Heo Yêu Diêm Vương

Chương 13




Khi Tiểu Tiểu đi vào Công ty Huệ Thông, Ray báo cáo trên máy liên lạc: "Có một nam giới, hai mươi tám tuổi tên là Khâu Nhạc, hai năm nay mắc bệnh gan, ba tháng trước đã nhảy lầu tự sát. Trong kho không có linh hồn của anh ta. Có dấu hiệu rõ ràng anh ta có quan hệ với Công ty Huệ Thông. Tôi đã đột nhập vào nhật ký trên mạng của anh ta, sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta liền đến Huệ Thông làm việc. Trong thời gian sáu năm đã từng bước từng bước thăng tiến, lên đến chức giám đốc bộ phận, nhưng sau khi mắc bệnh thì liền bị đuổi việc. Trùng hợp là, thời gian anh ta còn làm việc có từng giữ chức vụ Giám đốc Nghiệp vụ, chính là người tiền nhiệm của Giám đốc Thôi kia".

"Điều đó chứng minh anh ta có động cơ để làm ra vụ việc lần này?" Tư Mã Cần đã bày sẵn trận hình, chờ đợi trước cửa Công ty Huệ Thông, cảm thấy rất bất ngờ đối với tin tức đó: "Linh hồn mới ba tháng, không nên có mùi như vậy chứ. Tiểu Tiểu nói người đó chỉ vừa đi qua sau lưng, cô ấy đã ngửi được rồi?".

"Hơn nữa súng của hắn ta được mang vào trong như thế nào? Hắn ta còn có thể phân biệt được ra ai là hàng ma sư nữa? Linh hồn mới được ba tháng, sao có thể biết bày ảo giác, chứ đừng nói đến tạo ra kết giới. Đây chắc chắn không đơn thuần là thủ đoạn của ác linh." Đầu mối này đối với mọi người mà nói chẳng qua chỉ càng khiến vấn đề phức tạp hơn.

"Tôi đến rồi." Lúc này tiếng của Tiểu Tiểu truyền tới qua máy liên lạc, cô đã thuận lợi nhảy ra khỏi ống thông khí, cởi áo giáp chống đạn, cuộn lại thành một cục vứt vào trong một khoang làm việc. Sau đó lặng lẽ đi về phía đám người đang túm tụm.

"Tiểu Tiểu." Tư Mã Cần dặn dò: "Tình hình bên trong có lẽ còn phức tạp hơn so với chúng ta tưởng tượng, cô nhất định phải cẩn thận. Quan trọng nhất là phải nhận định được kẻ cầm súng có phải là ác linh không, và còn có vũ khí gì khác không, chúng ta cần phải khống chế được lực sát thương của súng. Chỉ cần xác thịt được nguyên vẹn, chứng mất hồn phách dễ xử lý thôi".

Tiểu Tiểu giơ tay làm ký hiệu OK trước cổ áo, Thẩm Thanh lập tức truyền đạt: "Cô ấy hiểu rồi".

"Ray, Công ty Huệ Thông có từng làm việc gì liên quan đến hàng ma không? Ví dụ như có từng mua bán vận chuyển sản phẩm đặc thù nào đó, hay mua về thứ gì đáng để chúng ta chú ý không?" Cao Lôi đột nhiên nghĩ ra: "Ác linh này tiêu tốn nửa giờ đồng hồ mà cũng chẳng làm gì, không có điểm nào giống với giết người báo thù, cũng không giống lắm với tác phong của ác linh. Có lẽ nó bị người ta lợi dụng, dùng để đánh lạc hướng chúng ta".

"Hiểu rồi, chúng tôi lập tức điều tra." Ray trả lời, bắt tay vào tìm hiểu.

Tư Mã Cần đồng ý với cách nghĩ của Cao Lôi, anh dặn dò: "A Cường, cậu đến nhà Khâu Nhạc một chuyến, xem xem người nhà anh ta sau khi anh ta qua đời có xảy ra chuyện gì kỳ quái không. Biết đâu có thể tìm được một chút quan hệ của anh ta với giới hàng ma". Hàng ma sư tên A Cường trả lời một tiếng, rồi nhanh chóng đeo túi thiết bị lên vai, xuất phát.

Thẩm Thanh cẩn thận nhìn hình ảnh camera từ chỗ Tiểu Tiểu truyền đến, nói với mọi người: "Xem ra thực sự là có kết giới. Đám con tin vẫn còn rất tỉnh táo, vẫn có phản ứng đối với hành động của tên cầm súng, chắc chắn là không bị ảo giác tác động. Tiểu Tiểu thâm nhập vào cũng vô cùng thuận lợi, hiện tại tình trạng bên trong ổn định".

"Kết giới ở vị trí nào? Có thể tính toán được phạm vi không?"

"Không tính được, Tiểu Tiểu đi qua kết giới hoàn toàn không gặp trở ngại gì, nhìn không ra dấu hiệu của kết giới." Thẩm Thanh trả lời, lại bổ sung thêm một câu: "Hôm rằm tháng Bảy tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy đi qua kết giới của Thư Đồng, chính xác là giống như hôm nay".

Lúc này Tiểu Tiểu từng bước từng bước chen vào nhóm người, tất cả mọi người đều rất sợ hãi, không ai chú ý đến cô. Thẩm Thanh nhìn thấy tất cả, tiếp tục báo cáo: "Hầu hết con tin đều đã được tập trung lại, cửa của các phòng làm việc độc lập đều mở ra, không có người, chỉ có một gian phòng đóng cửa". Anh đối chiếu với bản đồ sửa kết cấu, nói: "Đó là phòng chủ tịch".

