Chương 13
Phong Triết nói xong thì ngẩn người, tuy không có chút biểu cảm nào nhưng anh thấy hơi rạo rực trong lòng, một cảm xúc dường như đã từng bị quên lãng rất lâu. Không khó chịu hay chán ghét, ngược lại tự nhiên tới bình thường.
Anh vừa ngẩng đầu liền vô tình chạm phải ánh mắt dịu dàng của cô. Mẫn Nam luôn nhìn anh như vậy, là do anh không hay biết đến, nói cách khác chính là không hề quan tâm.
Trong mắt cô, chỉ có mình anh.
Mẫn Nam phát hiện anh đang nhìn, cô vô thức cúi đầu xuống, tay vò nhẹ góc áo như đứa trẻ làm sai sợ bị phạt.
Bà Phong nghe câu trả lời, hài lòng gật đầu nhưng vẫn tỏ vẻ không tin tưởng: "Không được, lỡ con không chăm sóc tốt cho Nam Nam thì sao? Vẫn là ở cùng mẹ tốt nhất."
Mẫn Nam mỉm cười với bà, sự hạnh phúc tới từ tận đáy lòng: "Mẹ, con biết tự chăm sóc bản thân mà. Triết cũng rất tốt với con."
"Đứa bé này, thật hiểu chuyện."
Bà Phong xoa nhẹ đầu cô. Đột nhiên bà giật nảy mình, vội vàng nắm tay cô nói gấp gáp: "Nam Nam, thuốc đông y mẹ đưa hôm trước con đã dùng chưa?"
Mẫn Nam hơi nhíu mày, mù mịt lắc đầu. Cô chưa hồ đồ đến mức đó.
"Phù." Bà Phong xoa ngực thở phào nhẹ nhõm: "May quá. Suýt chút nữa là có chuyện rồi."
"Thuốc đông y?" Phong Triết cắt ngang cuộc trò chuyện.
"..." Bà Phong ngơ người nhìn anh, vấn đề tế nhị này bà luôn không muốn nói ra, bởi bà sợ sẽ gây tổn thương sâu sắc tới lòng tự trọng của con trai bà.
"Tiểu Triết à..."
"Sao ạ?"
Bà Phong hít vào một hơi như để lấy dũng khí: "Mẹ biết con không muốn như thế nhưng nó đã như thế rồi. Ba mẹ mua thuốc cho con, dù 'không được' cũng sẽ thành 'được' thôi."
"Mẹ nói cái gì?" Phong Triết nhíu mày hỏi, anh thật sự không hiểu chuyện gì.
"... Con bất lực."
Phong Triết: "..." Đây là mẹ ruột sao?
"Ai bảo con bất lực?"
Bà Phong đang muốn tiếp tục thì giọng nói của ông Phong vang từ phòng khách vào: "Mày còn không chịu thừa nhận? Đừng lo, ba mẹ chỉ rất thất vọng về mày thôi."
Nếu hiện tại cảm xúc âm u có thể thay thế bằng những đám mây, đảm bảo mây đen ùn ùn kéo đến không ngớt.
Mẫn Nam ngồi im lặng, hơi mím môi. Cô không biết nên giải thích như thế nào về việc đây chỉ là hiểu lầm. Cô thầm nghĩ anh nhất định cảm thấy rất khó chịu. Cô... Không muốn anh càng thêm chán ghét mình.
Trước mặt anh, cô vẫn chưa thể giấu hết sự yếu đuối của bản thân.
Không khí lúng túng bao chùm một lúc rồi lập tức đổi chủ đề. Do không tin tưởng con trai, ông bà Phong nhất quyết đòi ở lại với con dâu.
Mời không về, đuổi không đi! Vì sức khỏe của con dâu là trên hết.
Cuối cùng Phong Triết mặc kệ hai ông bà, bất ngờ bế Mẫn Nam đi lên tầng.
Đến khi chạm vào cô, anh mới hoàn hồn, cả người cứng đờ bất động như khúc gỗ. Sau đó bước từng bước chậm rãi, nhìn có vẻ cẩn thận trân trọng, thật ra là lòng đầy phức tạp.
