Hey! Ngoan Ngoãn Làm Công Của Ta Đi!

Chương 2: Vương tử dưỡng thành nhớ (Ký sự dưỡng vương tử)




“Này, mẹ, Yunho đã tới chưa?”

“Uh, vừa mới tới, thế nào, con chừng nào thì trở về?”

“Ai nha, con không phải vẫn còn khóa học chưa kết thúc sao, đợi một thời gian nữa con sẽ về!”

“Chậc, mẹ không biết từ khi nào con mà lại bận tâm tới sự nghiệp học hành nha?! Được rồi, nhất định đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đúng không?”

“Hừ ~ không phải đều do cục cưng Kim Junsu của mẹ hay sao, con vốn đã hảo hảo mua xong vé để ngày mốt trở về, nhưng nó nói phải đợi nam nhân của nó cùng nhau trở về, tự nó ở lại ở đây là được rồi, vậy mà thế nào cũng kiên quyết không để cho con đi! Tức chết con!”

“Được rồi, Yunnie ở đây cũng sẽ không chạy đi mất đâu!”

“Mẹ, mấy ngày nay mẹ tốt hơn là nên hảo hảo chiếu cố Yunho nhà con đi nha!”

“Chậc, từ lúc nào trở thành Yunho nhà con rồi?!”

“Con nói đó, vậy thì sao a?!”

“Vậy mẹ nói là Yunho nhà mẹ a!”

“Mẹ, bà không thể cùng con trai mình giành nam nhân!”

“Phốc… mẹ cũng không có cái tư tưởng đó đâu, không cùng con nói chuyện nữa, càng tiếp tục càng không hợp lý rồi, cúp đây!”

“Ai….ai, chờ một chút. Mẹ, con muốn hỏi một chút, Yunho của hiện tại đã biến thành cái dạng gì rồi?”

“Nói như thế nào đây…”

“Sao lại có cảm giác như là rất khó nói thế?”

“Ngạch…. Mặc dù về phương diện khí chất thì chính là nhà quê, nhưng bộ dạng khi lớn lên quả thật là đẹp trai lịch sự a, ngay cả mẹ nhìn mà tâm còn ngứa một chút!”

“Kim Young Hee phu nhân!!! Bà không phải vừa mới nói không cùng con tranh giành nam nhân kia mà!”

“Xem xem, chỉ là nói giỡn cũng không được a, nhưng mà, Yunnie quả thật rất đẹp trai!”

“Đẹp trai?! Khi còn bé bộ mặt cậu ta rõ ràng là cái bánh bao rất đáng yêu a!”

“Không phải mẹ đã nói con rồi sao, con cũng đừng nghĩ tới chuyện làm lão công! Mạng làm công coi như là tuyệt tình với con rồi!”

“Mẹ….” Thanh âm đầu dây bên kia đội nhiên nhỏ lại, sau đó mẹ Kim nghe thấy giọng nói thẹn thùng của con trai mình “Người ta không được làm công, cái kia, vậy để hắn ngoan ngoãn làm lão công nhà con đi!”

Mẹ Kim trong lòng thở dài <Xem ra con trai thật sự là thích Yunho rồi, vốn đang lo nó chẳng qua chỉ là vui đùa một chút thôi, nhưng mà vậy cũng tốt. Đứa nhỏ Yunho kia vừa nhìn thì biết là nhân tài, bản chất cũng thành thật, về sau có nó ở cùng Jaejoong, mình cũng yên  lòng!”

……

Bên này, Yunho đem tấm hình của Jaejoong đặt trong túi mà Jang quản gia đã đem lên phòng cho hắn, vừa bước vào, Yunho liền bị cái giường cực lớn hấp dẫn, lặng lẽ liếc mắt nhìn Jang quản gia, sau khi xác định ông đã đi xa liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Động tác kế tiếp chính là – cởi giày xuống,

“Oa~”

La to một tiếng rồi nhảy lên giường, giống như một con chuột lớn ở trên giường nhảy tới nhảy lui, nhảy được vài cái, hắn nghĩ tới điều gì đó, vội vàng ngồi xuống, từ trong túi tiền móc ra tấm hình

“Hô…. hoàn hảo, không bị nhăn!”

Ngón tay đặt trên tấm hình nhẹ nhàng vuốt ve, Yunho có chút nghi hoặc, trong miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm

“Rõ ràng chưa từng gặp qua cậu, nhưng sao lại cứ có cảm giác quen thuộc? Tôi tại sao ngay cả hình của cậu cũng muốn bảo vệ đây?”