Chủ tịch ở bên ngoài, vì sao phòng làm việc còn đóng cửa?

Trong phòng giám sát của Công ty Nhã Mã, Ray nhận được một cuộc điện thoại, là quản lý cao cấp Happy bên cạnh Boss gọi: "Ray, Boss nói không gọi được điện thoại cho Thư Đồng, anh kiểm tra xem".

"Thư Đồng? Thư Đồng bị thương rồi, có vụ việc liên quan tới ác linh trong tòa nhà văn phòng cho thuê, Thư Đồng xảy ra chuyện ở hiện trường", Ray nhanh chóng tóm lược sự việc.

"Các anh để Heo Con vào trong?" Happy sốt ruột: "Vậy tôi nói với Boss thế nào đây?".

"Sao…" Ray không hiểu, có thế nào thì cứ nói vậy chứ sao, cứ báo cáo theo tình hình thực tế là được. Tình huống thế này chẳng phải rất thường gặp sao, có gì phải lo lắng như vậy chứ?

"Bỏ đi bỏ đi, bây giờ cũng không thể quay lại được nữa. Các anh nhanh chóng giải quyết cho xong sự việc này, bảo Tư Mã và Cao Lôi nhất định phải cẩn thận, đưa Heo Con ra ngoài an toàn. Boss còn đang họp, tôi tạm thời giấu anh ấy, nếu như có vấn đề gì, anh phải lập tức thông báo cho tôi."

Ray tối sầm mặt, không phải là bọn họ gặp rắc rối rồi chứ?

Tiểu Tiểu lúc này đã lẩn vào trong đám người, cô lách về phía trước, nhìn thấy Thư Đồng ngã dưới đất. Vùng bụng cô ấy dính đạn, đôi mắt mở ra yếu ớt, may mà có người dùng áo buộc ngoài miệng vết thương cho cô ấy, cầm máu được chút ít. Xem ra tên cướp này cũng không muốn Thư Đồng chết nhanh như vậy.

Thẩm Thanh thông báo lại tình hình trên màn ảnh cho bọn Tư Mã Cần, Tư Mã Cần nhanh chóng nói với Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, bên trong đó chắc chắn là có con người giúp đỡ, bọn chúng giữ mạng Thư Đồng lại rất có thể là để làm con tin khi rút lui. Nếu chỉ là ác linh thông thường, sẽ không bao giờ lo tới điều đó".

Trái tim Tiểu Tiểu đập dữ dội, cô giả vờ vuốt tóc, dùng tay làm biểu tượng OK trước cổ áo. Thẩm Thanh lần nữa truyền đạt lại giúp cô: "Cô ấy hiểu rồi".

Tiểu Tiểu âm thầm quan sát xung quanh, cô nhớ rõ nhiệm vụ của mình là quan sát xem hiện trường còn thứ gì khác nguy hiểm không, phán đoán xem người cầm súng kia rốt cuộc có phải là ác linh nhập vào hay không. Cô quan sát gần hết một vòng, không nhìn thấy Giám đốc Thôi, cũng không thấy kẻ cướp khác. Nhưng còn có ác linh khác không, cô cần phải ngửi lại cẩn thận.

Tiểu Tiểu lại nhìn Thư Đồng cái nữa, sau đó kín đáo di chuyển trong đám người. Cô không ngửi thấy mùi của ác linh, cũng không nhìn thấy người nào biểu hiện không bình thường, càng không nhìn thấy thứ vũ khí gì khác.

Thẩm Thanh nhìn trong màn hình giám sát cũng không phát hiện ra điều gì. Thế là Tư Mã Cần nói với Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, cô nghĩ cách để xác nhận xem người cầm súng kia có phải là ác linh không".

Đám người mà Tiểu Tiểu đang trà trộn ở cách người cầm súng kia một khoảng khá xa, Tiểu Tiểu không ngửi được, cô cần phải đến gần anh ta.

"Tên cướp không nằm trong phạm vi bắn tỉa, tôi không nhìn được hắn ta", Cao Lôi nói trong thiết bị liên lạc.

Tiểu Tiểu quan sát tường kính lớn, lại nhìn tên cướp cầm súng kia. Xem ra cô bây giờ không những phải phán đoán hắn ta có phải là quỷ không, còn phải dẫn hắn ta đến bên cửa sổ. Nhưng bây giờ chen ra khỏi đám người chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý, lỡ để tên cầm súng nghi ngờ thì thật gay go. Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, nhìn người đàn ông to béo bên cạnh đang đầm đìa mồ hôi, tự nói trong lòng "Xin lỗi". Sau đó cô vặn vặn tay, dùng sức véo mạnh vào vùng thịt béo núc ở giữa cổ người đó.

Người béo này hét lên như lợn bị chọc tiết, trong chốc lát ngã vật xuống. Tất cả mọi người vốn đều đang căng thẳng cực độ, bị ông ta dọa, liền đồng loạt hét lên thất thanh. Tiểu Tiểu nhân cơ hội đó hét lớn: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi…". Đám người không biết xảy ra chuyện gì, trong chốc lát hoảng lên, kêu thảm thiết chạy loạn. Tiểu Tiểu chớp cơ hội đẩy đẩy đám người hướng về phía người đàn ông cầm súng kia.

Cô dùng toàn lực chen về phía trước, muốn mượn đám người bảo vệ để ngửi một chút mùi trên người kẻ cướp, và đẩy hắn ta vào phạm vi tầm ngắm của Cao Lôi. Nhưng khi Tiểu Tiểu loạng choạng lao đến, lại phát hiện ra chỉ có một mình mình đang ở trước mặt kẻ cướp.

