Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 15




Cơ thể trần trụi của cô ngay lập tức được phơi bày trước mặt anh, anh ném bộ đồ của cô đi nhưng ánh mắt chưa một lần rời khỏi cơ thể trắng ngần của cô. Anh nhìn cô như thể đang ngắm một bức tranh muốn tìm tòi ra điểm nổi bật trên bức tranh đó.

Ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu rọi vào lúc ẩn lúc hiện, Lạc Hiểu Nhiên mơ hồ nhìn thấy ánh mắt của anh bắn ra ánh sáng nóng rực như lửa, cô sợ hãi và xấu hổ giãy giụa thân hình, hai mắt nhắm lại muốn dùng đôi tay che giấu toàn thân trần trụi mà cô chưa từng để lộ ra trước mặt ai.

Hoắc Cao Lãng nắm chặt hai tay cô, anh ngồi ngang người cô kiềm chặt cô dưới thân anh, anh dùng một tay tháo cà vạt trên người ra, từng động tác thành thạo anh trói chặt tay cô lại.

Khi anh chắc chắn cô không có cơ hội trốn thoát liền xuống khỏi người cô.

Anh dùng hai tay cứng rắn tách chân cô ra chen người vào giữa hai chân. Cô đang không rõ cảm giác trong lòng thì bỗng nhiên có bàn tay đối phương nhẹ nhàng lướt qua bụng.....

Như bị điện giật, cô nỗ lực muốn khép chặt hai chân, nhưng chẳng thể nào khép được.

Anh tiếp tục hôn lên môi cô, nụ hôn này muốn bao nhiêu mạnh bạo có bấy nhiêu mạnh bạo, anh dùng lưỡi tách răng cô ra, sau đó lưỡi của anh len lỏi vào mút lấy lưỡi của cô, mạnh bao đến mức hận không thể cắn đứt lưỡi của cô, trong khoang miệng cô bắt đầu xuất hiện vị tanh của máu mà anh vẫn không dừng lại. Nụ hôn kéo dài đến khi anh dừng lại liền kéo theo ra một sợi chỉ bạc.

Anh cúi đầu hôn dần xuống khắp người cô, ở nơi đẫy đà của cô, anh dừng lại ở đó rất lâu, anh dùng môi liếm quanh đó, sau đó anh từ từ duy chuyển xuống vùng bụng của cô, cứ thế anh vừa cắn vừa hôn khắp người cô, cô không thể kiềm chế mà ưỡn người né tránh, nhưng hành động của cô càng giúp anh dễ dàng hơn, từng đợt kích thích khiến cô run rẩy, cô không chịu nổi nữa mà khàn giọng gào lên: “ dừng lại… dừng lại đi.”.

Hoắc Cao Lãng không quan tâm cô la hét cái gì, liền lập tức lột sạch bộ quần áp trên người mình, anh không giây một do dự liền thúc mạnh vào người cô.

- “ a… đau quá”. Lạc Hiểu Nhiên điên cuồng la hét lên.

Đau đớn như chết đi này, khiến coi lắc đầu mạnh như điên dại, hai mắt chặt lại, hai tay bị trói ở trên của tự bấu vào đến nỗi chảy máu: “ ra ngoài, đau quá”.

Thấy cô đau anh dừng lại một chút, sau khi thấy cô đã yên tĩnh liền đẩy người tới một cái, cô không biết anh làm gì mà chỉ khẽ nhăn mài sau đó nhìn cô với ánh mắt hơi kinh ngạc, anh không nói gì, cúi người tiếp tục dày vò đôi môi cô, trong lúc anh hôn cô, anh đã dùng sức đẩy mạnh vào người cô, khiến cô đau như chết đi sống lại, cô không thể la được những tiếng ú ớ của cô đã bình anh nuốt vào bụng, ngay cả vùng dẫy, cựa mình cô cũng không làm được bởi vì khi ấy anh đã ôm chặt lấy cô. Cô chỉ nằm yên đó chịu trận.

Khi anh đẩy mạnh vào liền thở ra một hơi, liền rời khỏi đôi môi cô mà ngồi dậy.

Lạc Hiểu Nhiên đè nén nước mắt, nhìn về anh như muốn nói rằng cô rất đau, rất khó chịu.

Lúc này anh đã giảm sức lực lại, nhẹ nhàng từng cái.

Lạc Hiểu Nhiên vì đau đớn mà cầu xin anh: “ đau quá, tha cho tôi đi”.

Hoắc Cao Lãng lẳng lặng quan sát khuôn mặt của cô, sau khi nhận thấy nếp nhăn ở giữa lông mày cô từ từ giãn ra, anh tiếp tục cố gắng đẩy vào thật sâu.

Những cơn kích thích ập tới, khiến cô không thể kiềm chế mình mà nỉ non một tiếng mê hoặc: “ A…”

Nghe tiếng nỉ non của cô anh như bị kích thích, anh kiên cường mạnh mẽ, nhiều lần mạnh bạo đẩy mạnh vào, khiến cô tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi, cả người cô run rẩy kịch liệt.

Cả một đêm không biết anh lôi cô ra chơi đùa bao nhiêu lần, chỉ là trong lúc mơ màng thiếp đi, cô còn cảm nhận được anh còn đang yên vị trên người mình.

