Đợi Chu Vân Nguyệt và Trịnh Hàn rời khỏi, Mạc Lưu Ly vẫn cảm giác như tai mình ù đi, không tin nổi vào xử sự của Trịnh Hàn.
Nàng biết hắn sẽ không dễ dàng tin lời nàng mà điều tra Chu Vân Nguyệt, nhưng không ngờ hắn lại mượn chuyện này nâng Chu Vân Nguyệt lên làm Trắc phi, giao toàn bộ quyền chủ mẫu của Xung vương phủ cho ả, khác nào đẩy Mạc Lưu Ly vào thế phải sống dưới bàn tay của ả?Mạc Lưu Ly cảm thấy vô cùng bất mãn và căm phẫn.
Chuyện đã rành rành như vậy, Trịnh Hàn vẫn một mực đứng về phía Chu Vân Nguyệt.
Xem ra việc chờ đợi hắn mang lại công đạo cho nàng là chuyện không thể.Mộc Tràm đứng ở một bên đã tức giận đến phát khóc, nó liên tục nắm lấy tay áo của Mạc Lưu Ly:- Vương phi, phải làm sao đây? Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?- Ta cũng không biết! – Mạc Lưu Ly chán nản nói – Sau này xem ra, cuộc sống của chúng ta sẽ như địa ngục vậy.
Em có sợ không?- Em… em chỉ cần ở bên cạnh Vương phi, em nhất định không sợ gì cả!Mộc Tràm vừa thút thít vừa nói, Mạc Lưu Ly xót xa ôm lấy đứa nhỏ thật thà này vào lòng.
Lời ban nãy là nàng hỏi nó, cũng chính là tự nói với chính mình.
Thủ đoạn của Chu Vân Nguyệt nàng đã trải nghiệm rồi, không thể không sợ hãi khi nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo của chủ tớ bọn họ.Còn một ngày nữa là đến lễ Trung thu.
Đây là lễ hội truyền thống của người Nam quốc, bên cạnh Tết Nguyên Đán và lễ nguyên tiêu.
Khắp phố phường thành Định An đã sớm thắp lên từng ngọn đèn lồng sáng lung linh.
Từng nhà từng nhà nướng bánh trung thu, làm bánh dẻo, mùi hương thơm ngọt lan tỏa khắp phố phường.Phủ Xung vương mấy ngày hôm nay cũng vô cùng bận rộn.
Trung thu vốn là dịp đoàn viên, quân doanh của nhà họ Trịnh vốn đông đúc nay lại càng thêm náo nhiệt, các trưởng lão trong tộc cũng tề tựu đông đủ, cùng với phủ Xung Vương đón lễ đoàn viên.Mạc Lưu Ly ngồi trong đình viện, đôi mắt trong veo ngẩng nhìn lên bầu trời đã nhá nhem tối.
Hôm nay là Trung thu, là Tết đoàn viên, nhưng nàng lại phải lưu lạc đến thành Định An xa xôi, không biết phụ mẫu ở nhà có bị Mạc Liễn Đế cùng bề tôi của lão ta gây khó dễ?Mạc Lưu Ly vốn biết phận nàng mỏng manh như cánh hoa, không dám trông mong đến ngày có thể thoát khỏi thành Định An trở về nhà họ Mạc.
Nàng đã nhận mệnh gả đi xa, không những gả đi xa mà còn gả đến sào huyệt của kẻ tử địch.
Lúc này, Mạc Lưu Ly chỉ mong phụ mẫu được bình an, hỉ lạc, sống tốt cuộc đời mình..