán hơi thấm ra một giọt mồ hôi.
"Đúng vậy." Khúc Lưu Thông đứng lên, liếc nhìn súng lục sáng loáng phía sau Thương Mặc, ánh mắt không có chút rung động nào, "Con muốn để cho cô ta bỏ mạng?"
Thương Mặc trầm mặc vài giây, giơ tay lên, đang muốn mệnh lệnh thủ hạ để súng xuống, đột nhiên xảy ra dị biến, Uông Minh thay đổi đầu súng, nòng súng nhắm ngay Tằng Manh.
Sắc mặt Khúc Lưu Thông đại biến, mà người bị kèm hai bên Tằng Manh, cũng ánh mắt phức tạp nhìn Uông Minh.
"Tôi sẽ tự sát. " Uông Minh ngữ điệu bằng phẳng mà nhìn Tằng Manh, "Yên tâm, kỹ thuật bắn của tôi rất tốt, em sẽ không có nhiều thống khổ. "
"Uông Minh...." Thương Mặc nhíu lại lông mày, "Anh điên rồi, bỏ súng xuống. "
"Thiếu chủ, tôi không cho phép bất kỳ người nào trở thành trở ngại của người." Uông Minh vẻ mặt lãnh đạm, tay chậm rãi giơ lên, nòng súng nhắm ngay trán Tằng Manh, "Manh Manh, em yên tâm, tôi rất nhanh sẽ xuống phía dưới cùng em. "
"Uông Minh! Bỏ súng xuống!" Bên kia Tằng Manh vẫn không nói một lời, Thương Mặc lại giận, "Bỏ súng xuống cho tôi!"
"Xin lỗi, Thiếu chủ, lần này tôi không thể tòng mệnh. " Đầu Uông Minh ngay cả chuyển cũng chưa từng chuyển, ngưng mắt nhìn Tằng Manh, đang muốn nổ súng, chợt nghe "Xuy xuy xuy" vài tiếng, kèm vài nam tử áo đen hai bên Tằng Manh ngã trên mặt đất, mấy người Liên Ám từ cửa sau đột phá vào tới, đem súng nhắm ngay Khúc Lưu Thông, "Khúc Lưu Thông, ông trốn không thoát rồi. "
Người của chính mình vốn kèm hai bên bỗng nhiên toàn bộ ngã xuống đất bỏ mình, hơn nữa trước khi Uông Minh hành động, bị kinh sợ Tằng Manh lung lay sắp đổ như muốn ngã xuống đất, cách nàng gần nhất Thương Mặc ba chân bốn cẳng muốn đi qua đỡ cô, đã thấy Tằng Manh lui về sau một bước, sắc mặt buồn bã, "Cô không nên tới!"
Cước bộ bị kiềm hãm, Thương Mặc không hiểu nhìn cô, một bên Khúc Lưu Thông chợt kích động, "Thương Mặc, con khá lắm, tất cả kế hoạch của ta đều bị con phá hủy!"
"Lão sư. . ." Đối với Khúc Lưu Thông bỗng nhiên dừng lại cảm thấy vô cùng khó hiểu, Thương Mặc sững sờ gọi một tiếng, mà Uông Minh thì thu súng lại đi về phía Tằng Manh, lúc này Tằng Manh ngược lại không tránh không né, thẳng tắp nhìn Uông Minh tới gần, hai mắt đỏ bừng.
"Manh Manh. . ." Đối với chuyện mình vừa mới suýt chút nữa giết Tằng Manh, Uông Minh tự nhiên là vô cùng áy náy, chỉ là ở trong lòng hắn, Thương Mặc so với Tằng Manh trọng yếu hơn rất nhiều.
Trong mắt Tằng Manh nước mắt trượt ra hốc mắt, nhào vào trong lòng Uông Minh, Uông Minh đang muốn mở miệng, chợt biến sắc, cúi đầu bất khả tư nghị nhìn Tằng Manh, mà Tằng Manh còn lại là chậm rãi từ trong ngực hắn thối lui, hai người khoảng cách chậm rãi kéo ra, bụng Uông Minh cắm một thanh dao găm cũng bị chậm rãi rút ra.
"Tằng Manh!" Khúc Lưu Thông sắc mặt trắng bệch, "Cô điên rồi!"
Tất cả mọi người bị một màn này làm cho sợ ngây người, Thương Mặc trước hết phản ứng kịp, nổ súng bắn rơi dao găm Tằng Manh trong tay nhuộm đầy máu tươi, tiến lên đỡ lấy Uông Minh, "Gọi xe cứu thương!"
Tằng Manh quỷ dị cười, bàn tay dính máu tươi hướng Thương Mặc với tới, chỉ nghe "Xuy xuy" hai tiếng, hai viên đạn xuyên thấu thân thể của cô, một viên là của Liên Ám, một viên là của Lâm Vũ Đồng.
"Cô điên rồi.... Cô điên rồi...." Bộ dạng bình tĩnh không còn tồn tại, Khúc Lưu Thông yếu đuối ở trên ghế sa lon, thì thào tự nói, tiếp theo giống như nghĩ đến cái gì đó, chợt rút súng lục ra, mà mấy người nhìn chằm chằm vào hắn cũng vào lúc này đồng thời nổ súng.