Lạc Hiểu Nhiên cũng chẳng biết mình trải qua cái đêm sống không bằng chết này như thế nào, chỉ thấy khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, khẽ cựa mình ngồi dậy, hạ thân cô đau như bị xé thịt, nhìn chỗ bên giường đã không còn ai, cô nhìn khắp phòng một lần ánh mắt liền dừng lại ở một bóng dáng từ trong nhà vệ sinh bước ra, trên chỉ có chiếc khăn che đi chỗ ghê sợ kia, cô vội quay mặt đi chỗ khác, cô tự cảm giác được rằng mặt mình lúc này đột nhiên nóng bừng bừng.

Nhìn hành động của cô làm anh khẽ cười, thong thả vừa lau tóc vừa đùa cợt nói: “ đêm qua em đã hưởng tinh phúc của nó rồi, hiện giờ còn bày ra bộ mặt ngại ngùng”.

Anh ung dung đi đến trước mặt Lạc Hiểu Nhiên, đưa tay nâng mặt lên ép cô nhìn vào anh, nhìn anh trong bộ dạng như vậy cô chợt nhớ đến chuyện tối qua,, hai gò má cô lập tức nhuộm đỏ, cảm giác vừa thẹn vừa xấu hổ khiến cô lúc này cảm thấy muốn độn thổ cho xong.

Lạc Hiểu Nhiên nắm chặt tấm chăn, không trả lời vấn đề của anh mà chỉ kiên định nói: “ đã xong rồi hiện giờ tôi có thể đi được chưa”.

Thái độ của anh vốn lạnh lùng nhưng lúc này lại nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ ngả ngớn đáng ghét, anh nheo mắt lại, hứng thú hỏi: “ em đi nỗi?”.

Kiểu cách xem thường này của anh khiến cô nổi nóng nghiến răng nghiến lợi: “ đó là chuyện của tôi không liên quan đến anh”.

Ánh mắt lãnh đạm của anh dừng trên khuôn mặt trắng hồng của Lạc Hiểu Nhiên, cúi đầu quan sát cô sau đó không nói gì quay lưng đi về phía sofa trong phòng cao ngạo ngồi xuống nhìn cô ở trên giường đang mặc quần áo.

Anh thích thú ngắm nhìn khoé miệng lộ ra một nét cười nhẹ: “ em rất đẹp”.

Lạc Hiểu Nhiên không thể nghe nổi nữa bèn quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh, đến khi mặc quần áo xong cô quay người lại thì đã thấy anh cầm trên một tấm séc.

Anh dùng hai ngón tay kẹp tấm séc giơ lên: “ đây của em”.

Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng bước xuống giường, chân vừa đụng đất liền té nhào trên mặt đất, bên dưới của cô rất đau như là bị xé rách ra.

Nhìn Lạc Hiểu Nhiên ngã dưới đất anh không hề có ý muốn giúp cô đứng dậy, mà lại ngồi đó cười cợt: “ ngu ngốc”.

Giờ phút này cô cũng không còn tâm trạng đâu mà đôi co với anh, cô chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi đây, người đàn ông này quá đáng sợ, cô chỉ sợ ở thêm một lúc nữa, tôi lại gặp chuyện không may.

Lạc Hiểu Nhiên cố gắng gượng người đứng dậy, hạ thân đau đớn vô cùng, cô cố gắng lê từng bước chân đi tới gần anh, nhận lấy tấm séc trên tay anh, cầm tấm séc tay cô như bị bỏng.

Nhìn con số trên tấm séc Lạc Hiểu Nhiên bỗng im bật, một lúc lâu cô mới lên tiếng: “ anh Hoắc, tôi thấy anh có nhầm lẫn rồi, đây không phải là số tiền tôi cần”.

Hoắc Cao Lãng nhếch nhẹ môi mỏng: “ không nhầm, đây là thưởng thêm cho em”.

- “ Tôi không cần, phiền anh đưa đúng số tiền tôi yêu cầu là được rồi”. Lạc Hiểu Nhiên không nhận thêm bất cứ khoản tiền nào khác ngoài số tiền cô đã đề cập ban đầu, bởi vì một khi đã nhận rồi, chắc chắn anh ấy sẽ còn tìm đến cô, không buông tha cho cô.

Hoắc Cao Lãng quan sát nét mặt của Lạc Hiểu Nhiên, anh từ từ đứng dậy kề sát tai cô giọng trầm khàn quyến rũ: “ em rất sạch, tôi rất thích, đây là phần thưởng của em, sau này khi có thời gian rảnh tôi sẽ tìm đến em”.

Đúng như suy nghĩ của cô, một khi đã nhận thì người đàn ông này nhất định sẽ không buông tha cho mình, bây giờ cô có giải thích bao nhiêu lần bao nhiêu lâu mình không làm nghề đó, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì chuyện xảy ra đêm qua là chính cô tự tìm đến.

- “ làm phiền anh Hoắc đưa đúng số tiền ban đầu tôi đề cập, không cần thêm khoảng nào khác”.

Nghe Lạc Hiểu Nhiên nói, Hoắc Cao Lãng như nghe được chuyện cười chợt cười lớn: “ lần đầu tiên trong cuộc đời tôi mới thấy được có người chê tiền”.

Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy không nói nỗi với Hoắc Cao Lãng nữa: “ làm phiền anh nhanh một chút”.

Hoắc Cao Lãng quan sát nét mặt của cô, như nghĩ chuyện gì đó không làm khó cô nữa cúi người viết một tấm séc mới đưa cho cô.

Lạc Hiểu Nhiên không nghĩ ngợi nhiều, nhận lấy tấm séc liền quay người đi ra khỏi nơi đó mà không nhìn anh thêm một cái nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.