Heo Con Say Giấc

Chương 29




Bảo Bảo và người kia ngồi ở đó chưa nói câu gì. Dù sao qua lần này khả năng có thể gặp lại cũng không lớn. Nên tuy như vậy không được hợp phép cho lắm, hai người cũng không nhận thấy có điều gì không đúng.

Bên này, Bảo Bảo còn đang suy nghĩ sau khi về nhà nếu thật sự gặp An Tịnh thì phải nói với anh thế nào. Chẳng lẽ nói thật? Rằng cô bị mẹ Bảo ép? Dù bị buộc cũng không thể ra ngoài xem mắt được, còn biến thành như vậy nữa. Nếu anh nhìn thấy bộ dáng này của cô thì làm thế nào đây? Được rồi, được rồi. Bảo Bảo lắc đầu, không muốn tự mình làm khó mình như vậy nữa.

Bảo Bảo dứt khoát chuyển tầm mắt nhìn phong cảnh bên ngoài. Kết quả, không ngờ cô lại nhìn thấy An Tịnh! Bảo Bảo tê cứng, sau đó dùng sức dụi dụi mắt. Kết quả vẫn là An Tịnh, nhưng giờ thì An Tịnh đã đến bên cạnh rồi!

Lúc Bảo Bảo thấy An Tịnh, An Tịnh vẫn cười đến rực rỡ, rực rỡ làm cho người ta rụt rè. Bảo Bảo biết đây là dấu hiệu An Tịnh tức giận. Thật xong đời, tuyệt đối anh sẽ không bỏ qua cho cô. Bảo Bảo hoàn toàn kinh hoảng.

An Tịnh lại trực tiếp ngồi vào bên cạnh Bảo Bảo. Anh nhìn người Bảo Bảo đi xem mắt, bình tĩnh mà xem xét, thật ra ngoại hình vẫn không tồi, nhưng so sánh với anh mà nói vẫn so ra kém. An Tịnh lại nhìn Bảo Bảo một chút. Vốn anh còn cảm thấy không có gì, nhưng liếc một cái đã nhìn ra ngoại hình "lộng lẫy" của cô.

Quần áo thiếu vải như vậy cũng dám mặc ra ngoài! Tóc lại còn làm lại! Còn có da, có vẻ như tốt hơn hôm qua nhiều lắm! Cuối cùng, lại còn trang điểm! Sao lúc ở cùng với anh lại không thấy cô trang điểm như vậy, vừa thấy đàn ông khác lại thành ra thế ! An Tịnh nổi giận. Nhưng nụ cười trên khuôn mặt vẫn không giảm, trái lại lại càng chói mắt.

An Tịnh vòng một tay qua eo Bảo Bảo, sau đó dùng sức, tức khắc cả người Bảo Bảo bị kéo lại gần anh. Bảo Bảo vừa định giãy giụa, lại bị An Tịnh siết xuống. Nghĩ đến chuyện bây giờ anh rất tức giận, Bảo Bảo cảm thấy vẫn nên buông tha thì hơn. Thấy Bảo Bảo trở nên ngoan ngoãn, lúc này An Tịnh mới buông lỏng xuống.

“Bảo Bảo, sao em có thể ra ngoài xem mắt đây? Anh bảo đảm, lần sau em muốn anh làm việc nhà, anh tuyệt đối ngoan ngoãn đi làm, sẽ không bởi vì công việc mà chậm trễ, anh và em về nhà có được hay không?”

An Tịnh biểu hiện lo lắng, giọng nói lại nhẹ nhàng, giống như Bảo Bảo là kẻ bội tình bạc nghĩa. Những người bên cạnh nghe thấy An Tịnh nói như vậy, lần lượt từng ánh mắt bắt đầu bắn về phía Bảo Bảo. Có anh chồng đẹp trai như vậy cũng không biết mà quý trọng! Thậm chí còn thật sự có người chạy tới cố tình gây sự với Bảo Bảo. So với việc nhà, đương nhiên công việc quan trọng hơn !