Tiểu Tiểu quay phắt lại nhìn, đám người sau lưng kia giống như bị một bức tường vô hình ngăn lại, kẹt ở đó không thể di chuyển về bên này. Tiểu Tiểu mở to mắt, trong lòng nhất thời hiểu ra, đó là kết giới! Tên cướp để đảm bảo không ai có thể xông đến cướp súng của mình đã giăng lên kết giới!

Đoàn người phía sau kinh ngạc nhìn cô, Tiểu Tiểu quay lại, nhìn thấy tên cướp cũng dường như vừa bị giật mình, lúc này đang nhìn cô chằm chằm.

Tiểu Tiểu bị dọa cho tê dại cả da đầu, nhưng lúc này cô đã ngửi thấy rất rõ mùi cháy khét trên người tên cướp. Cô mặc kệ tất thảy, lập tức dùng tay che máy giám sát trên cổ áo lại, truyền tín hiệu về phía Thẩm Thanh. Thẩm Thanh nhanh chóng báo cáo: "Cô ấy xác nhận tên cướp đó là ác linh. Mọi người chú ý, cô ấy xông vào kết giới rồi, tên cướp chắc đã nghi ngờ".

Tên cướp thực sự là đã nghi ngờ, hắn chĩa súng vào Tiểu Tiểu, bước hai bước về phía trước. Tiểu Tiểu nhìn thấy nòng súng, huyết mạch toàn thân đều như ngừng chảy, thời khắc nguy cấp, cô quay phắt lại hét lớn: "Ai đẩy tôi đến vậy? Là ai? Là tên khốn nạn nào? Đồ khốn kiếp!".

Mọi người ngây ra, cùng nhìn nhau, tên cướp cũng ngây ra. Tiểu Tiểu ôm lấy đầu khóc lóc: "Đừng giết tôi, tôi chẳng biết gì cả, tôi bị người ta đẩy ra, đừng giết tôi". Tên cướp vừa kinh ngạc lại nghi ngờ, nhìn nhìn đám người, lại nhìn Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu từ từ di chuyển về phía sau, vừa di chuyển vừa kích động cầu xin tha mạng: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi đang tuổi xuân tươi trẻ như hoa, vẫn còn chưa yêu đương, chưa kết hôn, tôi không muốn chết!". Tên cướp vẫn chĩa súng vào cô, vô thức bám theo bước chân của cô, lại di chuyển lên phía trước mấy bước.

"Nằm xuống." Trong máy liên lạc đột nhiên truyền đến giọng của Cao Lôi. Tiểu Tiểu lập tức nhào người về phía Thư Đồng, dùng thân thể bảo vệ cho cô ấy.

Trong chớp mắt, chỉ nghe thấy một tiếng "xoảng cheng", cửa kính lớn bị vỡ vụn, một viên đạn khác tích tắc đã găm trúng người đàn ông cầm súng kia. "Bụp" một tiếng, viên đạn nổ bung ra, lá bùa màu đỏ biến thành một tấm lưới bọc lấy hắn ta, tiếp đó biến đi không còn tông tích. Tên cướp kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống đất, không động đậy gì nữa.

Nhóm người Tư Mã Cần, Hồ Dương ở ngoài cửa cùng lúc xông vào: "Nằm xuống, tất cả nằm xuống, cảnh sát đây!".

Bao quanh bên ngoài đám con tin, quả nhiên còn có một kết giới ngăn cản đường đi của cảnh sát. Tư Mã Cần niệm chỉ quyết, hét một tiếng "Phá!", đập tay một cái lên kết giới, cả đám người bên trong liền xông ra.

Lúc này Tiểu Tiểu lại ngửi thấy mùi cháy khét lướt qua trước mặt mình, mùi cháy khét đó hình như đang hướng về phía phòng làm việc của chủ tịch. Tiểu Tiểu kinh sợ, chỉ về phía đó hét lớn: "Còn một con nữa".

"Nhìn thấy rồi." Một hàng ma sư trả lời, "đoàng" một tiếng, nổ súng, đạn bùa bay đến, dừng lại giữa không trung rơi xuống, nhưng không bắn trúng vào ác linh.

"Bị kết giới ngăn cản rồi, nó đã vào phòng." Hàng ma sư kia hét lên. Tiểu Tiểu không nói lời nào, xông thẳng vào, đẩy cánh cửa đó ra. Cảnh tượng trước mắt khiến cô vô cùng kinh hãi, rất nhiều người đang nằm la liệt trong phòng.

Ác linh lao ra phía cửa sổ mà chạy, nhưng cửa sổ tầng tám này toàn bộ đã được dán bùa phong ấn, nó đập vào cửa kính liền bị bùa phong ấn đánh bật lại. Tiểu Tiểu ngửi thấy mùi cháy khét xộc đến, sau đó một sức mạnh vô hình, lạnh lẽo đẩy cô ngã, lục phủ ngũ tạng của cô liền bị chèn ép. Tiểu Tiểu lấy bùa trấn quỷ ra khua lung tung, ác linh lại chẳng hề hấn gì, tiếp tục ép. Nhưng phút chốc, nó cũng phát hiện ra người này không thể chiếm thân nổi.

Tiểu Tiểu lúc đó cảm thấy mình nhẹ bẫng, áp lực đã không còn. Đột nhiên người đàn ông nằm bất động bên cạnh cô nãy giờ nhảy phắt dậy, ra sức kéo cô về phía sau. Đợi đến khi Tiểu Tiểu khôi phục lại thần trí, thì đã bị kéo đến bên một bàn làm việc. Người đàn ông bị ác linh chiếm thân đó cầm một chiếc kéo kề lên cổ Tiểu Tiểu. Nó chạy không thoát, thế là liền nghĩ cách lấy cô làm lá chắn.

