Chương 8
Mẫn Nam trở về nhà, một phụ nữ đứng trước cửa với nụ cười tươi tắn, cô ấy ôm chầm lấy cô.
"Tiểu Nam, nhớ cậu quá."
Mẫn Nam khẽ đẩy khuôn mặt đang sát lại gần kia, bĩu môi chê bai: "Toàn mùi tiền, né ra."
Mộ Dung giả vờ tủi thân: "Bao ngày không gặp, sao cậu có thể lạnh nhạt như thế?"
"Tớ là phụ nữ đã có chồng."
"Không sao, tớ không ngại làm người tình của cậu."
Mẫn Nam không nhịn nổi cười nữa, cô kéo Mộ Dung vào phòng, vui vẻ tâm sự.
"Cậu với người kia thì sao?"
Mộ Dung xua tay từ chối trả lời: "Đừng nhắc nữa. Người ta thì bạch liên hoa với trà xanh. Tại sao tớ phải đấu với tiểu tam không cùng giới tính?"
Mẫn Nam phì cười: "Bẻ cong thành thẳng, được chồng hào môn."
Mộ Dung lăn lộn trên giường đến lúc phải về thì không nỡ, dứt khoát kéo Mẫn Nam ra ngoài ăn tối.
Khi cô về, thư phòng vẫn tối đèn, cô biết anh chưa về nhà. Mẫn Nam nằm trên giường, không ngừng nghĩ đến gương mặt anh khi nhắc đến Tiểu Mẫn.
Anh yêu cô ấy nhiều đến vậy sao?
Tiểu Mẫn... Lâm Mẫn. Cái tên này hình như cũng rất quen.
Mẫn Nam đột ngột bật người dậy, cô lấy chiếc hòm nhỏ phủ đầy bụi từ trên tủ quần áo xuống, nhanh chóng mở ra. Cô cầm một quyển nhật kí cũ, giấy để lâu đã bị úa vàng.
Mẫn Nam cẩn thận lật ra, trang đầu tiên chỉ có hai chữ: 'Lâm Mẫn.'
Phong Triết tan làm không lập tức về nhà mà ghé lại chỗ Lâm Vũ, anh nới lỏng cà vạt, mệt mỏi ngồi xuống ghế: "Muộn rồi còn gọi tôi tới đây làm gì?"
Lâm Vũ trầm tư ngắm bầu trời đêm qua cửa kính, vì sao lấp lánh len lói hi vọng mỏng manh trong lòng hắn.
"Phong, Mẫn Nam rất giống Tiểu Mẫn, tôi nghi ngờ nhưng... không thể chắc chắn. Nếu cô ấy là nó tại sao lại không nhớ gì chứ?"
Sau khi cô ra ngoài cùng Mộ Dung, Lâm Vũ đã vào phòng cô. Hắn muốn tìm đáp án cho câu hỏi trong lòng.
Phong Triết cũng không nói gì, cả hai rơi vào trầm lặng.
Từ bên ngoài vang đến tiếng bước chân, cánh cửa mở ra cùng sự xuất hiện của một chàng trai.
"Bác sĩ Lâm, đã có kết quả xét nghiệm."
Lâm Vũ và Phong Triết không hẹn mà cùng đứng dậy, trên mặt là vẻ vô cùng nghiêm túc.
Chàng trai cầm tờ giấy trong tay, hơi giật mình vì phản ứng bất ngờ của hai nhân vật đối diện. Nghĩ đến kết quả trong giấy, lại nhìn gương mặt lạnh lùng kia, mọi tò mò của cậu liền biến mất không chút dấu vết.
Chàng trai lịch sự đưa tờ giấy xét nghiệm cho Lâm Vũ rồi cúi chào ra ngoài. Hắn cầm lấy, không đọc những câu từ máy móc bên trên, chỉ nhìn nhanh dòng chữ kết quả, giây tiếp theo liền ngẩn người.