Bảo Bảo thật sự sắp nôn chết rồi, lúc nào thì An Tịnh ở nhà làm việc nhà chứ. Rõ ràng việc nhà hằng ngày đều là cô làm! Không ngờ bây giờ lại nói thế trước mặt bao nhiêu người!

Bảo Bảo bắt đầu trừng An Tịnh.

“Bảo Bảo, chúng ta trở về có được không? Đừng lộn xộn nữa có được không?”

Mọi người nghe thấy An Tịnh nói như vậy, lại nhìn sang Bảo Bảo, vẻ mặt càng thêm căm tức nhìn cô!

Lúc này Bảo Bảo còn muốn biện bạch, lại bị An Tịnh dùng sức ôm vào trong lòng. Nói với đối tượng xem mắt của cô: “Rất xin lỗi, thêm phiền toái cho anh rồi. Mấy ngày trước cô ấy vào tôi có chút xích mích nên chạy đến đây, không ngờ tôi lại nghe được tin cô ấy lại chạy ra ngoài xem mắt nên mới vội vàng đến đây.”

Người nọ gật đầu một cái.

An Tịnh lại tiếp tục nói: “Vậy chúng tôi đi trước đây, thật xin lỗi.”

Nói xong, An Tịnh nhìn cũng không nhìn đối phương một lần, trực tiếp lôi Bảo Bảo đi.

An Tịnh trực tiếp ném cô vào trong xe, sau đó khóa toàn bộ cửa xe lại.

“Chu Bảo Bảo, em giỏi lắm, lại dám gạt anh lén lút ra ngoài xem mắt. CÒn ăn mặc thành như vậy!”

Bảo Bảo bị An Tịnh vừa hô như vậy, đầu nặng đến muốn đập vào nền rồi.

“Hôm qua anh đã nói với em, nếu có chuyện gì đều phải gọi điện thoại cho anh. CÒn em, lại để ngoài tai lời của anh có phải không! Rốt cuộc em có để lời anh nói trong lòng hay không hả, nếu không sao lại muốn sớm tìm người đàn ông khác?!”

“Nhưng… anh cũng không phải là người đàn ông của em…” Bảo Bảo nhỏ giọng nói.

An Tịnh nghe vậy càng tức giận hơn: “Em còn dám mạnh miệng!”

“Đây là sự thật...” Giọng Bảo Bảo lại nhỏ hơn nữa.

“Được, Chu Bảo Bảo, nhìn dáng vẻ em hiện giờ, có phải anh đối tốt với em quá phải không? Không ngờ những lời này cũng dám nói, hôm nay nhất định anh phải chấm dứt!”

An Tịnh đột nhiên khởi động xe.

“An, An Tịnh… Bình tĩnh! Giết người là phạm pháp! >_<”

An Tịnh liếc mắt, không tiếp tục để ý Bảo Bảo.

“Xuống xe!”

“Đây là đâu? Anh muốn giết người vứt xác có đúng hay không? >_<" Bảo Bảo rất kiên quyết bắt lấy tay vịn trên xe không chịu buông.

Thấy Bảo Bảo như vậy An Tịnh không khỏi cảm thấy buồn cười, trái lại cơn giận vừa rồi giảm nhẹ đi đôi chút.

“Em xuống cho anh. Không cần nói mấy câu thoại vớ vẩn trên tiểu thuyết với phim truyền hình kia ! Anh không phải là kẻ ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm!”

“Thật? Vậy nếu em xuống, anh không được truy cứu chuyện hôm nay em đi xem mắt nữa."

“Chu Bảo Bảo, em đừng được voi đòi tiên! Em mà nói một câu nữa, anh đảm bảo một tháng sau em đừng hòng đọc tiểu thuyết với xem phim truyền hình, em tin hay không?”

Bảo Bảo nghe vậy cả kinh, chuyện này còn trọng yếu hơn cả sinh mạng của cô. Tính mạng đáng quý, tiểu thuyết còn quý giá hơn. Không có tiểu thuyết và phim truyền hình, cô làm sao mà sống được. (┬_┬). Bảo Bảo không khỏi cảm thán một lần nữa: Tư Bản Chủ Nghĩa đều là Vampire cả!

