Hello! Tiểu Thư Mặt Than

Chương 7




Chu Hải Mạn bắt một chiếc taxi rất nhanh đã đến chỗ hẹn với Tiết Thiệu Luân, anh đang dựa vào xe cô nói gì đó với một cô nàng thời thượng, đợi cô đi tới gần, cô nàng thời thượng nhìn Tiết Thiệu Luân gật đầu, liền rời đi.

Quả nhiên thuộc tính là nguời đàn ông lưu manh đi tới đâu phong lưu tới đó, Chu Hải Mạn vốn dĩ cảm thấy anh ta không đáng ghét cho lắm, định không nghiêm mặt với anh ta, nhưng anh ta như vậy thật sự làm cô không có cách nào cười với anh ta.

Tiết Thiệu Luân nhìn rồi đi đến chỗ cô, người đẹp tóc ngắn, mắt lập tức sáng lên, cười chào đón, “Cô đến rồi.”

“Ừm.” Chu Hải Mạn gật đầu, ánh mắt vừa mới từ bóng cô nàng thời thượng thu về.

“Cô gái ấy hỏi đường thôi__”

Chu Hải Mạn cuối cùng ngửng mí mắt nhìn anh ta, “Ồ”

“Cô không tin?” Tiết Thiệu Luân nhướn mày.

“Tôitin.” Nhưng Chu Hải Mạn hiện rõ ba chữ “Không thật thà.”

Tiết Thiệu Luân liền có cảm giác thất bại, người phụ nữ này, anh đùa cô trêu cô, sao cô cứ làm khó anh, hình như anh thực sự vừa trêu đùa cô thế là anh lại một lần nữa nhấn mạnh với cô, “Cô ta thật sự chỉ là hỏi đường.”

Chu Hải Mạn vẫn nghiêm mặt, bỏ qua anh đi mở cửa xe, “Anh không phải giải thích với tôi, cô ta là ai với tôi khhông liên quan.”

Tiết Thiệu Luân cùng cô ngồi vào xe, cố chấp nghĩ cần lấy lại điểm ấn tượng đã mất, “Đương nhiên có liên quan, nó liên quan đến sự trong trắng của tôi!”

Nghiêm trọng như vậy? Chu Hải Mạn nhìn anh ta đánh giá, “= =, Anh Tiết, cô ta làm sao huỷ đi trong trắng của anh? Nếu anh muốn thông qua pháp luật giải quyết, tôi có thể giới thiệu cho anh luật sư có kinh nghiệm phong phú về mặt này.”

“Dù sao chúng ta cũng là bạn__”

Lúc cô nói câu này mắt nhìn thẳng anh, trong mắt toàn một màu chế nhạo, Tiết Thiệu Luân chán nản cúi đầu xuống, “Không cần, cảm ơn__”

Chu Hải Mạn lấy tiền từ trong ví đưa đến tay anh, “Cảm ơn anh giúp tôi lấy xe, đây là phí bảo dưỡng.”

Tiết Thiệu Luân nhìn cô, nói lí: “Tiền không cần cô trả.” Nếu muốn cô trả tiền, anh cần gì phải giúp cô lấy xe? Chu Hải Mạn vẫn không thu tay về, nói với anh, “Cầm đi.”

“Tôi nói rồi không cần trả__”

“Tôi bảo anh cầm __”

Tiết Thiệu Luân nhìn cô, rồi lại nhìn mấy tờ tiền cô đưa, mặt cô vô cảm, không chịu bỏ qua, cuối cùng Tiết Thiệu Luân nản lòng, “Được thôi, thật ra cũng không đáng bao nhiêu, thật là, cô cũng đừng như người xa lạ thế.”

Chu Hải Mạn rút tay, khởi động xe, nói lí: “Đối với tôi mà nói, anh Tiết vốn là người ngoài.”

“Đối tôi mà nói, cô Chu Hải Mạn là __” Tiết Thiệu Luân chưa nói hết, liền cảm thấy một ánh mạnh mẽ chiếu tới anh, đầu hơi lệch, thật ra nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Chu Hải Mạn liếc qua, anh lập tức im lặng, mới ý thức được mìnhkhông cảm nhận thiếu chút đã trọc ghẹo Chu Hải Mạn, nguy hiểm__

***********

Chu Hải Mạn theo hẹn mời Tiết Thiệu Luân ăn cơm, nhưng tâm tư Tiết Thiệu Luân không dùng để ăn cơm, đến cuối anh cũng không nhịn được, hỏi: “Luật sư Chu, vì sao mặt cô chỉ có một vẻ nghiêm túc vậy?”

Chu Hải Mạn chỉ hơi nhớn mày, “Vậy sao?”