Mẫn Nam cũng không khác. Cô ngơ ngác để anh bế, vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh, tham lam hơi ấm trên người anh. Cô tự nhủ, tất cả chỉ là diễn kịch, diễn kịch mà thôi.
Phong Triết ôm cô vào phòng ngủ, tiện tay khóa chốt cửa rồi buông cô ra. Anh không nhìn cô mà nhìn chằm chằm vào bầu trời ngoài khung cửa sổ. Môi mấp máy như muốn nói gì đó.
Mẫn Nam khẽ thì thầm: "Anh..." không phải là ghét động chạm vào tôi sao?
Lời nói đến miệng nhưng không thể nói ra. Cô mím môi im lặng.
Phong Triết quay người nhìn. Cô gái nhỏ cúi thấp đầu, lông mi dài hơi run rẩy, vẻ mặt man mác buồn, có chút... Dễ thương.
Anh chống tay xuống cạnh giường, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Ai bảo tôi bất lực?"
"..." Mẫn Nam né khỏi ánh mắt của anh: "Là hiểu lầm..."
"Bất lực hay không, không phải thử là biết ngay sao?"
"Triết..." Mẫn Nam mím môi nhìn anh, cô lấy hết can đảm đặt tay lên trán anh.
"Không nóng, vậy là không bị sốt. Anh... Say rượu à?"
Sắc mặt Phong Triết càng đen hơn theo lời cô nói. Giả ngốc thì cũng nên có nghệ thuật kĩ xảo chứ? Vẻ mặt lúng túng vậy là sao?
Phong Triết giữ tay cô thuận thế giam cô trong lòng, giọng nói không biết từ lúc nào đã mang theo gợi tình: "Thành thật một chút, cô bé."
Bây giờ thì Mẫn Nam hoảng sợ thật rồi. Cô trừng mắt như không tin chuyện gì đang xảy ra, vội nghiêng đầu tránh né ánh mắt của anh: "Tôi... Đang mang thai."
"Không phải được ba tháng rồi sao?"
"Nhưng..."
"Bịch bịch." Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên ầm ầm.
"Đồ cầm thú, thả con dâu ra ngay! Ba không cho phép mày động đến con dâu của ba."
"Tiểu Triết, ban ngày ban mặt, phải biết kiềm chế chứ? Không cần cố gắng khẳng định bản thân đâu."
Phong Triết: "..."
Mẫn Nam: "..."
Trong phòng là một mảng tĩnh mịch.
Quạ quạ quạ...
Phong Triết đen mặt buông tay cô ra, nằm xuống bên cạnh cô, lạnh nhạt giải thích: "Ba mẹ nghe lén."
Bởi vì ba mẹ nghe lén nên mới phải diễn kịch với cô như vậy.
Mẫn Nam không trả lời, tỏ ý cô đã sớm nhận ra rồi. Cô xoay người, tay đặt trên ngực trái khẽ xoa nhẹ. Ở chỗ này, có chút khó chịu không nói nên lời.
Phong Triết xuống giường, ra khỏi phòng. Cửa vừa mở, hai bậc sinh thành đã đứng đợi sẵn, không tức giận mà là gương mặt buồn bã không tin tưởng nổi.
Ông Phong giơ tay quan sát đồng hồ rồi lại nghi ngờ nhìn điện thoại, cuối cùng trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng: "Năm phút... Nhanh như vậy sao?"
"Ông già này, nói cái gì thế hả?" Bà Phong trừng mắt đánh nhẹ ông một cái.
"Thế là dở rồi..."
Phong Triết mặc kệ hai người đối thoại, lạnh nhạt bước đi. Mẫn Nam ở ngay sau, mím môi nhìn theo bóng lưng anh, cố nhịn cười một cách vất vả.
Hiểu lầm này, ngày càng sâu hơn rồi. Nhân vật chính thờ ơ, thủ phạm là cô cũng không có biện pháp.