Mang theo sự bất đắc dĩ, Kỷ Hiểu Ngạn không cần phải nói đã xác định là đêm nay nhất định là một đêm không ngủ nổi rồi. Đương nhiên là sáng hôm sau chính là ra khỏi phòng với một đôi mắt gấu trúc rất rất bự, thậm chí ngay cả xung quanh mắt cũng đỏ ửng lên, xung quanh con ngươi thì toàn tơ máu.
Tiểu Phong vui vẻ tỉnh lại từ một giấc ngủ ngon, thấy bộ dáng tiều tụy của ba ba mình thì hi hi nở nụ cười chọc ghẹo.
Tiểu Phong không biết bộ dạng của Kỷ Hiểu Ngạn lúc này là bị thế nào, nó chỉ cảm thấy bộ dạng của ba ba mình sao mà đáng yêu quá, giống như một con mèo trắng đen —— mà nó đã thấy khi thầy giáo đưa đến vườn bách thú chơi, cũng chính là bản tiến hóa của gấu mèo đó.
“Ba ba, sao ba lại biến thành mèo trắng đen thế này?” Tiểu Phong mở lớn đôi mắt đã to thật to, cười tươi rói nhìn Kỷ Hiểu Ngạn. Trong lòng không ngừng kinh hô: “Thần kỳ quá!! Chẳng lẽ ba ba chính là một con mèo trắng đen bố sao?”
“Tiểu Phong, con có muốn ăn sáng sớm không?” Kỷ Hiểu Ngạn ngáp, trong giọng đầy ý buồn ngủ. Cái đề tài này tỏ rõ rằng hắn không định đáp lại câu hỏi của con.
“Không đâu, con muốn chơi với Tiểu Bạch.”
“Thế thì được rồi! Ba ba ngủ tiếp đây! Con phải ngoan nhé, được không?” Nhìn đứa con đang vui vẻ, Kỷ Hiểu Ngạn vừa nói xong đã vội nhắm nghiền hai mắt lại.
Kỷ Hiểu Ngạn rất yên tâm khi giao Tiểu Phong cho con, sau khi không có Tiểu Phọng quậy tới quậy lui, Kỷ Hiểu Ngạn cuối cùng cũng ngủ thêm được hai giờ hơn nữa, cũng không dám ngủ thêm, còn ngủ nữa thì con sẽ đói bụng mất.
Mơ màng như mộng du rời khỏi giường, cho đến khi rửa mặt xong, Kỷ Hiểu Ngạn mới chính thức tỉnh táo lại.
Nhìn con và Tiểu Bạch ghé sát vào ghế sa lông xem kênh thiếu nhi, Kỷ Hiểu Ngạn bèn đi vào phòng bếp.
Nhìn dâu tây và gạch cua còn dư từ hôm qua trong tủ lạnh. Kỷ Hiểu Ngạn thầm tính toán trong bụng, hay là làm cháo yến mạch dâu tây và bánh bao nhân gạch cua nhỉ?
Cháo yến mạnh tỏa ra hương thơm đậm đà, lại cho thêm một ít dâu tây làm đẹp, thật đúng là một món ăn vừa ngon vừa đẹp mắt. Về phần bánh bao nhân gạch cua, vào tay thợ khéo thì đúng thật là tinh xảo, lấp lánh, vả lại Kỷ Hiểu Ngạn nắm rất chuẩn thời gian hấp bánh bao, cho nên da của mỗi một cái bánh hấp đều mỏng như tờ giấy, vài cái còn gần như trong suốt.
Hai món ăn này thật ngon quá! Kỷ Hiểu Ngạn nhìn đồ ăn trong nồi mà cảm khái.
Đợi đến khi Kỷ Hiểu Ngạn bưng đồ ăn đến, liếc mắt một cái đã phát hiện con trai mình đã ngoan ngoãn ngồi vào cái ghế ăn chuyên dùng để ăn và dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía phòng bếp. Thường xuyên kiểm tra cái bụng lép xẹp của mình, sau đó nuốt nuốt nước miếng.
Kỷ Hiểu Ngạn vừa mới mang đồ ăn ra đã bắt gặp vẻ đáng yêu đó của con trai, lòng dạ phút chốc đã nhũn thành một vụng, trọng sinh cái gì, hoài nghi cái chi, ….cái gì, cũng đều bị Kỷ Hiểu Ngạn ném đi đâu không biết.