“Ừm__từ lúc tôi gặp cô tới giờ, cô vẫn là khuôn mặt vô cảm xúc, luật sư Chu, cô không phải là__” Tiết Thiệu Luân dựa vào lưng ghế nhìn cô, dáng y hệt như một chuyên gia.

“Không phải là gì?”

“Không phải là mặt than chứ?” (Mặt bị tê liệt cảm xúc)

Mặt than__mặt__than__hai chữ này giống như con ma nhỏ mặc váy cỏ nhảy đi nhảy lại trước mặt cô, cứ nhảy làm mắt Chu Hải Mạn nổ đom đóm.

“Bác sĩ Tiết, bệnh nghề nghiệp của anh khá nghiêm trọng.”

“Không, tôi không phải khoa thần kinh, nhưng nếu luật sư Chu thật sự cần, tôi có thể giới thiệu cho cô bác sĩ phụ trách tốt nhất.”

“= =, cảm ơn, tôi không cần.”

“Luật sư Chu, mặt than cũng không phải là bệnh gì không thể nói ra, chỉ là cần hợp tác với bác sĩ để chữa trị, cô không cần phải ngại.”

“Thêm nữa, chúng ta là bạn, tôi nhất định giữ bí mật giúp cô.”

“Bác sĩ Tiết, sự nhiệt tình của anh hơi quá, tôi không bị bệnh.”

“Nhưng, luật sư Chu dường như mặt mãi mãi vô cảm, đến giờ vẫn chưa cười một chút, lẽ nào là không biết cười?”

Anh dám nói cô không biết cười? Haha__ không biết cười! Thật là__

Chu Hải Mạn bị anh ta làm tức điên vẫn chưa trở lại bình thường, không ngừng dặn lòng mình, đây rõ ràng là báo thù, đồ lưu manh không biết xấu hổ__

“Tôi là sợ bác sĩ Tiết sẽ chảy máu mũi.”

Anh thật là người không có tiền đồ sao? Khoé miệng Tiết Thiệu Luân co rút, dương như có chút lúng túng, “Cô Chu nghĩ nhiều rồi.”

Chu Hải Mạn thè lưỡi khéo léo liếm dầu mỡ xót lại trên môi, cười ngọt ngào với anh, theo đó còn chớp chớp mắt, “Quà tặng.”

Thế là, Tiết Thiệu Luân hai hàng máu mũi chảy dài, bởi vì anh quên mất, anh đang ăn món Tứ Xuyên với Chu Hải Mạn, anh chỉ cần tiếp xúc với tính kích thích của ớt là sẽ_ _

= =, chảy máu cam_ _

“Anh xem, tôi đã nói rồi.” Chu Hải Mạn bất hạnh nhìn anh, nụ cười tinh quái vẫn còn trên mặt.

Tiết Thiệu Luân xua tay bất lực, “Tôi là vì cay, không phải vì_ _”

Chu Hải Mạn gật đầu, cô sớm đã biết rõ, giải thích chỉ là che giấu biểu cảm.

Vì hai giọt máu mũi, hình tượng của Tiết Thiệu Luân mất hoàn toàn, giấy trên bàn ăn bị anh dung làm bông nhét mũi, máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài.

Chu Hải Mạn vô cùng vui mừng, vì trong lúc anh bận rộn nói chuyện với cô cô đã ăn một bữa no, nếu không đối diện với hiện trường đầy máu này, cô khẳng định không nuốt nổi một hạt cơm.

Tiết Thiệu Luân chân tay vẫn bận rộn giúp mình cầm máu, mắt nhìn thấy Chu Hải Mạn lại gần mình, phía sau tai trái phải anh tự nhiên có một thứ đè lên, “Làm gì thế?”

“Hồi nhỏ, bà tôi dạy tôi, hồi ấy tôi suốt ngày bị chảy máu cam, bà liền cầm đồ ép lên sau tai tôi. Qua trải nghiệm của tôi chứng minh, hiệu quả không tồi.” Chu Hải Mạn vỗ vỗ vai anh, “Tin tôi.”

Tiết Thiệu Luân ngoan ngoãn gật đầu, nhưng anh vẫn hoài nghi hỏi: “Cô ép cho tôi bằng cái gì?”

Chu Hải Mạn làm lại lần nữa, hoàn toàn dửng dưng trả lời: “Không có gì, chỉ là hai cục xương mà thôi.”

Tiết Thiệu Luân: “= =”

Thế là, Tiết Thiệu Luân trên tai ép hai cục xương yên lặng.

***************

Lúc Chu Hải Mạn đưa Tiết Thiệu Luân về, Tiết Thiệu Luân bỗng nhớ ra chuyện của Trình Phi và Thẩm Thành Lương, “Đúng rồi, anh họ tôi nói muốn cảm ơn cô.”