Nhưng cái kéo nó cầm còn chưa chạm được đến cổ, Tiểu Tiểu đã bất chấp tất cả quay đầu tát cho nó một cái, đem lá bùa dán lên mặt nó. Cùng lúc đó, một viên đạn bùa từ đâu cũng bắn trúng vào vai nó. Ác linh kêu một tiếng ai oán, cơ thể bị chiếm kia mềm nhũn ra đổ xuống đất.

Tiểu Tiểu nhìn nhìn đôi tay mình, lại chăm chú nhìn Tư Mã Cần vẫn đang cầm súng đứng đó, không rõ lá bùa vừa rồi của cô rốt cuộc có tác dụng gì không. Biểu hiện của cô khiến Tư Mã Cần phải bật cười, đi đến vỗ vỗ vai cô: "Bùa trấn quỷ phải phối hợp với niệm chú mới có tác dụng. Cô khua qua khua lại, tát nó như thế chẳng có ích gì".

Tiểu Tiểu còn đang ngẩn ra, Tư Mã Cần lại nói: "Cô làm rất tốt, Tiểu Tiểu, cảm ơn cô!".

Tư Mã Cần nói xong liền quay người đi, Tiểu Tiểu lúc này mới phản ứng lại, không kìm được, đỏ bừng mặt lên. Cô vội vàng chạy ra, vừa nhìn thì thấy Thư Đồng đang được đưa lên xe, cô xông đến, lớn tiếng hét: "Thư Đồng, tôi là Tiểu Tiểu, cô nghe thấy tôi nói không?".

Sắc mặt Thư Đồng trắng bệch, cười yếu ớt, giơ ngón tay cái lên với Tiểu Tiểu. Thần kinh căng thẳng của Tiểu Tiểu cuối cùng cũng được thả lỏng, không kìm nổi lớn tiếng khóc oa oa.

Một nhóm đông cảnh sát xông vào, rất nhiều người đi qua bên cạnh cô, Tiểu Tiểu chẳng buồn bận tâm đến, cứ thế khóc thoải mái một trận.

Thẩm Thanh báo cáo với Tư Mã Cần: "Đã kiểm tra lại băng ghi hình của camera giám sát. Nhân viên bảo vệ đi vào tầng tám sau khi sự việc xảy ra mà Tiểu Tiểu nói kia, đội bảo vệ bên này xác nhận không phải là người của bọn họ. Hắn ta còn đeo túi, bây giờ vẫn trên lầu chứ?".

Tư Mã Cần nhìn khắp xung quanh: "Tôi không thấy ai cả. Tôi sẽ thông báo để Hồ Dương chú ý".

Một hàng ma sư chạy đến: "Tư Mã Cần, đếm qua rồi, tất cả có tám người mất linh hồn, nhưng trong tầng lầu này không tìm được linh hồn nào cả".

Tầng lầu đã bị phong tỏa, linh hồn không thể chạy thoát được, tìm không thấy chứng tỏ là, những linh hồn này mất rồi!

Tư Mã Cần cau mày suy nghĩ, lúc này Thẩm Thanh lại nói: "Tư Mã, tôi đã phát hiện ra hắn. Hắn thay cảnh phục trên người rồi, vừa ra khỏi thang máy rời khỏi tòa nhà. Tôi đã làm so sánh khuôn mặt… chính là hắn".

Tư Mã Cần xông đến bên cửa sổ, vừa hay nhìn thấy một người đàn ông mặc cảnh phục ở con đường đối diện bên dưới tòa nhà đang quay lại nhìn về hướng này. Hắn thấy Tư Mã Cần nhìn xuống, còn huênh hoang vẫy vẫy tay với anh, sau đó lẩn vào trong đám người, mất tích.

"Sợ rằng lần này chúng ta gặp phải kẻ trộm cắp linh hồn rồi." Dùng ác linh gây phiền phức, phân tán sự chú ý, sau đó nhân lúc hỗn loạn mang những linh hồn hắn muốn đi. Như thế này có thể giải thích vì sao ác linh có súng, vì sao có kết giới. Vụ việc này căn bản được tạo ra bởi một người có trải qua huấn luyện, chuẩn bị kỹ càng mỗi lần hành động.

"Lại giống như lần trước?"

"Lũ rụt cổ này thật là phiền phức!"

"Đem danh sách những người bị mất hồn liệt kê ra, phân tích giống như lần trước, xem xem những hồn phách bọn họ bị cướp đi có điểm gì giống nhau." Tư Mã Cần vừa dặn dò, vừa đi về phía Hồ Dương, bảo ông sau khi lấy xong khẩu cung của những người có mặt tại hiện trường thì gửi cho bọn họ Âmột bản, và yêu cầu tất cả mọi người phải tập trung đợi ở Waiting bên kia để uống nước, uống xong mới được đi.

Hồ Dương gật đầu, Tư Mã Cần lại nói với Ray: "Bọn chúng lấy đi những linh hồn này nhất định không phải là ngẫu nhiên. Trên đường lớn chỗ nào cũng có thể cướp linh hồn, bọn chúng lại lựa chọn ở đây. Cho nên linh hồn của những người này nhất định có điểm đặc thù, tôi muốn biết bọn chúng có tiêu chí lựa chọn như thế nào".

"Hiểu rồi." Ray trả lời, sau đó nói: "Các anh em, tôi vừa nhận được một tin xấu, căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, Boss hình như phát hỏa rồi, đang đi tới chỗ các anh, bão sắp tới rồi, mọi người cẩn thận".