Trước sau bất quá vài phút, Thương Mặc ôm che phần bụng máu tươi đầy tay của Uông Minh, Tằng Manh té quỵ dưới đất, ngực cùng phần bụng không ngừng mà chảy ra máu đỏ tươi, cách đó không xa trên người Khúc Lưu Thông đồng dạng sinh ra vài vết thương rướm máu, thảm lông dê trắng tinh bị nhuộm thành màu đỏ.
"Vì. . . Cái gì. . ." Đã sắp mất đi lý trí, Uông Minh giùng giằng quỵ xuống, nhìn Tằng Manh, "Vì sao. . . Sao. . ."
"Người anh yêu... Vẫn luôn... Không phải là em..." Tằng Manh tóc tai rối bời mà khoác lên trên vai, vẻ mặt cho tới bây giờ đều rất ôn nhu không còn tồn tại, trong mắt tràn đầy trào phúng, "Anh vì cô ấy. . . Muốn giết em. . ."
Tằng Manh, vẫn luôn là một quân cờ Khúc Lưu Thông chôn ở Thanh Long Bang.
Mà kế hoạch ban đầu là, nếu Thương Mặc vẫn chưa bởi vì cô bị kèm hai bên để súng xuống, liền giả bộ trong lúc vô tình cựa ra, đợi lúc Thương Mặc tới đỡ, thanh dao găm kia liền cắm vào ngực Thương Mặc khi đối với cô không đề phòng chút nào.
Chỉ là, ai cũng không nghĩ tới, Uông Minh yêu Thương Mặc, sẽ giơ súng ý định giết Tằng Manh.
"Uông Minh.... Em thật sự yêu anh....." Tằng Manh lại buồn bã cười, a..., khóe mắt vài giọt nước mắt chảy xuống, thân thể mềm nhũn, nằm ở trên người Uông Minh.
Thương Mặc sững sờ mà nhìn xem một màn này, mà Uông Minh chợt khóc rống nghẹn ngào.
"Ta cho rằng kế hoạch của ta thiên y vô phùng. " vô lực dựa vào chỗ tựa lưng sô pha, mặc cho máu tươi không ngừng tuôn ra, Khúc Lưu Thông cười khổ nói, "Lại bại bởi một chữ 'tình' "
Thương Mặc không chết, từ nay về sau, ở phía nam, thực sự triệt để không ai động được Thương Mặc rồi.
Xe cứu thương tới, Thương Mặc cau mày, để cho người đem ba người toàn bộ đưa tới xe cứu thương, "Vô luận là người nào, đều toàn lực cứu giúp. "
"Vâng!"
Đứng ở trong đại sảnh, lẳng lặng quét mắt nhìn vết máu trong phòng khách, Thương Mặc đột nhiên cảm giác được toàn thân như nhũn ra, liền ngã ngồi trên ghế sa lon mềm mại, ôm đầu từ từ nhắm hai mắt.
"Bang chủ. . ." Lâm Vũ Đồng lo lắng nhìn Thương Mặc, "Ngài. . ."
"Tôi không sao. " Thương Mặc hít sâu một hơi, ngẩng đầu quét mắt nhìn Lâm Vũ Đồng, đứng lên, "Đi thôi, đi bệnh viện. "
"Dạ." Một đoàn người liền như vậy đến bệnh viện, trong phòng bệnh của Lệnh Hồ Huyên, Linh Lung mới được cứu ra, liền muốn xem Lệnh Hồ Huyên, lúc này đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn Lệnh Hồ Huyên đang nhắm mắt mà ngẩn người.
"Linh Lung. . ." Thương Mặc từ bên ngoài đi tới, đến bên người Linh Lung, tay xoa đầu Linh Lung, hít một tiếng, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
"Thiếu chủ, bọn họ nói từ sau khi chị xuống máy bay vẫn không có nghỉ ngơi. " Ánh mắt Linh Lung không rời Lệnh Hồ Huyên, giọng nói nhẹ nhàng, "Chị đi nghỉ ngơi đi, em sẽ ở cùng chị ấy."
Lúc rạng sáng Thương Mặc đi đến chỗ của Khúc Lưu Thông, hiện tại trời đã sắp sáng rồi.
Miệng giật giật muốn nói điều gì, nhìn dáng vẻ của Linh Lung, cuối cùng không cách nào nói ra miệng, Thương Mặc khẽ gật đầu, "Cũng tốt, em hảo hảo cùng Huyên tỷ trò chuyện, bác sĩ nói chị ấy có thể nghe được chúng ta nói chuyện. "
"Vâng."
Đi tới cửa, Thương Mặc xoay người liếc nhìn Linh Lung canh giữ ở cạnh giường bệnh, trực tiếp đi phòng cấp cứu đợi kết quả cấp cứu của Uông Minh.
Uông Minh, Lệnh Hồ Huyên, Linh Lung, ba người này là người từ nhỏ cùng với nàng cùng nhau lớn lên.
Mà nay, cư nhiên thừa lại nàng một người khoẻ mạnh an toàn đứng ở chỗ này như vậy, mà những thứ này đều là bọn họ liều mạng đổi lấy, nàng đột nhiên cảm giác được hơi mệt một chút.
***************