Chương 5
Phong Triết không trả lời. Anh không biết trong mối quan hệ lạnh nhạt này, cô có phải là vợ, anh có phải là chồng hay không?
Lâm Vũ nhìn lên bầu trời, tia nắng xuyên qua từng đám mây trôi bồng bềnh, tựa như êm lặng lại có chút nặng nề.
"Phong, cậu có thấy Mẫn Nam rất giống một người không?"
Phong Triết tựa người vào tường nhìn về phía căn phòng đã đóng cửa: "Giống ai?"
"Người phụ nữ tôi yêu nhất trong cuộc đời này."
Lâm Vũ khẽ mỉm cười, hắn nhớ đến nhóc con nhỏ nhắn đó, gương mặt đáng yêu cùng nụ cười như ánh mặt trời trong kí ức ấy.
Đã bao lâu rồi anh chưa gặp em? Chúng ta... Còn có thể gặp lại hay không?
Thấy Phong Triết trầm ngâm không nói gì, Lâm Vũ vỗ vai anh, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: "Nếu là thật, cậu giữ cho tốt, đừng để tôi có cơ hội. Tôi không ngại cướp lại nhóc con đâu."
Anh "Ừ." một tiếng cho có lệ.
Lâm Vũ để ý biểu hiện của anh, hắn nhìn về căn phòng đã đóng kín cửa, nụ cười cũng không còn nữa. "Phong, cậu còn nhớ Tiểu Mẫn à?"
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu quên được không?"
Hắn lắc đầu: "Bao năm rồi, vẫn chưa từng quên. Nhưng, nó qua đời rồi."
Phong Triết siết chặt bàn tay. Anh biết, anh biết chứ. Cô ấy qua đời rồi, năm anh mười lăm tuổi, một cái tuổi nổi loạn của thời thanh xuân.
Lần gặp đầu tiên, dưới tán hoa tử đằng màu tím, cô gái nhỏ mặc váy trắng, thơ thẩn ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng. Tiếng hát trong trẻo như dòng suối mát, chảy vào từng ngóc ngách trái tim anh.
Cái tuổi mười lăm mới chớm, sao lại dễ dàng rung động như thế? Huống chi là cô bé sáu tuổi?
Vì chuyện này, anh bị Lâm Vũ trêu một thời gian dài, cậu ta gặp liền gọi anh một tiếng "Em rể." Tạm biệt cũng là hai tiếng "Em rể."
Sinh nhật năm bảy tuổi, ông bà Lâm đưa con trai và con gái đi chơi. Phong Triết tự mình chuẩn bị một tiệc sinh nhật nhỏ dành cho cô. Khi giây phút cuối cùng của ngày trôi qua, thứ anh nhận được không phải lời cảm ơn của cô nhóc ấy, mà chỉ là một dòng thông báo lạnh lẽo vô cảm.
Tai nạn.
Ông bà Lâm và Lâm Vũ chỉ bị thương nhẹ, còn Lâm Mẫn đã mất tích. Chiếc xe nổ, cảnh sát tìm thấy mảnh áo đang cháy xém còn sót lại. Sau khi xét nghiệm thì kết luận đó là áo của cô nhóc. Ông bà Lâm điên cuồng tìm con gái trong thời gian rất dài. Cuối cùng chỉ có thể chấp nhận sự thật Lâm Mẫn đã qua đời.
Phong Triết cũng bị ảnh hưởng vì chuyện này, tính cách của anh hoàn toàn thay đổi, trở nên lạnh lùng, trầm tính hơn rất nhiều.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh chưa từng quên.
Lâm Vũ thở dài: "Dù thế nào, hiện tại Mẫn Nam là vợ cậu, đừng ủy khuất cô ấy."
Phong Triết không trả lời. Nghe tiếng cửa mở, ánh mắt anh chuyển đến người con gái ấy.
Mẫn Nam đứng tựa vào cửa, cô gượng cười, nói bằng giọng khản đặc: "Tiểu Mẫn... Là ai?"
Giọng Mẫn Nam hơi run rẩy, cả người cô không chút sức lực dựa vào cửa, cả trọng lượng cơ thể đều dồn vào nó để cố đứng vững.
"Không phải việc của cô." Phong Triết lạnh nhạt nhìn thoáng qua, anh cầm chiếc áo đang vắt trên thành ghế sofa, dảo chân bước đi.
Cô vẫn bất động không nhúc nhích, đến nụ cười cũng gượng gạo tới khó coi.
Lâm Vũ gãi đầu, cánh tay đưa ra định đỡ cô vội rút lại. Vợ của bạn, không được động. Hắn nhẹ nhàng giải thích: "Mẫn Nam, Tiểu Mẫn là em gái của tôi."
Cô ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh, giọng nói hạ xuống nghe có chút mơ hồ: "Triết... Thích cô ấy sao?"
Lâm Vũ không cười nổi nữa, hắn im lặng không đáp. Cô đã sớm nghĩ ra rồi, chỉ là không muốn chấp nhận. Nhưng sự im lặng đó càng khẳng định đáp án trong lòng cô.
"Bác sĩ Lâm..."
Lâm Vũ nhíu mày nhìn cô, từng chữ nghẹn ngào lọt vào tai hắn.
"Tôi khó chịu quá... Tim tự dưng nhói đau, trong lòng cũng đau nữa." Cô đặt tay lên ngực trái, bàn tay hơi dùng sức siết chặt, nước mắt chầm chậm rơi xuống. Phòng tuyến cuối cùng của cô sụp đổ rồi. Cô không hề mạnh mẽ như bản thân cô đã tưởng. Hóa ra, cô cũng yếu đuối như vậy...
Đáng không?
Câu hỏi này đột ngột xuất hiện trong đầu cô, đã từng có người hỏi, khi đó cô không suy nghĩ liền trả lời.
Yêu, không có đáng hay không đáng. Chỉ có tự nguyện hay không tự nguyện. Bản thân cô, là tự nguyện yêu anh, tự nguyện làm con thiêu thân lao vào lửa, tự nguyện che giấu những nỗi đau sâu kín trong lòng.
Lâm Vũ ngẩn người, vô thức nói ra hai từ: "Xin lỗi..."
Cô lắc đầu. Anh không có lỗi, Tiểu Mẫn không có lỗi, Lâm Vũ cũng không có lỗi. Lỗi duy nhất là của cô, bởi vì đã cố chấp yêu một người không yêu mình.
Cách đó vài bước chân, anh đứng khuất trong chỗ tối tựa lưng vào tường, tay đặt trên trán che đôi mắt đang nhắm nghiền, cũng che đi cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Phong Triết trở lại phòng khám, nhìn Mẫn Nam nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhợt nhạt đến khó coi nhưng vành mắt lại ửng đỏ. "Cô... Có muốn về nhà không?"
Mẫn Nam cố mở mắt, hình ảnh trước mặt hơi mơ hồ làm cô phải nhíu mày. "Nhà? Nhà anh sao?"
"Ừ."
"Tôi về nhà anh làm gì chứ?"
Anh im lặng không trả lời. Nhưng không đợi anh đáp, cô đã tự nói: "À, tôi là vợ anh, vợ trên mặt giấy tờ."
Mẫn Nam gượng ngồi dậy, cô khó khăn bước xuống giường bệnh, chân vừa chạm đất liền không có sức, cả người đổ về phía trước.
"Cẩn thận." Phong Triết đỡ lấy cô, để cô ngã vào lòng anh.
Mẫn Nam không động đậy, vòng tay ôm cổ anh, giọng cô như đang thì thầm: "Triết... Để tôi ôm anh, một chút thôi, chỉ một chút thôi cũng được."