"Phát hỏa? Anh ta phát hỏa ở đểm nào chứ?"

Ray cũng không nói được rốt cuộc Boss phát hỏa vì sao, anh trả lời: "Mấy người thấy vị bạn học 'kỳ tài trời phú, vì nước an dân' Chúc Tiểu Tiểu của chúng ta thế nào rồi?".

"Cô ấy không sao, khóc một trận, đi cùng với Thư Đồng ra xe rồi."

"Thế này đã khóc rồi? Cô ấy thực sự thích hợp làm hàng ma sư sao?"

"Có lẽ Boss xem trọng thiên phú hơn. Thực ra có thể từ từ huấn luyện." Cao Lôi tiếp lời, anh cất súng đi bàn bạc với Tư Mã Cần, vụ án cướp linh hồn không dừng lại ở con số một, rất khó khăn.

Tiểu Tiểu không hề biết tình hình của bọn họ bên này, toàn bộ đầu óc và trái tim đều ngập tràn cảm giác an ủi vì cuối cùng cũng cứu được Thư Đồng. Nhưng mà Công ty Nhã Mã lại không muốn cho cô đi cùng xe cấp cứu, yêu cầu cô phải ở đây nghỉ ngơi, sau đó còn muốn làm kiểm tra cho cô. Tiểu Tiểu nghe thấy hàng ma sư kia len lén dùng máy liên lạc hỏi có cần đưa cho cô đồ uống của Waiting không, thì không nhịn được nói với anh ta: "Không cần lãng phí, thứ đồ uống đó không thể làm mất đi ký ức của tôi, tôi từng uống rồi".

Vị hàng ma sư kia kinh ngạc nhìn cô, vội vàng chạy ra xa thông báo. Tiểu Tiểu bĩu môi, cảm thấy đầu óc trống rỗng. Sự việc kết thúc rồi, cô vừa thả lỏng một chút liền cảm thấy rất mệt.

Động tĩnh nơi này dường như thu hút sự chú ý của không ít người hiếu kỳ. Trong tòa nhà, rất nhiều nhân viên công sở chạy xuống dưới, bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết tầng tám bị phong tỏa, vậy là bàn tán xôn xao cả lên.

Tiểu Tiểu quan sát những người đó, đột nhiên cảm thấy mình thật sự không giống với bọn họ. Cô thấy thích những hàng ma sư mặc áo chống đạn, cầm mấy thứ vũ khí kỳ lạ, dùng loại súng cổ quái kia hơn.

Cô thật sự, rất muốn làm hàng ma sư!

Tiểu Tiểu ngước mắt, nhìn thấy Nghiêm Lạc đang đứng ở xa xa trước mặt mình, cô nhất thời nhảy lên, trong lòng kích động một hồi. Lúc này cô chỉ muốn nói với Boss, cô không do dự nữa, không đắn đo nữa, cô muốn làm hàng ma sư, cô muốn đến công ty của anh làm việc.

Tiểu Tiểu đi về phía Nghiêm Lạc, cô nhìn thấy biểu cảm của anh giống như vừa thở phào một cái, đang định gọi anh, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi: "Tiểu Tiểu!".

Tiểu Tiểu quay đầu lại, nhìn thấy Âu Dương Tĩnh, liền trả lời một tiếng: "Học trưởng!". Âu Dương Tĩnh đi đến phía cô, kéo cô ra nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới: "Em không sao chứ, dọa chết anh rồi, nghe nói tầng tám có cướp, chỗ đó còn bị phong tỏa, anh liền nhớ ra hôm nay em đến phỏng vấn, cũng không biết là em có bị giữ lại hay không, gọi điện cho em và Quách Tinh đều không được. Suýt chút nữa làm anh lo chết mất, bây giờ nhìn thấy em không sao là được rồi".

"Cảm ơn học trưởng. Chị Quách cũng không sao, em vừa mới nhìn thấy chị ấy rồi."

Âu Dương Tĩnh gật đầu, nắm chặt vai Tiểu Tiểu nói: "Như thế này là tốt rồi, tốt rồi".

Tiểu Tiểu cảm động vô cùng, thấy có chút đáng tiếc vì không thể cùng đi làm với Âu Dương Tĩnh, cô cắn môi, nói: "Học trưởng, xin lỗi, em không thể cùng anh làm việc trong một tòa nhà rồi".

"Sao cơ?" Âu Dương Tĩnh rất ngạc nhiên: "Tiểu Tiểu, em bị dọa nên sợ hãi quá phải không? Vụ cướp lần này là ngoài ý muốn, bọn anh ở đây rất an toàn, không phải thường xuyên thế này đâu".

"Em biết." Tiểu Tiểu muốn nói, cô chẳng qua muốn làm việc có ý nghĩa hơn mà thôi, cô muốn làm việc như những người kia, có thể đem lại an toàn cho mọi người. Nhưng lúc này điện thoại của Âu Dương Tĩnh lại vang lên, anh nhận cuộc gọi: "Lạc Ngôn, không sao rồi, không sao rồi, mình nhìn thấy cô ấy rồi, cô ấy không sao, cậu yên tâm đi. Được, được, mình đưa điện thoại cho cô ấy".

Âu Dương Tĩnh chuyển điện thoại cho Tiểu Tiểu: "Là Lạc Ngôn, cậu ấy cũng đã nghe nói, lúc trước còn bảo muốn đến đây, em nói chuyện với cậu ấy nhé".

