Lạc Hiểu Nhiên ở bệnh viện thêm hai ngày, thì đã khoẻ hơn, cô quay về căn nhà trọ của mình.
Trong hai ngày ở bệnh viện, chị Lưu và Lưu Hiểu thay phiên nhau đến ở với cô, David thỉnh thoảng sẽ ghé ngang phòng bệnh thăm khám cho cô. Chỉ có một người kể từ đêm hôm đó cô chưa gặp lại một lần nào nữa.
Lần này, Lạc Hiểu Nhiên không được phép từ chối ý tốt của chị Lưu nữa, cô đã nghỉ làm ở quán bar tập trung cho việc học.
Một tháng trôi qua với cô rất bình yên, rất giống một sinh viên bình thường, ngoài giờ học cô có thể dạo phố. Đây là điều mà mấy năm qua cô đặt chân lên thành phố này chưa bao giờ có được.
Trong một tháng này, mỗi ngày cô đều đi học đầy đủ, khi không có tiết sẽ tìm một phòng học không có người, hoặc đến thư viện để tự học, buổi tối trước khi tắt đèn nhất định là đang đọc sách.
Vốn dĩ, Lạc Hiểu Nhiên nghĩ cuộc sống của cô sẽ chẳng còn thay đổi gì cho đến khi tốt nghiệp đại học, nhưng không phải là như vậy, ông trời thật biết trêu đùa cô, xoay một vòng tròn rốt cuộc cũng trói cô và anh cùng một chỗ.
Hôm nay, khi cô vừa từ trường về tới trước cửa nhà liền nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn thấy số máy không hiểu trong lòng đột nhiên lại khẩn trương, gấp gáp bắt máy: “ alo”.
Đầu giây bên kia truyền đến một giọng nói rất gấp gáp: “ Hiểu Nhiên à, là thím Trương đây, con mau đến bệnh viện. Bà của con hiện giờ đang nằm ở đây”.
Tai cô nổ ầm một tiếng, gấp gáp hỏi: “ thím Trương là bệnh viện nào”.
Thím Trương lập tức nói, Lạc Hiểu Nhiên cũng không biết bằng cách nào mà cô đến được bệnh viện rất nhanh. Trước cửa phòng cấp cứu cô thấy thím Trương và chú Trương đã đứng ở đó, vẻ mặt lo lắng không kém. Thím Trương và chú Trương là hàng xóm gần nhà cô ở dưới quê. truyện teen hay
Lạc Hiểu Nhiên chạy nhanh tới gấp gáp hỏi: “ thím Trương, bà con bị làm sao”.
Vừa thấy được cô thím Trương như buông bỏ được lo sợ, khoé mắt đã đỏ lên nắm lấy tay cô: “ Hiểu Nhiên à, bà con đã nằm bệnh viện tầm nữa tháng nay rồi, nhưng hôm nay bà con đột nhiên lên cơn đau tim rất dữ dội, cho nên bác sĩ đã chuyển bà con lên đây”. Nói đến đây thím Trương nức nở: “ Hiểu Nhiên à, thím sợ bà con sẽ không qua khỏi”.
Lúc này chú Trương mới mở miệng trách móc thím ấy: “ bà đừng có nói gỡ hù doạ con bé”.
Chú Trương lúc này mới nhìn sang cô: “ Hiểu Nhiên con đừng quá lo lắng bà con không sao đâu. Trước đó, bà con không cho chúng ta báo với con vì sợ con sẽ lo lắng, nhưng hôm nay tình hình trở nặng nên buộc phải báo cho con biết”.
- “ Dạ con biết rồi, con cám ơn ạ”.
Lạc Hiểu Nhiên hồi hộp đứng ngoài phòng cấp cứu, giây phút này đối với cô nặng nề vô cùng, nó giống như cô sắp sửa phải mất đi một thứ quý giá nhất, không biết phải nói như thế nào, cả người cô toát đầy mồ hôi, trong lòng thì bồn chồn không yên, nếu bà ngoại bỏ cô mà đi thì cô phải làm sao đây. Trên thế giới này cô chỉ có duy nhất một người thân, một người lo lắng, yêu thương cô.
Thời gian trôi qua đối với cô lúc này dài đằng đẵng, cô vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu, giây phút cánh cửa mở ra, tâm hồn cô như được treo lơ lửng trên cao.
- “ bệnh nhân đã qua được tình trạng nguy hiểm”. Bác sĩ nói.
Lời của bác sĩ vừa dứt, cô thở dài một hơi, rốt cuộc cô cũng buông bỏ được lo sợ trong lòng. Chú và thím Trương bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhỏm.
- “ cám ơn bác sĩ”. Cô cúi người.
- “ ai là người của bệnh nhân vào phòng làm việc của tôi, tôi cần trao đổi về bệnh tình của bà ấy”. Bác sĩ nói xong rồi quay người rời đi.
Lạc Hiểu Nhiên nhờ chú thím Trương xem bà, còn cô thì đi lên phòng của bác sĩ.
Nhận được sự đồng ý của bác sĩ cô đẩy cửa bước vào.
Bác sĩ nhìn thấy cô vào cũng nở nụ cười thân thiện: “ cháu ngồi đi”.
- “ dạ” vị bác sĩ này đã trung niên ít nhất phải hơn bốn mươi tuổi, xưng với cô là cháu là lẽ hợp tình hợp lý.
Ông rót cho tôi một ly nước: “ cháu uống chút nước đi, mặt cháu đang biểu hiện thiếu nước đấy”.
Nghe ông nói cô bất giác đưa tay lên sờ mặt mình sau đó ái ngại nhận ly nước uống một ngụm nước: “ bác sĩ có thể nói cháu biết tình trạng của bà cháu”.
