Mộc Tràm vẫn không thể bớt lo lắng hơn, nhưng theo hầu Mạc Lưu Ly cũng được một thời gian, nó có thể nhận thấy rõ ràng chuyện lần này ảnh hưởng như thế nào đến nàng, cũng nhìn thấy ánh mắt nàng càng thêm kiên định.Mộc Tràm dù không muốn Mạc Lưu Ly phải hạ mình cầu xin Trịnh Hàn, thế nhưng chuyện mất số nữ trang kia vốn không thể vãn hồi, nó không còn cách nào khác, đành phải lấy y phục cho nàng.Mộc Tràm theo lời Mạc Lưu Ly, giúp nàng tắm rửa, thay một bộ y phục đẹp mắt, trang nhã, điểm chút phấn son.
Mạc Lưu Ly vốn có tư sắc hơn người, chỉ cần trang điểm lên một chút, liền khiến cho dung nhan nàng đẹp đến mức kinh diễm.
Mộc Tràm càng nhìn dáng vẻ mê người của Mạc Lưu Ly, lòng nó càng nóng như lửa đốt.“Đi thôi.”Mạc Lưu Ly chỉnh lại vạt áo, bình thản nói với Mộc Tràm.
Mộc Tràm không dám chậm trễ, nó líu ríu chạy theo sau lưng Mạc Lưu Ly, trong lòng trăm mối lo lắng ngổn ngang đưa nàng đến biệt viện của Trịnh Hàn.Lúc này vừa qua giờ cơm tối, Trịnh Hàn vừa trở về biệt viện.
Hắn không vội trở về tẩm phòng, mà nán lại thư phòng xem sách, cũng là cách để tránh né phiền phức từ Chu Vân Nguyệt và các di nương của hắn.
Hắn vốn không thích nữ nhân quá nũng nịu mè nheo, nhưng khổ nỗi trong hậu viện của hắn không có lấy một người có cá tính, tri thư đạt lễ.Trịnh Hàn chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay mình, không phát hiện ra có người đến gần cửa thư phòng mình.
Từ bên ngoài phòng, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Trịnh Hàn ngẩng đầu lên, mày kiếm nhíu chặt lại, lầm bầm vài câu.Trịnh Hàn vừa đi ra cửa vừa lớn tiếng trách mắng:“Vân Nguyệt, không phải ta đã dặn nàng không được làm phiền lúc ta đang ở thư phòng rồi sao? Nàng…”Trịnh Hàn vừa mở cửa ra, nửa câu nói còn lại hắn đành phải nuốt xuống cổ họng, bởi người làm phiền hắn đọc sách không phải Chu Vân Nguyệt mà là Mạc Lưu Ly.Mạc Lưu Ly đã để cho Mộc Tràm lui đi chỗ khác từ lâu.
Nàng không muốn vẩy bẩn tâm hồn thiện lương, trong trẻo của nó bằng loại chuyện nhục nhã mà nàng sắp phải làm..