Tiểu Tiểu thở dài trong lòng, nhận lấy điện thoại, nói mấy câu, cho biết mình đã bình an. Vu Lạc Ngôn ở đầu dây bên kia rất căng thẳng, liên tiếp nói muốn đến gặp cô. Tiểu Tiểu từ chối, vào lúc tâm trạng như thế này, cô thực sự không có tinh thần để ứng phó với việc thăm hỏi của một quý công tử như anh. Cô cảm ơn, dập máy, lại nói chuyện thêm với Âu Dương Tĩnh mấy câu rồi cáo biệt.

Sau đó cô quay đầu lại, lúc này đã chẳng thấy Nghiêm Lạc đâu nữa rồi. Trong lòng Tiểu Tiểu vô cùng thất vọng, cô cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói với Boss. Cô chạy một vòng từ trên xuống dưới, tin tức thu được lại là Nghiêm Lạc có hội nghị quan trọng, đã đi rồi. Tiểu Tiểu chẳng biết làm sao, chỉ đành nghĩ để hôm khác liên lạc với anh.

Nửa ngày tiếp sau đó, Tiểu Tiểu bận rộn khác thường, cô làm bản ghi chép theo yêu cầu của Tư Mã Cần, lại chạy đến bệnh viện thăm Thư Đồng, suốt từ lúc cô ấy bắt đầu làm phẫu thuật cho đến khi kết thúc sau đó còn nán lại tới quá giờ ăn tối mới rời đi. Cô ăn uống qua quýt, tiếp đó nhận điện thoại của A La, bị cô ấy giáo huấn cho một trận về tội gan lớn làm bừa, không có ý thức an toàn.

Lúc này trời đã tối mịt, Tiểu Tiểu mua lạc rang ăn vặt, vừa đi đường vừa ăn, ngĩ ngợi vẩn vơ. Nghĩ về cái gọi là mục tiêu sống của cô; nghĩ vì sao những chuyện linh tinh vớ vẩn cô gặp phải lại có rất nhiều người biết đến; nghĩ cô sau này làm một hàng ma sư sẽ oai phong lừng lẫy thế nào; nghĩ phải tìm Nghiêm Lạc nói chuyện; nghĩ không biết mình có vừa nhìn thấy anh là lại mất mặt hay không, muốn gặp anh một lần chẳng phải là chuyện dễ, hay là gọi điện thoại cho anh, nhưng gọi khi nào thì thích hợp đây… nghĩ rồi lại nghĩ, ngước mắt lên nhìn, trước mặt đã chính là Waiting.

Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn màu trời đen thẫm, nhớ lại thời khắc gặp ma ban đầu của cô lại chính là lúc gặp phải con mèo đen kỳ lạ và một trận mưa lớn, qua vụ việc ngày hôm nay, cô vẫn rất ổn, tất cả đều bình thường.

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên mấy hạt mưa lớn rơi xuống, rơi đúng trên trán mình. Tiểu Tiểu giật người, thật là nói cái gì thì cái đó đến. Cô cất bước chạy về phía trước, vừa mới đẩy cửa Waiting ra, mưa lớn đã ập xuống như trút nước.

Tiểu Tiểu suýt chút nữa ngã nhào vào Waiting, cô xoay người nhìn ra màn mưa, mặt mũi nhăn nhó. Quay lại, đang định gọi một tiếng "Chị Mạn", giọng nói của cô đột nhiên mắc lại trong cổ họng.

Boss đang ngồi trên sofa nhìn cô.

Tiểu Tiểu cười ngốc nghếch, ngượng ngập bước đến, tự an ủi mình lần này không có gì quá mất mặt, chỉ suýt ngã nhào vào mà thôi, cũng chỉ nhăn nhó có chút xíu, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.

Nghiêm Lạc như cười như không, nhìn cô không nói gì, Tiểu Tiểu thấp giọng gọi: "Boss".

"Ừm."

"Sao anh lại ở đây?"

"Đây là một trong những sản nghiệp của anh." Nghiêm Lạc trả lời rất tự nhiên, Tiểu Tiểu không nói nữa. Cô ngập ngừng ngồi xuống sofa đối diện với Nghiêm Lạc.

"Boss, em có chuyện muốn nói với anh."

"Nói đi."

"Em nghĩ kỹ rồi, em muốn đến chỗ anh làm việc, em muốn làm hàng ma sư."

"Quyết định rồi?"

"Vâng!" Tiểu Tiểu gật đầu lia lịa.

"Không sợ vất vả, không sợ nguy hiểm?"

"Vâng!" Lại gật đầu lia lịa.

"Em phải biết là, em đồng ý rồi, thì không thể hối hận."

"Không hối hận, không hối hận." Tiểu Tiểu trả lời rất thoải mái.

Nghiêm Lạc nhìn cô, không nói gì.

Tiểu Tiểu thấy vậy có chút thấp thỏm: "Boss, anh, anh vẫn cần em chứ?". Tiểu Tiểu thành thật biểu hiện quyết tâm: "Em nhất định sẽ học tập tốt, chăm chỉ rèn luyện…".

"Đương nhiên cần, anh vẫn luôn đợi em, đợi rất lâu rồi." Giọng nói của Nghiêm Lạc cực kỳ nhẹ và trầm, Tiểu Tiểu bị ngữ điệu dịu dàng này khiến cho rối bời, quên mất mình nên nói cái gì.

Cô hơi ngẩn ra, cô đã khiến Boss phải đợi rất lâu, còn chạy đến công ty khác phỏng vấn, suýt chút nữa thì phụ sự trọng dụng của anh với cô. Tiểu Tiểu giống như bị nắm phải thóp, khi vừa lấy lại được ý thức liền nhanh chóng chuyển đề tài: "À, em mua lạc rồi".