“Tiểu Phong, ngoan nào, đừng ăn nhanh như thế, nhai đi đã rồi hãng nuốt.” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của con, cau mày nói thế. Đây không phải là chuyện buồn lo vô cớ, chuyện như vậy, Tiểu Phong sửa đổi không phải lần một lần hai là được, hơn nữa lần nào cũng dọa Kỷ Hiểu Ngạn sợ chết khiếp.
“Vâng.” Tiểu Phong nghe thấy Kỷ Hiểu Ngạn nói vậy, miệng vẫn nhóp nhép không ngừng. Nhưng tay trái đã tóm lấy một cái bánh bao trong khi trong tay phải hãy còn cầm một cái rồi.
“Con còn nói nữa, không được ăn nhanh như thế.” Thấy con mình chỉ đáp lại chứ không làm, đành phải tự mình động thủ đoạt hai cái bánh trên tay con đi. Bắt nó phải nuốt đồ trong miệng rồi mới được ăn tiếp.
“Tích tích, tích tích.”
Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy tiếng chuông mới đổi. Có chút hồ nghi mở quang não của mình ra, trong lòng còn đang suy đoán: Sớm thế này, ai nhỉ?
“Tiểu Ngạn, sớm.” Cù Vân Tâm mỉm cười hiện lên trên màn hình quang não của Kỷ Hiểu Ngạn. Kỷ Hiểu Ngạn nhìn khung cảnh sau lưng anh ta là đã biết anh ta đã đến nhà mình rồi.
Thật ra chẳng cần nhìn khung cảnh thì cũng đoán được do nghe thấy tiếng chuông cửa ngay sau đó, ai….., Kỷ Hiểu Ngạn đổ mồ hôi lạnh vì suy đoán lạc hậu của mình.
“Sớm, Vân Tâm. Sớm vậy đã tới, anh ăn sáng chưa?” Kỷ Hiểu Ngạn vâng dạ truyền thống tốt đẹp của loài người thế kỷ 21 —— gặp ai cũng hỏi “Anh ăn chưa?”
“Chưa a, lát nữa anh sẽ đi kiếm cái ăn ha ha, hai người đang ăn sao?” Cù Vân Tâm biết rõ còn hỏi, thật ra gã tới đây sớm như vậy, đơn giản chỉ vì muốn bồi dưỡng tình cảm với Kỷ Hiểu Ngạn, thuận tiện ăn chực một bữa.
“Không cần phiền toái thế đây, chỗ tôi còn rất nhiều đồ ăn sáng này! Trực tiếp vào ăn là được!” Kỷ Hiểu Ngạn nghe thế bèn trực tiếp mời anh ta vào luôn. Chuyện hôm qua còn chưa cảm ơn người ta đâu.
“Cũng được, anh cũng lười ra ngoài ăn, đồ ăn của bọn em ngon ghê!” Cù Vân Tâm cảm khái, nghĩ đến những món ăn tinh xảo kia, bụng đã có chút đói rồi.
Vì thế sau khi Kỷ Hiểu Ngạn mở cửa ra, anh ta liền tiêu sái quen thuộc bước vào.
“Tiểu Phong, có một người ba ba như vậy, cháu đúng là hạnh phúc quá mà! Đúng không hả?” Trước Cù Vân Tâm dùng bữa sáng ngon lành, đã cảm khái một câu như thế. Mỗi lần được ăn đồ ăn của Kỷ Hiểu Ngạn, gã đều có một loại cảm giác hạnh phúc thản nhiên!, nhìn đống đồ ăn ngon lành bên cạnh, Cù Vân Tâm đã cảm khái như thế.
“Vâng, ba ba là ba ba tốt nhất trên thế gian, món ăn ba ba làm là ngon nhất!” Tiểu Phong gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Cù Vân Tâm.
“Được rồi, hai người đừng nịnh hót tôi nữa, mau ăn đi! Lát nữa là cháo trương lên mất, không ăn được đâu!” Kỷ Hiểu Ngạn buồn cười nhìn hai tên kẻ xướng người họa bên cạnh. Không thể không cắt ngang lời họ.
“Được.”
“Vâng.”
Hai người đồng thời đáp lại.
Kỷ Hiểu Ngạn lắc đầu, nhìn hai kẻ nghiêm túc ăn sáng, trong lòng hắn đầy sung sướng. Bản thân mà làm được thứ gì mà người khác có thể ăn đến ngon lành như vậy đương nhiên là một chuyện đáng vui mừng rồi.
“Tiểu Phong, cháu có thích cái thứ chú cho cháu hôm qua không?” Cù Vân Tâm thấy trên bàn ăn có chút yên tĩnh, bèn khơi mào đề tài ra.
