“Không tồi, không tồi!” Từ đêm hôm đó sau khi Lộ nhìn thấy đĩa bánh quy xốp được cẩn thận bưng ra từ bụi hoa hồng gai, miệng phun ra hai câu cảm thán đầy kinh ngạc này, mấy ngày sau, ngày nào ông cũng đòi đi đến thế giới Cổ tích, gọi hai ba món bánh ngọt ra dùng, hơn nữa còn không thèm trả tiền.
Đảo mắt xem thường một cái, nhìn cái người miệng hoa mĩ nói trở lại chăm sóc mình hóa ra lại đi ăn trực. Kỷ Hiểu Ngạn có chút xấu bụng nghĩ: “Đây đúng là ăn chùa trắng trọn mà! Chẳng lẽ nhà Everitt xập tiệm rồi à!”, sau đó che miệng trộm cười.
Nhưng, dường như ngay cả ông trời cũng không quen nhìn thấy hắn vui vẻ, ngay khi hắn đang cười thoải mái, bụng bỗng dựng đau đớn dữ dội ngoài dự liệu.
Kỷ Hiểu Ngạn còn chưa kịp hoàn hồn, mặt đã trắng nhợt, mồ hôi lớn mồ hôi nhỏ thi nhau chảy xuống.
“Phu nhân, cậu sao thế?” Sắc Vi mới vừa đi ra khỏi phòng bếp, mắt thấy mặt Kỷ Hiểu Ngạn trắng bệch, cốc thủy tinh trên tay rơi một tiếng “Choang” xuống đất, vỡ tan, cô vội vàng chạy tới.
Nhanh chóng nhìn rõ bộ dạng của Kỷ Hiểu Ngạn, cô nhảy bật lên như cái lò xo, miệng hô to: “Bác sĩ, bác sĩ”, đoạn không nhảy nữa, có vẻ như cô không đợi được định xông thẳng vào phòng bác sĩ trên lầu.
Nghe thấy tiếng hét kinh người, Kỷ Hiểu Ngạn gian nan nói: “Cảm giác….cảm giác như muốn sinh rồi, bụng tôi đau quá!…Nhanh lên…”
Tai nghe thấy hai tiếng “nhanh lên” và “đau quá”, đám “vệ sĩ” xung quanh cuối cùng cũng kịp phản ứng, vội vàng chạy đi lấy áo choàng lên người hắn rồi bế ra ngoài. Một tên khác thì vội vã chạy đi khởi động tàu bay.
… …
“Bác sĩ, con dâu tôi muốn sinh rồi.” Lộ vội vội vàng vàng nói.
“Nhanh chóng đến bệnh viện! Thiết bị ở bệnh viện tốt hơn.”, bởi thiết bị của bệnh viện là do Liên bang tài trợ. Nghe thế, bác sĩ Tả theo sau Lộ nghiêng ngả lảo đảo chạy đi. Hơn nữa còn vừa vặn bắt kịp “vệ sĩ” ôm Kỷ Hiểu Ngạn và Sắc Vi.
Cố cũng không hơn được, thấy một tên vệ sĩ khác đã khởi động xong tàu bay, không nói hai lời, toàn bộ mọi người cùng rồng rắn lên tàu bay.
“Đau bụng, đau quá…” Vuốt bụng của mình, hô hấp của Kỷ Hiểu Ngạn rất khó khăn, cái bụng không ngừng ầm ĩ khiến hắn cảm giác như thể bản thân mình đã rơi xuống địa ngục, dày vò khắp chốn.
“Tiểu Ngạn, nhịn đi, sắp đến rồi, đến bệnh viện rồi sẽ không đau nữa.” Lộ cầm khăn tay vừa lau mồ hôi của Kỷ Hiểu Ngạn vừa không quên mở miệng an ủi nó. Trong mắt đầy lo lắng.
“Đúng thế! phu nhân đừng sợ, sắp tới bệnh viện rồi, nhanh lắm.”
Lúc Kỷ Hiểu Ngạn ở trong phòng còn nhịn được đau, lúc này trong tàu bay trái lại không thể. Cả người nằm cuộn tròn trong ngực Lộ nhỏ giọng kêu “Hừ hừ”, mặt mũi tái nhợt như một tờ giấy, bờ môi có chút tím lại, mái tóc đẫm mồ hôi dính chặt vào trán, cả người đều lộ vẻ yếu ớt bất kham.
Đau cả một đường, Lộ không ngừng vuốt bụng cho nó, mong có thể giúp nó giảm bớt thống khổ, miệng không ngừng an ủi: “Ngoan, không sợ, không sợ, sắp tới bệnh viện rồi, chớp mắt cái là xong…Không đau…” Không biết là an ủi mình hay là an ủi người ta, sắc mặt Lộ cũng tái nhợt, tình cảnh này khiến ông nhớ tới chính mình cũng từng lâm vào cảnh này, khi đó ông cũng tự an ủi mình như thế.
