- Ai vừa gọi đấy? – Phương bước tới đứng cạnh tôi, trên tay cầm ly cocktail sóng sánh.
- Ngoài tên Zick lắm chuyện ra thì còn ai vào đây nữa chứ. – Tôi cười, đưa tay cướp ly cocktail của nó, nhẹ nhàng đưa lên miệng uống. Thứ chất lỏng màu đỏ đó trào vào khoang miệng tôi, vị cay nồng đọng ở đầu lưỡi. Ly cocktail này đúng là tuyệt hảo.
- Ơ con này ngáo nhờ? Dám cướp cả đồ uống của tao. – Nó trừng mắt với tôi.
- Ngáo từ bé đấy làm sao? Mày có biết uống rượu đâu, tao uống đỡ còn không biết cám ơn à?
- Ai nhờ mày? – Nó cướp lại ly cocktail từ tay tôi.
- Ông Zick đấy gọi bà đòi bánh gato đúng không? – Nhi tiến lại gần. Sự xuất hiện của Nhi đã cắt đứt cuộc chiến tranh chuẩn bị bùng nổ của tôi và nó.
- Sao bà biết? – Tôi ngạc nhiên nhìn Nhi, tôi nhớ tôi có nói với bà ấy đâu nhỉ?
- Tôi là thánh mà. – Nhi hất tóc.
- Gàu bay theo chiều gió kìa mày, né mau. – Tôi kéo kéo tay nó làm bộ né né để trêu Nhi.
- Điêu thế. Nhi dùng Clear sạch gàu chỉ còn chấy nhá. Mày chứ chém gió. Phải là chấy rơi kìa mới đúng. – Nó cũng rất phối hợp hùa vào trêu Nhi cùng với tôi.
- Thôi đi. Tôi không dùng dầu gội Clear. – Nhi bị trêu tức tới đỏ mặt, nói.
- Ố thế à? – Tôi với con Phương cùng lúc tròn miệng.
Đúng lúc đó, một cặp đôi hiên ngang bước tới chỗ chúng tôi. Cái khuôn mặt câng câng khiến người ta muốn oánh và khuôn mặt thiên thần, đáng yêu khiến người ta muốn nựng hoàn toàn không phù hợp với nhau. Cặp đôi đũa lệch này không phải ai khác mà chính là Minh và Huy.
- Huy, lên lấy giúp em hộp quà cho chị Băng đi. – Minh kéo tay Huy nói.
- Tuân lệnh vợ yêu. – Huy cười hì hì gật đầu, cúi xuống hôn má Minh làm bé đỏ mặt mới đi làm theo chỉ thị của bà xã.
Ở đây ba đứa tôi đứng nhìn mà không khỏi ghen tị. Tại sao? Tại sao nó nghe lời bà xã thế mà đàn chị đây nó lại không thèm nghe? Chúng nó lại còn dám thể hiện tình cảm trước mặt bàn dân thiên hạ nữa chứ.
- Minh Minh đáng yêu, sao bé có thể thể hiện tình cảm trước mặt cư dân của thành phố F.A như bọn chị hả? – Phương cất tiếng than vãn mà đồng loạt bị tất cả khinh bỉ. Tôi, Nhi, Minh đen mặt nhìn nó. Ở đây nó là cái đứa đào hoa nhất mà nó dám than vãn như thế sao?
- Chết mày... Tao mách Duy. – Tôi gườm gườm nó ra vẻ nguy hiểm.
- Mách đi. Tao thách ông ý làm gì tao nhá. – Phương hất cằm ra oai.
- Ông ý ở sau lưng bà kìa. – Nhi chỉ chỉ.
- Bà lại hùa với nó chém bão đê.
- Em là cư dân thành phố F.A sao...? – Luồng sát khí từ sau lưng Phương lan tỏa bao trùm quanh người nó. Câu nói không âm vực như từ cõi chết trở về khiến ai nó lạnh gáy. Nó quay ra đằng sau, nuốt nước bọt đánh “Ực”. Duy đứng đằng sau, khuôn mặt anh đen sì, xám xịt không khác gì Bao Công, trên đầu anh cảm tưởng có mấy con quạ đen đang bay lượn lòng vòng.
- A hi hi. – Nó nhe răng ra cười rồi tính quay lưng bỏ chạy. - Em có biết gì đâu. Ai da, dưng thấy khát ghê, em đi lấy nước.
- Em đứng lại cho anh. – Duy nói như rít qua kẽ răng.
- Ha ha... – Nó cười trừ.
- Em đang là cư dân của thành phố F.A thật hả? – Duy nhắc lại câu hỏi.
- Ơ đâu, làm gì có. – Phương xua tay.
Nhìn tình cảnh này tôi và Nhi vô cùng hả dạ. Đặc biệt là tôi, chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười ha ha như con mụ điên. Cho nó chừa đi. Tuyên bố hùng hồn thế mà, không sợ Duy cơ mà. Khí thế giờ đây thì bay đâu hết rồi?