“Thích.” Tiểu Phong nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi mới trả lời.
“A, thật chứ?” Cù Vân Tâm nhìn biểu tình của đứa nhỏ là biết chắc chắn nó có chút xíu không thích món quà của mình, cõi lòng có chút tổn thương. Lại oán bản thân mình: “Khu thương nghiệp có nhiều thứ như thế mà lại chẳng mua được thứ đứa nhỏ thích là sao?”
“Ừm…Vâng.” Tiểu Phong vốn cũng không định nói dối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tổn thương của Cù Vân Tâm, không biết vì sao lại nói ra những lời này.
“Được rồi! Tiểu Phong rất thích mà, tôi vừa thấy nó mang ra chơi xong!” Nói đúng ra là mang ra cho Tiểu Bạch chơi, nhưng những lời này Kỷ Hiểu Ngạn lại chẳng nói nên lời —— dù sao đó cũng là cả tấm lòng của người ta. Con mình lại mang quà của người ta cho một con chó robot chơi thì thật giống như: “Ngã bổn tương tâm bỉ minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ” ấy nhỉ. Vì thế nên Kỷ Hiểu Ngạn đành lén lút nuốt xuống những lời phía sau. Nói xong còn nở nụ cười “Ha ha”—— nhìn kiểu gì cũng thấy ngốc.
Ý nói không hiểu được lòng nhau.
Cù Vân Tâm nghe thế thì không tiếp tục xoắn quẩy vấn đề này thêm nữa, vốn hôm nay gã tới đây cũng chẳng phải vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này. Cái này chỉ là để làm nền mà thôi.
“…”
“Tiểu Phong, hôm nay muốn đi chơi đâu không?” Vân Tâm đông hỏi một câu, tây hỏi một câu, cuối cùng cũng hỏi ra mục đích đến hôm nay —— muốn đưa hai cha con Kỷ Hiểu Ngạn ra ngoài giải sầu một chút. Nhưng thấy vẻ mặt Tiểu Phong không lộ ra vẻ vui sướng, trong lòng gã không khỏi thầm than một tiếng. Có dự cảm là mục đích hôm nay không thành rồi.
Quả nhiên…
“Dạ, chú Vân Tâm, cháu không đi đâu.” Bé con uống cháo xong, dùng tay chọc chọc bát cơm trước mặt, rõ ràng là đang rầu rĩ không vui.
“Thật sự không đi sao? Có rất nhiều đồ chơi đẹp đấy!” Cù Vân Tâm nhận ra Tiểu Phong thật ra rất muốn đi nên mới tiếp tục lừa gạt.
“Không muốn đi đâu.” Nói xong thì rời ghế liền, ôm Tiểu Bạch ngồi rầu rĩ trên ghế sa lông, cái đầu rũ xuống.
“Làm sao vậy?” Cù Vân Tâm lại gần, sờ sờ cái đầu của bé, có chút lo lắng hỏi.
“Không có.”
Nhìn bộ dạng rõ ràng không muốn nói chuyện của nó, Cù Vân Tâm cũng im lặng.
Lúc này Kỷ Hiểu Ngạn vừa mới xuống bếp đã trở lại. Đập vào mắt chính là cảnh một lớn một nhỏ ngồi trên ghế sa lông im lặng rầu rĩ, cũng chẳng rõ là đã có chuyện gì xảy ra.
“Hai người sao thế? Tiểu Phong có muốn ra ngoài tản bộ với ba ba không?” Kỷ Hiểu Ngạn nói xong bèn kì quái liếc hai cái đầu hai người một cái, bởi chuyện đi bộ một trăm bước sau khi ăn cơm là chuyện mà Kỷ Hiểu Ngạn rất kiên trì.
“Vâng.” Tiểu Phong nhăn nhó nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, hữu khí vô lực trả lời.
Cù Vân Tâm không nói gì, chỉ nhìn Kỷ Hiểu Ngạn rồi gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Thu thập xong mọi thứ, đoàn người Kỷ Hiểu Ngạn bèn rời khỏi đây, bắt đầu tản bộ quanh phố đặc biệt.
Ba người tản bộ đều chẳng nói chẳng rằng, nhưng bên trong bầu không khí yên lặng ấy lại có một cái gì đó rất ấm áp. Khiến cho người ta cảm thấy thoải mái và tự tại.