Nhưng ông dù có an ủi đi an ủi lại, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn không khỏi nở nụ cười. Cái gì mà “chớp mắt cái là xong chứ??” lại bị trận đau dưới bụng đánh úp thêm lần nữa, cái tay Kỷ Hiểu Ngạn nắm chặt áo Lộ cũng run nhè nhẹ.
Lộ nhìn thấy tình huống như vậy, ông nhịn không được càng thêm khẩn trương.
“Phu nhân, phu nhân. Nước, nước.” Sắc Vi thấy nước chảy ra từ quần Kỷ Hiểu Ngạn, sợ hãi kêu.
“Đây là vỡ nước ối.” nghe thấy Sắc Vi nói, bác sĩ Tả mới tỉnh táo trở lại từ trạng thái nhắm mắt dưỡng thần, nhìn thoáng qua Kỷ Hiểu Ngạn rồi quay sang nói với hai người đang điều khiển tàu bay.
“Tốc độ nhanh hơn nữa đi, nước ối của người ba vỡ rồi. Phải mau chóng đến bệnh viện, không thì sẽ gặp nguy hiểm!”, đoạn kiểm tra cẩn thận Kỷ Hiểu Ngạn một phen, rồi mới cười khổ nói với hắn: “Năm nay thuốc thúc sinh bị Liên bang cấm rồi, cậu chỉ có thể nhịn một chút.” Nhìn bốn phía chung quanh, không có bất luận máy móc gì. Nơi này căn bản không phải nơi để sinh đẻ, nãy giờ ông nhắm mắt dưỡng thần là vì muốn giữ gìn tinh lực của mình cho đến khi đến bệnh viện, làm vậy lúc tiến hành giải phẫu ông mới khai triển được hết tài năng.
Nhưng… Nhìn cái người nằm trong ngực Lộ ra sức dùng sức, bác sĩ Tả đè người cậu ta xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hiện giờ cậu không thể sinh, không được rặn, không sinh được khác với không thể sinh, đứa trẻ sẽ chết. Nhịn xuống mau! Tiểu Ngạn.” Trong điều kiện hiện tại căn bản không thể sinh, nếu dùng lực rặn đứa trẻ ra, nhiều khả năng sinh một đứa ra còn không nổi mà hai cha con đều sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhịn xuống? Ông cho là đang rặn ị à? Đồ khốn…, có bản lĩnh ông nhịn cho tôi xem, đẻ con là việc có thể nhịn à? Tôi có thể khống chế sao?
Theo từng trận đau đớn sau xô trận trước, mấy câu vẫn nghe bên tai dừng bặt lại, hắn chỉ cảm thấy mình thật sự muốn chết. Không bị đau chết, thì cũng nghẹn chết!
“LEBLAN, ANH ĐI CHẾT Ở ĐÓ LUÔN ĐI …”, nhịn không được hét một câu chói tai.
Cùng với từng trận đau nhức như thể muốn xé toạc người mình ra, Kỷ Hiểu Ngạn nhịn không được bắt đầu mắng Leblan, cái tên khởi xướng rốt cuộc đang ở đâu, không phải nói sẽ về sao?
Nước mắt giăng kín hai mắt, Kỷ Hiểu Ngạn chưa từng mong Leblan đến vậy. Hiện tại anh ta muốn gì cũng được, cho dù đến nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh nhạt cũng được.
“Nhanh lên, nhanh nữa lên!” Lộ hấp tấp điên cuồng gào thét với phi công.
“Sắc Vi, mau gọi cho thiếu gia.”
“Dạ.” Run rẩy làm việc, Sắc Vi bấm gọi quang não Leblan.
Cho đến một phút đồng hồ sau, Sắc Vi vẫn không nghe thấy tiếng nhận điện của vị “Leblan” đang được phu nhân nhà mình yêu thương rủa xả, đầu óc cô vẫn trống rỗng.
Kéo tay áo Lộ, huyết sắc trên mặt Sắc Vi đều biến mất, khuôn măt tái nhợt như bông tuyết. Thiếu gia có thể xảy ra chuyện gì không? Phải nói với phu nhân thế nào bây giờ?
“Sao vậy?”
“Là Leblan muốn tới sao?” Nhịn xuống làn sóng đau đớn vừa tới, cơ thể Kỷ Hiểu Ngạn hiện tại đã khá lên nhiều lắm, chờ đợt đau đớn tiếp theo, hắn dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn Sắc Vi, hiển nhiên vừa rồi hắn đã nghe thấy Lộ sai Sắc Vi gọi cho Leblan.
“A? A! Đúng rồi, thiếu gia Leblan sẽ mau chóng trở lại, phu nhân hãy nhẫn nại một chút. Thiếu gia sắp về rồi.” Trong nỗi hoảng sợ, Sắc Vi nghe thấy chính miệng mình nói vậy.