Cảm thán xong, Bảo Bảo vẫn ngoan ngoãn theo An Tịnh xuống xe.

Vừa xuống xe Bảo Bảo liền sửng sốt, trước mắt cô chính là ba chữ to màu vàng óng – CỤC DÂN CHÍNH !

Sao An Tịnh lại muốn mang cô tới chỗ này?!

Bảo Bảo nghi ngờ nhìn An Tịnh .

An Tịnh không để ý đến cô, trực tiếp kéo cô vào.

Bởi vì không phải ngày nghỉ, nên cũng không có mấy người. Bọn họ rất nhanh lấy được giấy chứng nhận.

An Tịnh đưa một tấm trong đó cho Bảo Bảo: “Điền!”

Sau đó An Tịnh tự nhiên điền. Bảo Bảo vẫn ngẩn người tại đó, rốt cuộc An Tịnh muốn làm gì a.

An Tịnh điền xong, thấy Bảo Bảo còn ngẩn người tại đó, dứt khoát tự mình giúp cô điền .

“Ký tên đi.” An Tịnh lại đẩy sang trước mặt Bảo Bảo.

“Không phải chứ. An Tịnh, anh biết bây giờ mình đang làm gì không?”

“Kết hôn.”

“Anh biết mình kết hôn với ai không?”

“Em, Chu Bảo Bảo!”

Bảo Bảo lấy tay sờ trán An Tịnh: “Cũng không phát sốt, chẳng lẽ em làm anh tức đến chập mạch rồi?”

“…”

An Tịnh kéo tay Bảo Bảo xuống: “Đừng lộn xộn nữa! Nghiêm túc cho anh.”

Bảo Bảo cảm thấy chắc là mình đang nằm mơ, còn là cái vòng luẩn quẩn đó. Trong lòng cô lại bay đầy bong bóng hồng không giải thích được, nhưng cảm giác lại kỳ lạ không bình thường…

“Em không muốn, em mới không lấy kẻ bóc lột là anh!”

An Tịnh nghe thấy Bảo Bảo sảng khoái cự tuyệt như thế, sắc mặt lập tức tối đen. Nhưng nghĩ lại, lại cố gắng để mình bình tĩnh. Trước hết dụ dỗ cô đồng ý cái đã, còn về sau… Hưm hưm~~~

“Kết hôn với anh có rất nhiều chỗ tốt.”

Bảo Bảo bày tỏ hoài nghi với những lời này.

“Sau này em có thể không cần làm việc nhà.” Khi tâm tình anh tốt mới được.

Bảo Bảo ngẩng đầu lên.

“Mỗi ngày anh đều có thể nấu cơm cho em ăn.” Trong tình huống anh nguyện ý.

Mắt Bảo Bảo sáng rực lên.

“Sau này em là vợ anh, anh sẽ không bắt ép em nữa.” Thật ra thì anh hoàn toàn không cảm thấy mình bắt ép cô lúc nào.

Bảo Bảo thẳng lưng.

“Ngược lại, nói không chừng em còn có thể áp bức anh nha. Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em không muốn báo thù ư?” Dù sao cũng không nói trước được, chuyện này căn bản là không thể nào.

Nghe được những lời này, Bảo Bảo trực tiếp giật lấy cây bút trong tay An Tịnh, sau đó soạt soạt soạt ký tên mình vào!

Thủ tục sau đó được gọi là vô cùng thuận lợi.

Cả quá trình Bảo Bảo đều cười ngây ngô, nghĩ tới cảnh tượng An Tịnh quỳ dưới chân cô.

An Tịnh cũng cười suốt, cố gắng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có kết quả.

Ra khỏi cục dân chính, ánh nắng bên ngoài vô cùng tươi sáng.

“Vợ yêu, chúng ta có thể về nhà rồi. o(∩_∩)o “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.