Cù Vân Tâm vốn định hỏi Kỷ Hiểu Ngạn về chuyện ngày hôm qua một chút. Nhưng lời vừa đến miệng gã đã vội nuốt xuống. Cảm thấy, tuy làm một người bạn, nhưng mình hình như không có tư cách quản những chuyện riêng tư của người ta thì phải, thế nên cũng không định mở miệng nữa.
Nhưng nhìn vẻ mặt chẳng mấy sai biệt của hai cha con bên cạnh, còn có đôi mắt đen láy thản nhiên của Kỷ Hiểu Ngạn, Cù Vân Tâm có chút đau lòng. Cũng rõ chuyện ngày hôm qua…..Ai….
Tuy không rõ mọi chuyện, nhưng nhìn thấy thế gã vẫn không thể không đau lòng. Mình lúc trước không có được em ấy, Leblan thì may mắn chiếm được trân bảo của mình, nhưng lại chẳng biết quý trọng. Cù Vân Tâm nghĩ đến đây cũng cảm thấy hối hận —— hối hận vì lúc trước mình không chạy đến ngăn cản.
Hơn nữa bộ dáng của Leblan hôm qua đúng thật là ghê tởm quá, trong lòng Cù Vân Tâm không ngừng hiện lên bộ dáng của Leblan hôm qua, trong lòng phỉ nhổ một câu: “Thằng nhu nhược.”
Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới, ngay sau khi Cù Vân Tâm vừa mắng câu “Thằng nhu nhược”trong lòng xong, cái tên nhu nhược trong miệng gã lại xuất hiện ngay trước mắt gã.
Ba người ở đây đều không ngờ có thể gặp lại gã ta vào lúc này, mà vẻ mặt gã ta rõ ràng là đang rất vui vẻ, đây là không có não đúng không? Không có não đúng không? Ngoài đứa nhỏ ra thì ai ở đây cũng đang nghi ngờ điều này.
“Hiểu Ngạn, Phil, sớm.” Leblan đứng ngăn trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn, khóe miệng mang theo nụ cười không dễ nhận ra, vui vẻ chào buổi sáng với Kỷ Hiểu Ngạn. Hoàn toàn không để mắt đến Cù Vân Tâm đứng bên cạnh. Hoặc có thể nói là cố tình không thèm nhìn.
Kỷ Hiểu Ngạn thấy Leblan hôm nay chủ động tìm đến, đã biết là anh ta đang ở thế yếu rồi. Nhưng tuy rằng thấy Leblan đang ở thế yếu, nhưng hắn hình như cũng chẳng để ý đến anh ta, trực tiếp xem anh ta là không khí.
Tiểu Phong đang được Kỷ Hiểu Ngạn đi cũng thế, chỉ nhìn thoáng qua anh ta một cái, sau đó liền chuyển ánh mắt sang hướng khác. Thấy Cù Vân Tâm đang đi tới thì lập tức bắt lấy tay người ta, tay trái nắm tay Kỷ Hiểu Ngạn, tay phải nắm lấy tay Cù Vân Tâm.
Kỷ Hiểu Ngạn và Cù Vân Tâm đều sửng sốt, nhưng khi nhìn vẻ mặt chẳng lộ ra cảm xúc gì của đứa nhỏ. Lập tức hiểu được thằng nhóc Tiểu Phong này vẫn chưa hết giận đâu.
Nhưng khi nhìn thấy mặt Leblan rõ ràng là có trầm xuống, hai người đều vui vẻ phối hợp. Đặc biệt là Cù Vân Tâm, nụ cười sáng lạn trên mặt ngay cả thái dương cũng không bì kịp.
Leblan nhìn cảnh tượng trước mặt thì khó chịu lắm, nhưng vẫn có nén lửa giận và cảm giác suy sụp trong lòng xuống, lần thứ hai đi đến trước mặt họ, trong nghĩ: “Thái độ lần này của mình đã hạ đủ thấp rồi nhỉ! Hơn nữa…..Chờ lát nữa mình nói ra chuyện muốn nói, Hiểu Ngạn sẽ hiểu, nhất định sẽ thấy vui!” Leblan vẫn còn chưa thấy được sự thật là hai cha con trước mắt đã không còn hoan nghênh gã nữa rồi.
“Rốt cục thì anh định làm gì?” Kỷ Hiểu Ngạn thấy Leblan tiến lại gần lần thứ hai, sự mất kiên nhẫn trong lòng lại càng trào ra thêm.
“Có chuyện gì thì nói đi.” Thái độ không kiên nhẫn đó khiến cho lòng Leblan nhói đau.
==========================