Yunho đang chìm trong trạng thái trầm tư, đến ngay cả tiếng mở cửa của mẹ Kim cũng không nghe được, cho đến khi trước mắt xuất hiện một gương mặt phóng đại, Yunho mới giống như thấy quỷ mà sợ mất hồn vía, luống cuống tay chân đem tấm hình nhét phía dưới gối đầu.

“Dì Young Hee? Dì vào khi nào vậy?”

“Ha ha, ban nãy dì đứng ngay cửa kêu con mấy tiếng, thấy con không trả lời nên liền đẩy cửa vào luôn.” Mẹ Kim cũng cởi giày, ngồi kế bên người Yunho “Vừa mới nãy đang nghĩ gì, mê mẩn như vậy?”

“Không có, không có gì.” Yunho ngón tay này xoắn lấy ngón tay kia, nghĩ thầm <Cái này cũng không thể nói ra a>

“Không nóng sao, xem mặt con đầy mồ hôi!” Mẹ Kim làm bộ như vừa rồi không thấy một loạt động tác của Yunho, vừa nói vừa cầm bộ điều khiển máy lạnh “Đinh~” Một tiếng mở lên.

“Con đây… Con đây tìm nửa ngày nhưng không tìm thấy được quạt máy, ở thôn trước kia nhà con thì có một cái, mọi người vừa nhìn thấy đã thèm rồi, cái đó là do tiền con nuôi heo mua được đó!”

Có thể nhìn ra được Yunho với việc nuôi heo rất chấp nhất, cái này cũng có thể tính là một nguyên nhân đi, bởi vì có thể cho người nhà cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhìn nét cười trên mặt Yunho, có thể thấy được hắn có bao nhiêu tự hào.

“Quạt…quạt máy?”

Không nên trách mẹ Kim quá mức kinh ngạc, từ nhỏ đã sống trong Park gia, sau này lớn lên lại gả cho gia tộc Kim thị nổi tiếng, cũng chưa từng đi qua cửa hàng siêu thị hay này nọ, ai, cho nên chưa từng thấy qua quạt máy là rất bình thường đi! o(╯□╰)o

“Vâng!” Yunho dùng sức gật đầu “Chính là cái loại có có cánh như lá cây thật dài, chỉ cần xoay chốt một cái, cái cánh quạt kia có thể vù vù xoay khắp phía, mát lạnh rất thoải mái nha! A?? Sao đột nhiên lại có gió mát, không phải là nóc nhà bị hư chứ?”

Mẹ Kim vốn đang hăng hái bừng bừng nghe miêu tả về quạt máy, thì bị cơn gió mát mà Yunho ngồi bên cạnh nói hù dọa, bà ngẩng đầu lên, quan sát nóc nhà một chút, thật tốt, không có hư a!

Ngồi không yên, hắn nhảy xuống giường, theo hướng gió mát thổi tới mà đi.

“Dì Young Hee, cái này, sao ở đây dì lại trang trí quan tài a?!”

“Cái…cái gì?!” Đang cảm thán bộ dáng thật kỳ quái của quạt điện, mẹ Kim bị những lời này của Yunho khiến cho kinh hãi, hướng về phía Yunho nhìn tới, trời ạ, thế nhưng đem cái máy điều hòa không khí trở thành cái quan tài!

“Đúng vậy,sao lại để ở đây, bên trong chắc không có người nào đâu, dì không sợ xui xẻo sao”,Yunho sờ sờ chỗ này lại vỗ vỗ chỗ kia một chút, thở dài nói, “Đồ vật trong thành phố quả nhiên không giống bình thường, ngay cả quan tài cũng không dùng gỗ để mà đóng, dì….dì Young Hee, dì sao vậy, sao dì lại ngã xuống giường a? Dì, tỉnh tỉnh a, này, này, sao lại đột nhiên bị như vậy a?!”

Không cần suy nghĩ cũng biết, mẹ Kim đã bị trí tưởng tượng của Yunho khiến cho hoàn toàn hôn mê bất tỉnh ……

Thông qua chuyện này, làm cho mẹ Kim ý thức được đã đến thời điểm dạy Yunho thích ứng với cuộc sống hiện đại.

Vì vậy, cẩn tuân theo gia huấn tổ tiên của Kim gia để lại, nhanh chóng tổ chức một nhóm người, tạo thành “Trợ giúp Yunho đổi hướng đổi mặt, thành công lột xác”. Đội đột kích, danh hiệu là “Hỗ trợ hành động”, đã vậy còn có một khẩu hiệu vang dội,“Giúp công giúp công, nhất cử thành công!”

.

Quá trình khóa học được an bày như sau:

Thời gian buổi sáng, chủ yếu dùng cho rèn luyện thân thể cùng học tập lễ nghi căn bản, đặc biệt là rèn luyện thân thể này trở thành hạng nhất, theo như mẹ Kim nói, chính là chuyện vô cùng quan trọng, tại sao lại như vậy, thân thể cường tráng rồi, đối với cuộc sống của Yunho và Jaejoong cũng tốt, khụ khụ ~ ~ cụ thể như thế nào thì mọi người đều hiểu được.

