Hẹn Em Vào Một Ngày Đầy Nắng

Chương 20: Hoàng Hôn Tàn Nhẫn




Có một tình yêu nhẹ tựa những đám mây trên bầu trời cao, nó bồng bềnh, trôi nổi và đọng lại những hồi ức xinh đẹp của tình yêu. Nhưng phải chăng vì đám mây đơn thuần chỉ là hơi nước đọng lại trên trời lạnh lẽo nên ta mãi mãi không thể chạm tới. Thật tế ai cũng biết, tình yêu vốn dĩ là thế, có lúc chớm nở tuyệt đẹp thì cũng sẽ có lúc bốc hơi như nước, rồi cuối cùng đọng lại trong lòng ta những hồi ức mà bản thân không nỡ quên đi. Người ta rõ biết là vậy, chỉ là có người chấp nhận buông tay, có người thì lại cứng đầu ôm lấy tình yêu đó đến cuối đời.

Mối tình của Hoài Anh và Linh Lan cũng là như vậy, ban đầu nó tựa như đoá hoa, nở rộ giữa muôn vàn sóng gió. Nó đẹp đẽ, tinh khiết và bền vững tựa pha lê. Nhưng phải chăng họ không có đủ duyên nợ để bên cạnh nhau đến cuối đời nên sau sự nở rộ đầy huy hoàng ấy, lại là làn hơi nước. Cũng giống như bao cuộc hôn nhân đổ vỡ khác, họ đã rời đi nhưng chẳng ai đành lòng buông bỏ, chỉ là họ không nỡ bên cạnh nhau.

*********

Linh Lan ôm lấy mối tình mười lăm năm mà đau lòng rời bỏ Sài thành. Ngày cô đi là ngày mưa rơi như trút nước, bầu trời hôm ấy xám xịt, âm u và lạnh lẽo, tựa như cảm xúc của cô bây giờ vậy. Từng bước chân của cô trở nên nặng trĩu, tâm can đau đớn, bi thương. Cô lưu luyến đưa đôi mắt buồn man mác mà nhìn ngôi nhà đã gắn bó với mình gần ấy năm rồi cất bước ra đi. Ngôi nhà lặng lẽ, im phăng phắc, một im lặng đến đau lòng, phải chăng nó cũng luyến tiếc người chủ này, mối tình kia và cả cuộc hôn nhân đổ vỡ ấy. Là nó im lặng luyến tiếc hay là do người vẫn còn vấn vương.

Hai năm cứ thế mà lặng lẽ trôi qua kể từ ngày cô rời khỏi chốn Sài thành phồn hoa, náo nhiệt. Cô bây giờ sống một cuộc sống bình yên, không xô bồ, không làm giàu có như khi còn là phu nhân của Hoài Anh nữa. Linh Lan giản dị sống trong một ngôi nhà nhỏ ở thành phố Đà Lạt mát mẻ, với khu vườn không quá lớn nhưng lại được bao phủ với mầu trắng xoá của những bông hoa linh lan tuyệt đẹp.

Có một bí mật nhỏ ở người con gái này nhưng chàng trai kia chưa bao giờ biết, đó là Linh Lan không thích hoa Linh Lan, có lại thích màu đỏ của những cánh hoa hồng nhưng chẳng hiểu sao cô lại trồng cả vườn hoa linh lan trắng. Thật kì lạ. Hay bởi vì Hoài Anh thích loài hoa này chăng? Vậy là Linh Lan nào có quên được người con trai ấy, cô đổi nơi ở, đổi chỗ làm, rời xa thành phố có nhiều kỉ niệm với anh chỉ là cố đánh lừa bản thân rằng mình nhất định sẽ quên được anh thôi sao? Thật là quá đổi buồn cười mà.

Chiều hôm nay, bầu trời có chút lạ thường, nó xanh biếc không một tán mây, nhưng nó lại buồn bã đến đau lòng. Linh Lan ngước nhìn bầu trời xanh rồi lại đưa đôi mắt nhìn xuống những bông hoa linh lan trắng, tất cả đều tạo nên một bức tranh rất đổi bình yên nhưng sao cô lại cảm thấy không đúng, lòng ngực có chút khó chịu, tâm trí lại có chút thấp thỏm lo âu.

- Hoài Anh! Không biết bây giờ anh ấy sao rồi nhỉ?

Bổng nhiên trong đầu cô lại xuất hiện hình bóng của Hoài Anh.

Linh Lan cố gắng trấn an bản thân rồi tiếp tục tưới cây. Đang lay hoay làm việc thì bỗng cô nghe có tiếng động sột soạt phát ra từ phía sau. Cô lòng đầy sợ hãi, từ từ quay đầu lại nhìn.

- Xin lỗi vì đã tự ý bước chân vào nhà của phu nhân!

Một người đàn ông già đứng trước mặt cô, ông ta mặc một bộ âu phục đen, trên cổ áo có thắt cà vạt chỉnh tề. Vừa nhìn thấy cô, ông ta đã liền cúi đầu chào, khiến cho cô cảm thấy vô cùng bối rối.

- Phu…phu nhân gì chứ?

Linh Lan nhìn ông một lúc rồi ngập ngừng lên tiếng.

- Cô không nhớ tôi sao? Tôi chính là luật sư của ngài Cao Hoài Anh đây!

- À! Tôi nhớ ra rồi! Nhưng sao ông lại đến đây?