“Cảm ơn tôi làm gì? Tôi là luật sư của Trình Phi, lại không phải luật sư của anh ta.”

“Cảm ơn cô đã sắp xếp cho anh ấy và Trình Phi gặp mặt, anh ấy sau khi về đã nghĩ thông, ngày hôm sau liền kí thoả thuận li hôn với Trình Phi.”

“Ồ, đây là trách nhiệm của tôi, để anh ấy gặp Trình Phi gặp mặt cũng giúp án nhanh chóng được giải quyết.”

“Nhưng, tôi rất hiếu kì, cô làm sao có thể khuyên Trình Phi gặp mặt anh họ tôi?”

Chu Hải Mạn nghĩ một lúc, trả lời: “Cơ bản không cần khuyên, tôi đem những chuyện nghe được từ anh kể ra trước mặt cô ấy, sau đó nói một câu, Trình Phi làm người cần có mật thám, cô ấy liền ngoan ngoãn đi.”

= =, Đúng là đủ ngắn gọn, khoé miệng Tiết Thiệu Luân co rút, “Tuy cô ấy từ bỏ chia tài sản của Thẩm Thành Lương, nhưng Thẩm Thành Lương vẫn nể tình cũ, ngôi nhà cũ của họ nhường lại cho cô ấy, còn để lại cho cô ấy một phần tiền, giúp cô ấy sắp xếp công việc, đối với cô ấy, đã làm tận tình tận nghĩa rồi.”

Chu Hải Mạn gật đầu, “Ừ, anh Thẩm quyết định buông tay, đối với hai người đều là giải thoát, kì thực, Trình Phi cũng không dễ dàng gì.”

Tiết Thiệu Luân nghiêng đầu nhìn cô, thảo nào nói phụ nữ đoàn kết, Trình Phi tiêu tiền của Thẩm Thành Lương, cùng người đàn ông khác phóng đãng, cũng gọi là không dễ dàng?

“Phụ nữ thiếu nhất là cảm giác an toàn, ở bên anh Thẩm lúc nghèo rớt mùng tơi, bọn họ cái gì cũng không có, nhưng Trình Phi có thể nắm giữ toàn bộ con người anh Thẩm. Lúc sự nghiệp của anh Thẩm có thành công, phất lên như diều gặp gió, tuy anh ấy có thể cho Trình Phi những vật chất rất tốt, nhưng thời gian bên cô lại rất ít, Trình Phi vì thế mà bất an, cũng thử khai thông cho anh Thẩm. Lâu ngày, thời gian hai người bên nhau càng ít, khoảng cách cũng lớn dần, tình cảm tự nhiên sẽ nhạt đi, mà hôn nhân không có tình yêu sớm sẽ rạn nứt.”

“Cho nên, cô cảm thấy hôn nhân, quan trọng nhất là tình cảm?” Tiết Thiệu Luân nhìn cô lắng nghe, tinh anh đô thị này giống như một nhà thông thái, đứng ngoài cuộc sống của người khác, chỉ là một người xem, làm luật sư đều tỉnh táo nhìn xa trông rộng vậy sao?

“Nếu không thì là cái gì?” Chu Hải Mạn hỏi ngược lại.

Đúng, nếu không thì là cái gì? Tiết Thiệu Luân dường như trước nay chưa suy xét về vấn đề này, vì vốn dĩ chưa nghĩ qua bao giờ, cho nên anh trả lời không được câu hỏi của Chu Hải Mạn, “Không biết, tôi cũng chưa từng kết hôn.”

= =, Chưa ăn qua thịt heo, toàn là nhìn heo chạy__Chu Hải Mạn nhìn anh, nhạt nhẽo trả lời: “Tôi cũng chưa kết hôn.”

“Tôi biết chứ, cô vẫn đang đi xem mắt mà.”

Chu Hải Mạn chửi thầm anh một trận, phản ứng trên mặt vẫn lạnh nhạt, “Thì sao? Bác sĩ Tiết có đối tượng tốt cần giới thiệu cho tôi sao?”

Sụp đổ__

Người phụ nữ này quả nhiên là mặt than sao? Vẫn là bộ dạng mây bay nhẹ nhàng gió hiu hiu, cô lẽ nào không tức giận hoặc hơi chút phẫn nộ? “Cái đó__nếu có, tôi nhất định sẽ nhớ giới thiệu cho luật sư Chu.”

Chu Hải Mạn nghiêng mặt cười với anh, nói: “Cảm ơn.”

Sau đó một thời gian dài, Tiết Thiệu Luân đều suy nghĩ về cuộc nói chuyện tối đó, lúc cuối cùng, anh vì sao lại không hăng hái đề cử mình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.