Thời gian buổi chiều, chủ yếu dùng để học tập kiến thức nghiệp vụ thương trường, cái này a, chủ yếu là để chuẩn bị cho Yunho về sau tiếp quản công ty, dù sao là người của con trai mình cũng là người của dòng họ rồi, đương nhiên, bây giờ Yunho vẫn chưa biết nguyên lai chính mình đã chính thức chấm dứt cuộc sống độc thân, khụ khụ – – rất nhanh sẽ biết….

Thời điểm buổi tối, là công việc xếp vào hạng nhất phi thường trọng yếu, chính là học tập tiếng phổ thông, bất kể đối với mẹ Kim hay là Yunho mà nói cũng là siêu cấp khó khăn, dù sao đã nói hơn hai mươi năm tiếng địa phương Gwanju, trong một chốc thay đổi khẩu âm, thật sự là vô cùng không dễ a…..

Cứ lấy ngày thứ nhất mà nói đi,

Yunho giống như một học sinh tiểu học đoan đoan chính chính ngồi trước bàn, nhìn tấm bảng đen trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đống, nội dung giảng dạy chính là như thế này:

Tôi [√]– Tôi đây [×]

Làm sao vậy [√]– Sao rồi [×]

Làm sao bây giờ [√]– Làm sao [×]

Cái gì [√]– Gì [×]

Phòng vệ sinh [√]– Nhà xí [×]

Trời ạ [√]– Nương a [×]

Mẹ [√] — Nương [×]

“Khụ khụ ~” Mẹ Kim ho khan mấy tiếng, trong tay cầm một cây gậy nhỏ không biết lấy từ đâu ra, gõ gõ tấm bảng đen, “Yunnie, hôm nay chúng ta ở đây, trước tiên sửa mấy từ đơn giản, đây chính là bình thường con dễ phạm phải nhất!”

“Dạ!” Yunho gật đầu một cái.

“Thứ nhất, tôi, không phải là ‘Tôi đây’.”

“Tôi sao không phải là tôi đây vậy?! Tôi không phải là tôi đây vậy là ai a?” Xong rồi, bắt đầu rối loạn.

“Ngạch…. Ý của dì là, nói thí dụ như, bình thường lúc nói chuyện phải nóitôi là ai,tôi như thế nào, không thể nói tôi đây là ai, tôi đây như thế nào, hiểu chưa?”

Cây bút cầm trong tay Yunho không biết từ khi nào đã đem cắn tới bên miệng, mơ mơ hồ hồ nói, “Có chút choáng a!”

“Bất kể như thế nào, con nhất định phải nhớ! Biết không?”

“Con đây biết! Ngạch…” thấy mẹ Kim mở to mắt, Yunho vội vàng sửa lại, “Con biết!”

“Ừ!” Mẹ Kim gật đầu tán thưởng,“Cái này đúng rồi đó! Được rồi, thứ hai,làm sao vậy, không phải là sao rồi,biết không?”

“Dạ!” Yunho nhấp nhấp miệng,gượng ép học theo “Thế nào, không phải là sao rồi.”

“Kế tiếp, làm sao bây giờ, không thể nói làm sao! Đọc theo dì, làm sao bây giờ!”

“Làm sao bây giờ!” Vẫn cứng ngắc như trước ….                                   

“Tiếp tục, cái gì, không phải là gì! Đọc –”

“Cái gì, không phải là gì, vậy đó là gì?”Vòng tới vòng lui, Yunho thật muốn bất tỉnh, ngậm bút, đưa ra nghi vấn.

“Ngạch…. Chính là cái gì, hiểu không?”

“Oh.” Mặc dù ngoan ngoãn đáp, nhưng mà ánh mắt càng ngày càng dại ra.

“Quan trọng nhất, phòng vệ sinh, nhà xí không phải là nhà xí, a — không đúng, nhà xí là nhà xí, ngạch, còn chưa đúng…. Phòng vệ sinh là nhà xí, ngạch….” Mẹ Kim vừa nói vừa nói vừa đem chính mình rối thành một đoàn.

“Nhà xí phải gọi phòng vệ sinh, là ý này đúng không ạ?”

“A — đúng đúng vậy a, Yunnie thật thông minh a!” Mẹ Kim vỗ đầu một cái, khen ngợi nói.

“Ha ha, không có a.” Yunho gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười.

………..

Cứ như vậy, dưới tình huống vô cùng khó khăn, khóa học thứ nhất kết thúc…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.