Lộ nhìn sắc mặt Sắc Vi là đã biết có chuyện không ổn, nhưng lại nhìn đứa nhỏ đã yên ổn dần, Lộ áp chế sự lo lắng trong lòng, cũng không dám nói ra.
“Vệ sĩ” phi thẳng một đường, đấu đá lung tung mãi mới đáp được tàu bay xuống đoạn đường chuyên dụng của bệnh viện. Mở mắt đã thấy viện trưởng đã sớm mang một đám người đến trước cửa đoạn đường chờ bọn họ.
Chờ Lộ ôm người xuống, bác sĩ Lưu một tay đẩy toàn bộ người xung quanh ra, nói: “Tránh ra chút, qua hết một bên, vây quanh vậy sẽ làm người nọ khó hô hấp.”
Kỷ Hiểu Ngạn đã đau sắp mất đi ý thức, miệng thì thào gọi: “Tiểu Phong… Leblan….”
Đoàn người đi theo đến phòng sinh, cho đến khi cửa phòng sinh đóng sập lại mới bị bác sĩ phụ trách đuổi hết ra ngoài, đứng một đám ở cửa lo lắng.
Lộ khẩn trương hỏi: “Viện trưởng, nó không sao chứ? Đứa nhỏ cũng sẽ không sao chứ? Còn vài ngày nữa mới tròn 9 tháng, sinh non có sao không…?”
“Không sao đâu, là sinh non, hơn nữa lại là sinh đôi, cơ thể đứa nhỏ có khả năng sẽ có chút yếu, nhưng sau này nuôi tốt thì sẽ không sao.” Viện trưởng thấy ông khẩn trương thì vội an ủi. Nhưng sau một câu này, Lộ chưa kịp hỏi thêm viện trưởng đã đi vội vào phòng sinh.
Đoàn người đứng ngây ngốc nhìn phòng sinh, trong lòng lặng yên cầu nguyện.
Lúc này, Sắc Vi nhẹ nhàng dịch người sang, thấp giọng hỏi: “Lão gia, quang não của thiếu gia.”
“Đợi lát nữa nói.”
Không hề nghĩ ngợi, Lộ cắt ngang lời cô bé. Chạy ra đón Hạ Tả đang vội vàng đi tới.
“Sao rồi?” Hạ Tả lo lắng hỏi.
“Đến bệnh viện vừa kịp, nước ối của Tiểu Ngạn vỡ rồi, giờ đang sinh con! Đứa nhỏ này còn chưa đủ tháng, phải làm sao bây giờ?” Lộ lo lắng nhìn cửa phòng sinh.
“Không sao đâu, chúng đều là người có phúc khí.” Ôm bả vai vợ mình, Hạ Tả an ủi Lộ đang lo lắng.
Năm đó Lộ nằm trong đó, mình cũng thế này nhỉ! Hạ Tả nhìn tình cảnh có chút quen thuộc, không khỏi cảm thán.
“Hạ Tả, anh có viết Leblan ở đâu không?” Lo lắng cho con dâu xong, ông lại nhớ tới thằng con có thể nào cũng không làm người ta bớt lo được của mình.
“Nó xin phép rồi, giờ chắc đang trên tàu bay của quân bộ.” Nghĩ tới tin tức mình vừa mới nhận được, Hạ Tả khó có khi mỉm cười báo tin tốt cho vợ nghe.
“Vậy thì tốt rồi.”, về phần xin phép thế nào, ông chẳng quan tâm.
Nơi tàu bay của quân bộ xuất phát.
Nửa giờ sau mí mắt Leblan vẫn giật liên hồi, vốn là một người rất yên ổn, lại do tội liên đới đến độ ngay cả ngồi cũng không yên. Trong lòng Leblan không hiểu sao lại dâng lên từng trận hoảng hốt, do thế nên quyết định xuất phát vào đêm mai ban đầu, chưa tới giữa trưa đã vội thay đổi.
Ngồi trên tàu bay, tốc độ rất nhanh bay về phía mình mong muốn. Nhưng Leblan vẫn nhịn không được muốn nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa nữa, cõi lòng có một loại dự cảm: Nếu mình không về nhanh, sau này sẽ hối hận cả đời.
Mí mắt vẫn giật khiến gã nhịn không được bắt đầu đoán: Có phải Hiểu Ngạn muốn sinh không.
Nhưng sau đó lại phủ định, ngay cả 9 tháng tròn còn chưa tới mà!
Nhưng sự hoảng sợ vẫn theo sát gã, không hề rời bỏ.
Vì thế vị thiếu tướng kiệt xuất của Liên bang hận không thể đá văng tên lái tàu đi, tự mình xách súng ra trận, thế thì có thể về nhanh một chút, đúng không? Leblan giận chó đánh mèo lườm mấy người lái tàu.
[Người lái tàu: “…” Sau lưng tự nhiên lạnh thế nhẩy.]
Mà cùng lúc đó, phòng sinh của Kỷ Hiểu Ngạn cũng gọi Leblan trở về.