Nghiêm Lạc nhướn nhướn mày, Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn túi lạc của mình, đống lạc đã bị cô cắn nham nhở, mời Boss ăn hình như không thích hợp lắm, lại nhanh chóng vớt vát: "Ý em là, xem xem Bát Bát có muốn ăn không".

"Nó không ở đây."

"Ồ!" Tiểu Tiểu lắc đầu, lại nói: "Mưa rồi", thực ra là muốn thanh minh rằng mình không phải đặc biệt vào đây để làm cái chuyện vô vị như đưa lạc cho chuột cưng thế này. Nói như vậy dường như rất ngốc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nói mưa rồi còn ngốc hơn.

Tiểu Tiểu mặt mũi khổ sở mím chặt môi, cô đúng là heo ngốc.

Lần này cuối cùng Nghiêm Lạc cũng không nhịn được cười, anh vươn tay ra xoa đầu Tiểu Tiểu: "Ngốc nghếch!".

Nói cô ngốc? Tiểu Tiểu kháng nghị: "Em không ngốc mà". Tuy cô cũng ghét mình ngốc nghếch, nhưng trước mặt Boss tuyệt đối không thể thừa nhận.

Nghiêm Lạc vẫn cười, Tiểu Tiểu chẳng biết làm thế nào, dưới ánh nhìn của anh, cô cảm thấy mặt mình đang đỏ lên. Cô cố gắng tìm chủ đề: "Boss, anh vẫn còn chưa hỏi em, vì sao lại thay đổi chủ ý muốn làm hàng ma sư".

"Ồ…" Nghiêm Lạc dài giọng nói: "Hóa ra em đã có chủ ý khác".

Mặt Tiểu Tiểu phút chốc nóng bừng lên, heo ngốc, còn ngốc hơn nữa được không, không đánh mà lại tự khai thế là sao? Thư Đồng chắc vẫn chưa báo cáo với Boss, sao lại vội vàng tự đào hố cho mình rồi nhảy xuống như thế?

Nghiêm Lạc nhìn bộ dạng bĩu môi của Tiểu Tiểu, không kìm được lại cười: "Được rồi, anh rất muốn biết, vì sao lại đổi chủ ý vậy?".

Tiểu Tiểu hắng giọng: "Bởi vì, bởi vì, Thư Đồng nói, ông Trời cho em khả năng đặc biệt, chính là để em sử dụng nó. Em đã có tư chất của một hàng ma sư, thì không thể phụ ân huệ của ông Trời. Em phải có trách nhiệm với năng lực của mình, dùng năng lực của mình đi làm chuyện tốt cho mọi người".

Nghiêm Lạc nghe thấy, không nói gì. Tiểu Tiểu nhìn anh, lại nói; "Boss, em cảm thấy Thư Đồng nói rất đúng, cô ấy là một hàng ma sư tuyệt vời, em cũng muốn giống như cô ấy thành một hàng ma sư tốt".

"Cô ấy nói không đúng", Nghiêm Lạc bỗng nhiên nói.

Tiểu Tiểu mở to mắt, không phục: "Không đúng ở đâu? Rõ ràng đúng mà".

"Nếu như em trở thành hàng ma sư, việc quan trọng nhất, chính là học cách tự bảo vệ mình, chứ không phải là làm anh hùng cứu thế." Nghiêm Lạc có vẻ hơi tức giận, Tiểu Tiểu không hiểu mình đã nói gì sai.

Nghiêm Lạc nhìn biểu cảm của cô, dịu giọng nói: "Một hàng ma sư không bảo vệ nổi mình, thì làm sao bảo vệ được người khác? Cứ lấy sự việc hôm nay làm ví dụ, nếu như Thư Đồng trước khi đi vào suy xét kỹ hơn đến hoàn cảnh của hiện trường, chuẩn bị tốt hơn nữa, cũng sẽ không đến nỗi bị thương nặng. Tuy trong tay ác linh có súng, tình huống này không thường gặp, nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra. Cô ấy không phải chỉ mới vào nghề, vụ án lần này lại khinh suất xem nhẹ, bất cẩn qua loa, mạng này không mất là do cô ấy may mắn, em còn muốn học cô ấy cái gì?".

Nghiêm Lạc phê bình Thư Đồng thế này, khiến trong lòng Tiểu Tiểu càng không thoải mái, cô cúi đầu im lặng, hướng đỉnh đầu về phía Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc nhìn Tiểu Tiểu hồi lầu, cuối cùng thở dài, xoa đầu cô: "Heo ngốc, lẽ nào anh nói không đúng?'.

Giọng nói Tiểu Tiểu khe khẽ vang lên: "Cũng không phải là không đúng, chỉ có điều Thư Đồng đã như vậy rồi, em nghe thấy cô ấy bị phê bình, trong lòng khó chịu lắm".

"Lẽ nào cô ấy bị thương thì anh không cần quan tâm? Em hãy nhớ cho thật kỹ, nhất định phải học cách bảo vệ chính mình, biết không? Nếu không khi mất mạng rồi làm sao còn cơ hội để khó chịu?"

Tiểu Tiểu gật gật đầu, không thể không thừa nhận những lời này tuy khó nghe, nhưng thực sự cũng có mấy phần đạo lý.

"Nhớ rõ chưa?"

"Rồi."

"Nhớ cái gì?" Nghiêm Lạc không chịu bỏ qua, tiếp tục truy vấn.

"Chính là, chính là phải bảo vệ mình trước, mới có thể giúp đỡ người khác."

"Nhớ là tốt rồi. Thái độ của em bây giờ là thế nào đây? Anh là Boss, các em phạm lỗi anh đương nhiên sẽ trách mắng, có gì không phục chứ?"