"Tiểu Mẫn..."
Phong Triết nhíu mày nhìn theo, dòng chữ nhỏ nhắn nhưng vô cùng quan trọng đập vào mắt anh, chỉ vẻn vẹn có bốn chữ.
'Không có huyết thống.'
Kết luận: Lâm Vũ và Tiêu Mẫn Nam không có huyết thống.
Lâm Vũ ngồi trên nền đất lạnh lẽo tựa lưng vào tường, hắn gục mặt xuống đầu gối, giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má.
"Tại sao... Tại sao không phải là em... Tiểu Mẫn, em ở đâu?"
Hi vọng quá nhiều, mất mát sẽ càng nhiều. Bao nhiêu năm nay, hắn cố gắng sống thật tốt chỉ vì tìm em gái, để có thể cho em và ba mẹ một mái nhà hạnh phúc.
Dù có kết luận Tiểu Mẫn đã chết nhưng hắn cố chấp không tin, càng không muốn chấp nhận. Hắn không ngừng tìm kiếm, lại chỉ có thể vùi mình trong tuyệt vọng.
Phong Triết không đặt nhiều hi vọng vào cuộc xét nghiệm này nên không có nhiều thất vọng, nhưng cũng có chút ít mất mát. Anh cầm bật lửa trên bàn đốt tờ giấy. Vụn tro bị gió thổi bay, mang theo hi vọng của anh biến mất dần.
Điện thoại reo lên, Phong Triết nhìn tên người gọi thì nhíu mày ấn từ chối. Giây sau, lại có cuộc gọi đến. Ngón tay anh đặt trên nút tắt, cuối cùng miễn cưỡng ấn nghe.
Không đợi anh trả lời, đầu bên kia điện thoại đã nói trước: "Triết?"
Anh "ừ" một tiếng.
"Anh đang ở cùng Lâm Vũ sao? Tôi có chuyện này cần nói."
"Chuyện gì? Không quan trọng thì đừng nói. Phiền."
Mẫn Nam im lặng vài giây để bình ổn tâm trạng mới nói tiếp: "Gặp đi. Anh đang ở đâu? Tôi đến."
"Bệnh viện, phòng Vũ."
Anh kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn người đàn ông đang cố nén tuyệt vọng, khẽ nhắc nhở: "Mẫn Nam có chuyện cần nói, đang trên đường đến."
Lâm Vũ gật đầu, thu lại hết vẻ mất mát chán đời vừa có, nhưng không tài nào gượng cười nổi, chỉ có thể giữ vẻ lạnh lùng.
Mẫn Nam đến nơi đã là mười lăm phút sau, vì vội vã cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, tất chân cũng không kịp xỏ. Cô biết tính quan trọng của chuyện này nên không dám chậm chễ.
Lâm Vũ nhìn thấy cô, đáy lòng lại thấy mất mát, hắn muốn mở miệng nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng, đành gật đầu coi như chào hỏi.
Phong Triết chỉ nhìn lướt qua cô một chút rồi dời ánh mắt ngắm bầu trời đêm. Dường như cảm giác yên tĩnh đó sẽ giúp anh bình ổn những suy nghĩ trong lòng.
Mẫn Nam không biết phải mở lời thế nào, cô đặt quyển nhật kí lên mặt bàn.
"Cái này, có phải là của Tiểu Mẫn không?"
Nghe đến cái tên này, hai người đàn ông vội nhìn theo. Lông mày Phong Triết nhíu lại, anh lật trang đầu tiên, dòng chữ kia khiến lòng anh dâng lên bao nhiêu kỉ niệm trong quá khứ.
'Lâm Mẫn'.
Không thể nào quen thuộc hơn, hai chữ này chính là do anh cầm tay nhóc con viết...
Phong Triết giữ vai cô nói, dường như đã không thể giữ được bình tĩnh: "Cô... quen Mẫn Mẫn sao? Bây giờ cô ấy đang ở đâu!"