Cô có chút dè chừng mà nhìn người trước mặt.

- Sao phu nhân không mời tôi vào nhà, rồi chúng ta cùng nói chuyện nhỉ?

- À vâng ạ! Lối này ạ!

Cô lịch sự mời vị khách bất đắt dĩ này vào nhà. Trong lòng không khỏi hoang mang. Vị luật sư ngồi xuống chiếc ghế sofa, khuôn mặt ông bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng. Ông trầm giọng xuống, từ tốn nói:

- Phu nhân! Tôi cần cô bình tĩnh tiếp nhận những gì tôi sắp nói! Ngài Cao Hoài Anh…đã mất rồi!

Choảng!

Chiếc ly trên tay Linh Lan bỗng nhiên rơi xuống vỡ tan tành. Cả khoảng không trước mắt cũng trở nên tối sầm lại. Hai con ngươi của cô giản ra, đôi mắt kinh hãi chầm chậm nhìn vào vị luật sư trước mặt.

- Ông nói dối!

- Tôi không nói dối! Hai năm trước, ngài ấy bị chuẩn đoán là mắc bênh Alzheimer, một loại bệnh sa sút trí tuệ, khiến con người ta quên hết tất cả và không còn có khả năng nhận thức được mọi thứ xung quanh! Tháng trước, trong lúc các bác sĩ không để ý, ngài ấy đã trốn ra khỏi nhà rồi lại chạy ra đường lớn, lúc chúng tôi tìm thấy…. thì ngài ấy đã bị xe tải tông chết rồi.

- Không! Không! ÔNG NÓI DỐI!

Linh Lan bịt chặt hai tai lại, cô vừa lắc đầu vừa hét lớn.

- Phu nhân, xin cô hãy bình tĩnh! Đây là những giấy tờ chuyển nhượng tài sản và cổ phần trong tập đoàn mà ngài ấy trước khi chết đã để lại cho cô!

Ông luật sư cố gắng trấn an cô, rồi từ từ lấy ra một đống giấy tờ trong chiếc cặp màu đen bên cạnh.

- Tôi không cần! Ông mau cút đi! Hoài Anh, Hoài Anh của tôi!

Linh Lan điên cuồng ném hết giấy tờ xuống đất. Cô đau đớn gọi tên anh.

- Tôi thiết nghĩ phu nhân nên bình tĩnh lại! Còn đây là nhật ký của ngài ấy để lại! Cô phu có thể đọc nó! Tạm biệt!

Ông đặt một cuốn sổ trên bàn rồi lẵng lặng rời đi

Một khoảng không vắng lặng và đau thương, xung quanh ngổn ngang giấy tờ chuyển nhượng, Linh Lan ngã gục xuống nền nhà lạnh lẽo, trái tim cô như bị bâm ra thành trăm mảnh, đầu óc cô đau nhói như thể có gì đó vừa đập vào. Cảm giác bây giờ của cô chính là đau đến thấu tận tâm can, từ hóc mắt xưng đỏ, nhưng giọt nước mắt cứ ồ ạt chạy ra.

- Hoài Anh! Hoài Anh! Không được, em đến với anh, để em đến với anh!

Cô đứng dậy, bàn chân có chút lảo đảo. Cô vội vàng chạy ra ngoài tìm kiếm ông luật sư.

- Phụ nhân!

- Dẫn tôi đi gặp anh ấy! Làm ơn!

Nước mắt vẫn cứ không ngừng tuông ra, nó mặn chát có chút vị đắng của bi thương. Linh Lan đau đớn, tuyệt vọng nắm lấy tay ông luật sư, cô đưa đôi mắt đầy khẩn cầu mà nhìn ông.

Hoàng hôn hôm nay thật buồn, mặt trời cứ lặng lẽ mà từ từ lặn xuống, để lại bầu trời một khoảng không trống vắng. Không gian ảm đạm, buồn bã và bi thương đến đau lòng. Có tiếng khóc nức nở, gào thét vang trời. Những con chim sẻ từ đâu bay đến, nó im lặng đậu lại trên cành cây bên cạnh rồi nghiêng nghiêng đầu quan sát người con gái đang ngồi gục trước một ngôi mộ.

- Cao Hoài Anh! Rốt cuộc anh cưới em làm gì hả? Rõ ràng là năm đó trong lễ đường chúng ta đã thề gì hả? Sao anh lại giấu em? Sao anh lại im lặng mà tự chịu đựng như thế! Hoài Anh! Tại sao chứ?

Linh Lan nức nở trước mộ phần của Hoài Anh. Cô đau khổ đưa tay sờ lên tấm bia đá có hình ảnh người con trai trước mặt, tay còn lại đấm mạnh vào ngực mình, cô dằn vặt tự trách bản thân:

- Tại sao em lại không chịu cố gắng thêm chút nữa chứ? Chỉ cần em cố gắng bên cạnh anh thêm chút nữa! Cố gắng thấu hiểu anh thêm chút nữa thì anh sẽ không cứ thế mà rời đi rồi! CAO HOÀI ANH!

Tiếng khóc nức nở, tiếng chim rít vàng trời, hoàng hôn đang từ từ thiêu đốt không gian, tất cả tạo ra một cảnh tượng kinh hoàng của sự đau đớn, bi thương và ảm đạm. Nó tàn nhẫn xâu xé một mảnh tâm hồn đang đau khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.