Tiểu Tiểu thực sự không phục: "Cứ coi như là Boss cũng không thể bừa bãi đặt biệt danh cho người khác. Vừa rồi anh nói em là 'Heo ngốc'".

“Đây rõ ràng là em tự gọi, anh chỉ nhặt để dùng thôi.”

Tiểu Tiểu nhớ lại lần đầu tiên hai người nói chuyện, cô thực sự là vì mình quản nhiều chuyện rỗi hơi quá nên đã chửi mình là heo ngốc.

“Hơn nữa, tên của em chính là Heo Con, thêm từ ngốc nữa, vậy gọi là Heo ngốc có gì không đúng?”

“Em đâu phải tên Heo Con, tên của em là Chúc Tiểu Tiểu!”

“Đọc lộn lại thế nào[1]?”

[1] Chúc Tiểu Tiểu phiên âm tiếng Trung là Zhu xiao xiao, đọc lộn lại là Xiao Zhu, đồng âm với từ Heo Con

Tiểu Tiểu chu môi, đều trách cha cô, tự nhiên lại đặt tên cô như vậy, bắt đầu từ khi học mẫu giáo đã bị mọi người gọi là Heo Con rồi.

Nghiêm Lạc bị biểu cảm của cô chọc cho phải bật cười, Tiểu Tiểu càng chu môi, Boss nghiêm khắc lạnh lùng cái gì, cô nhất định phải bảo với Thư Đồng, tất cả bọn họ đều nhìn sai rồi, bộ mặt thật của Boss sẽ khiến cho tất cả bọn họ tiêu tan như ảo mộng!

“Được rồi, bây giờ trong lòng không khó chịu nữa chứ?”

Tiểu Tiểu sững lại, thực sự là vậy.

Nghiêm Lạc đứng dậy: “Hoan nghênh em đến công ty của anh làm việc, anh rất vui mừng”.

Tiểu Tiểu cười hì hì, suýt nữa muốn nói đừng khách sáo. Nghiêm Lạc cong khóe miệng, lại nhìn cô lần nữa, sau đó cũng không biết lấy từ đâu ra một chiếc ô đen rất lớn:

“Muộn rồi, em nên về nhà nghỉ ngơi. Anh đưa em về”. Anh nói xong, cũng không đợi Tiểu Tiểu kịp phản ứng, liền đi ra khỏi Waiting trước.

Tiểu Tiểu vội vàng theo sau. Lúc này mưa đã nhỏ hơn nhiều, nhưng đi dưới ô, vẫn có những hạt mưa bay vào mặt. Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, cảm thấy không khí thực là rất tuyệt. Cô đột nhiên nhớ ra vấn đề chính: “Boss, khi nào em có thể đi làm?”.

“Đợi em chuẩn bị xong là có thể.”

“Boss, em sẽ trở thành hàng ma sư giỏi nhất chứ?”

“Chưa chắc.”

“Em sẽ chăm chỉ luyện tập, em hy vọng có thể lợi hại giống như Thư Đồng, sợi dây xích của cô ấy bay vù vù, vung ra rất đẹp mắt. Đúng rồi, em còn muốn giống như Cao Lôi, anh ấy bắn súng rất chuẩn, hôm nay ở cách xa như vậy, anh ấy bắn đoàng một phát, đã hạ gục được ác linh kia…” Tiểu Tiểu vừa nói vừa khoa chân múa tay, càng nói càng hưng phấn.

Chiếc ô đen trên đầu vẫn ổn định che chắn, ngăn mưa gió cho cô.

Tiểu Tiểu tiếp tục nói: “Boss, em cảm thấy em làm hàng ma sư chắc chắn là do ông Trời sắp đặt. Hai ngày trước em gần như là đã quyết định làm một công việc khác rồi, lúc đó em chỉ muốn tìm anh xin lỗi, nói không thể làm hàng ma sư được, kết quả vẫn không tìm được anh, khó khăn lắm mới gặp mặt, lại vì chơi cùng Bát Bát vui quá mà quên mất không kịp nói. Nhưng hôm nay em quyết định muốn làm hàng ma sư rồi, trong chốc lát đã gặp được anh, còn nói chuyện lâu như vậy. Anh nói xem có trùng hợp không?”.

Nghiêm Lạc không nói gì, chỉ nhìn cô, khẽ cười.

Tiểu Tiểu lại lên tiếng hỏi: “Boss, nếu vào công ty, em sẽ làm chức vụ gì?”.

“Nhân viên trợ lý của phòng phân tích tư liệu.”

“Đó là làm cái gì?”

“Giống như Ray và Thẩm Thanh vậy, hỗ trợ tin tức cho nhân viên làm việc bên ngoài”.

“Ồ ồ, vậy cũng không tồi”. Tiểu Tiểu múa múa ngón tay, giả bộ như đang gõ bàn phím: “Thẩm Thanh và Ray cũng rất giỏi, nhưng em luyện tập thì sẽ ổn thôi, thực ra khi em chat trên mạng, đánh chữ cũng rất nhanh”.

Khóe miệng của Nghiêm Lạc vẫn cong lên từ nãy tới giờ, chuyện đánh chữ nhanh thì có quan hệ gì với công việc này, có gì đáng đắc ý chứ?

“Boss, trước dây em thực sự đã bắt đầu luyện rồi. Em bắt đầu luyện từ lòng can đảm, một ngày em xem ba bộ phim kinh dị…”

Trong màn mưa, dưới một chiếc ô lớn, bóng của hai người dựa sát vào nhau.

Thời khắc gặp ma, chính là ngày vận mệnh thay đổi, chuyện phải xảy ra sẽ phải xảy ra, chẳng ai có thể ngăn được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.