Ông lật hồ sơ bệnh án xem một lần sau đó mới ngẩng mặt lên nhìn cô: “ bệnh suy tim của bà ấy đã bước vào giai đoạn nguy hiểm”.
Tai cô ù đi, cả quá trình bác sĩ nói cô chập chờn không biết mình đang nghe cái gì, để khi bác sĩ nói xong tôi mới hoàn hồn mà hỏi lại: “ vậy mình phải chữa trị như thế nào ạ”.
- “ tiến hành phẫu thuật cho bà ấy sớm nhất”.
- “ cho cháu hỏi có cần nhiều tiền không ạ”.
- “ ba trăm triệu, tốt nhất là nên tiến hành phẫu thuật cho bà ấy càng sớm càng tốt. Với sức khoẻ của bà ấy để lâu e là sẽ không đủ điều kiện để tiến hành”.
Lạc Hiểu Nhiên cố gắng trấn tĩnh đầu óc mình, bám vào thành ghế mà đứng lên, đôi chân cô lúc này như không còn là của mình nữa. Cô đi từng bước nhỏ nhưng rất khó khăn, phải làm sao đây, số tiền quá lớn, cô không có nhưng cô không thể trơ mắt nhìn mạng sống người cô yêu thương trôi qua từng ngày trong vô vọng.
Lạc Hiểu Nhiên nói bệnh tình bà ngoại cho chú thím Trương nghe, hai người cũng bất lực ngồi đó nhìn bà ngoại tôi nằm trên giường bệnh.
Đứng trước cửa quán bar cô chần chừ rất lâu mới bước vào, ở thành phố này ngoài chị Lưu ra thì không có một ai giúp được cô.
Vừa bước tới cửa phòng của chị Lưu thì cô nghe bên trong vọng ra tiếng nói có lẽ là căng thẳng.
Lạc Hiểu Nhiên không cố ý nghe lén nhưng chị Lưu nói chuyện rất lớn, quán bar đang xây dựng của chị ấy gặp rắc rối đang cần một số tiền lớn. Nghe đến đây hy vọng của cô cũng vụt tắt, cô định xoay người rời đi, thì cửa phòng đột ngột mở ra, thoáng chị Lưu nhìn thấy cô đứng ở cửa chị ấy cũng sững sờ giây lát.
- “ em đến đây làm gì?”. Chị Lưu hỏi.
- “ ùm, em đi ngang qua đây định ghé ngang xem chị thế nào?. À”. Cô ngập ngừng một chút mới nói: “ em không cố ý nghe chuyện của chị, nhưng mà chị gặp khó khăn có rắc rối lắm không?”.
Chị Lưu nhìn rồi lắc đầu: “ không sao cả, một chút rắc rối vài ngày nữa sẽ ổn”.
- “ ừm, không sao là tốt rồi”.
Chị Lưu nhìn thấy cặp mắt hơi sưng của cô khẽ nhăn mài, lo lắng hỏi: “ Em mới vừa khóc à”.
Lạc Hiểu Nhiên đưa tay lên khẽ sờ vào mặt mình, sau đó cười: “ không có, đêm qua em ngủ hơi muộn, cho nên mới sưng một chút”. Cô cố tỏ ra thoải mái, hi vọng chị ấy sẽ không lo lắng cho cô. Làm phiền chị ấy cô rất ngại.
Ở lại cùng chị ấy một chút, cô đành đi về, quay lại bệnh viện thì thấy chỉ còn thím Trương ở với bà ngoại.
Cô mua thức ăn cho thím ấy: “ Thím Trương ăn một chút, để con coi bà ngoại là được rồi”.
Thím Trương vừa mở thức ăn ra vừa hỏi: “ Hiểu Nhiên con đã kiếm có tiền chưa”.
Lạc Hiểu Nhiên buồn bã lắc đầu.
Thím Trương để hộp thức ăn qua một bên bước đến gần cô, nhỏ nhẹ nói: “ Hiểu Nhiên, thím và chú có chút ít này hi vọng có thể giúp được cháu” thím ấy vừa nói vừa dúi một sấp tiền vào tay cô.
Lạc Hiểu Nhiên vội vàng từ chối: “ không được đâu ạ, thím đã giúo con coi bà ngoại, con nợ chú và thím quá nhiều rồi, số tiền này con không thể nhận”. Gia đình bác ấy cũng không khá giả gì, có thể số tiền bác ấy đưa cho cô là số tiền để dành dưỡng già bao nhiêu năm qua của chú thím, cô làm sao mà lấy được.
- “ con bé này nợ cái gì chứ, số tiền này là chú bảo thím đưa cho cháu, cháu cầm lấy đi, đừng từ chối”. Thím ấy tiếp tục dúi tiền vào tay cô.
- “ không được ạ, số tiền này bác cứ giữ lại đi, con không nhận được đâu”. Lạc Hiểu Nhiên nhất quyết đưa tiền lại cho thím ấy.
Thím Trương thở dài nhìn cô: “ thế tiền đâu làm phẫu thuật cho bà con”.
- “ con đã mượn bạn được rồi, họ hứa ngày kia sẽ cho con câu trả lời”. Cô cúi đầu nói dối.
- “ à, Hiểu Nhiên đây là bà con dặn bác đưa cho con”. Thím Trương lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy.
Nhận tờ giấy cô mở ra xem bên trong là một dãy số điện thoại, trong lòng cô chợt dấy lên một tia uất nghẹn.
Lạc Hiểu Nhiên đi ra ngoài gọi điện thoại, giọng nói từ bên kia vang lên, lòng cô dâng một hồi chua xót, là bà ấy.
Lạc Hiểu Nhiên mấp máy khoé môi: “ alo, mẹ là con”.