- Không có? Từ nãy anh đã nghe ai tự nó mình ở thành phố F.A? – Duy nhướn mày.
- Con Băng! – Nó không suy nghĩ, chỉ thẳng tay vào mặt tôi.
Tôi: “...” Con khốn!
- Tao bao giờ?! Lưỡi của mày, mày uốn, miệng của mày phát ra tiếng. Sao bây giờ mày đổ sang đầu đứa vô tội như tao? – Tôi gằn giọng nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Băng, em nói hay Phương? – Duy hướng ánh mắt hình viên đạn qua nhìn tôi. Tôi thầm than trong lòng: Duy à, anh em ta luôn cùng chung chiến tuyến, có chiến tranh lúc nào cũng sát cánh cùng nhau, có khi nào anh lại nghi ngờ sự trong sạch của một đấng minh quân như em thế này?
- Con Băng! / Con Phương! – Tôi và nó đồng thanh chỉ tay vào mặt nhau.
Mặt Duy đã đen như Bao Công giờ còn đen hơn. Bây giờ hình ảnh chính xác để ví với cái mặt anh là: đít nồi ngàn – năm – không – rửa! Duy bất lực quay qua nhìn bé Minh ngây thơ đang tròn mắt nhìn viễn cảnh tươi đẹp trước mắt.
- Minh Minh...
- Dạ có em. – Bé Minh ngoan ngoãn chớp đôi mắt to tròn trả lời.
- Ai là người nói câu đó? – Duy nhướn mày, chỉ vào tôi rồi chỉ vào Phương. – Băng hay Phương?
- Ơ thì... – Minh nhỏ tội nghiệp đang đứng giữa hai chiến tuyến. Một bên, tôi nhìn Minh như vẻ: “Chị tin vào em, mạnh mẽ lên, hãy đứng về phía chính nghĩa. Chính nghĩa cần phải chiến thắng.” Bên kia, nó nháy mắt lia lịa ra hiệu cho Minh. Minh Minh bé nhỏ ngây ngốc một hồi, xem ra quyết định khá khó khăn đây, cuối cùng nhắm mắt nói lớn. – Là chị Băng.
- Hả?! – Tôi sốc nặng, há hốc mồm nhìn Minh Minh, đồ phản bội! Minh Minh, phản bội chính nghĩa rồi! Chính nghĩa đổ máu.
- Thật là Băng hả? – Duy nhướn nhướn mày.
- Duy già, anh em ta luôn chung chiến tuyến, không lẽ anh lại quay lưng lại với em? Nghi ngờ sự trong sạch của em như vậy? – Tôi đưa ánh mắt ai oán nhìn anh.
- Được rồi, hỏi lần cuối, Nhi, là ai đã nói vậy? – Duy lại chĩa nòng súng qua Nhi.
Đằng này Nhi nhà ta không hề run sợ. Tôi ở bên nhiệt tình cổ vũ trong tiềm thức: Đúng rồi! Bé Đào cố lên! Hãy bảo vệ chính nghĩa! Nhi cười “He he” hai tiếng, xoa xoa cằm, nhìn nó bằng ánh mắt nham hiểm. Lửa cổ vũ của tôi vẫn đang bùng cháy dữ dội.
- Đương nhiên không ai khác... he he, là Phương rồi. – Nhi nói xong, tôi cảm giác mạch cảm xúc đang dâng trào... Chính nghĩa thắng rồi!
- Phương, em còn gì muốn nói? Có lời trăn trối gì không? – Duy cúi đầu ghé sát mặt nó, nói lạnh tanh.
- Có. – Nó gật đầu lia lịa – Em muốn đi vệ sinh.
Duy: “...”
- Anh đừng nói với em là anh không cho em đi vệ sinh đấy nhá. – Phương hí hửng cười cười.
- Đi đi. – Duy đen mặt thốt lên hai tiếng, 5 giây sau bóng nó mất hút.
==========================================
Xin chào mọi người. ^^ Jep đã trở lại và sẽ lợi hại hơn xưa. Jep rất xin lỗi mọi người vì thời gian qua đã không up truyện, để mọi người chờ lâu. Thật ra câu chuyện Heo Ngốc Của Ngôi Sao được dựa trên câu chuyện có thật của Jep mà sinh ra. Sau khi chia tay, Jep đã định từ bỏ đứa con này của mình nhưng Jep lại không ngờ các độc giả của Jep lại ủng hộ Jep thế này. Dưới sự ủng hộ của độc giả và sự ủng hộ, khuyến khích của anh Kỷ Thiên, Jep sẽ tiếp tục viết tiếp câu chuyện “Heo Ngốc Của Ngôi Sao”. Jep chân thành xin lỗi và cảm ơn mọi người rất nhiều. Mong mọi người lại ủng hộ Heo Ngốc Của Ngôi Sao ạ!