Chu Hải Mạn đi đến chỗ họ ăn cơm, Tiết Thiệu Luân đã thanh toán ngồi ở vị trí đợi Chu Hải Mạn, anh vừa nhìn thấy cô, liền đứng dậy, nói: “Chúng ta có thể đi rồi.”
Chu Hải Mạn gật đầu, cầm áo khoác mình khó chịu đi trước Tiết Thiệu Luân.
Đến lúc vào xe, Tiết Thiệu Luân mới mở miệng nói chuyện, giọng điệu không khác trước kia, “Cô vẫn ổn chứ?”
“Ồ, tôi không sao.”
“Nếu như cô đau, tôi có thể đưa cô đi bệnh viện lấy ít thuốc, ***, hiệu quả rất tốt, nhưng đối với giới nữ mà nói, tác dụng phụ rất nhỏ.”
Trán Chu Hải Mạn đã phát sốt, anh còn tự nhiên nói tới việc này, nhắc đến thuốc đau bụng kinh mà giống như anh ta đã từng ăn qua vậy.
“Tôi nhớ không nhầm thì bác sĩ Tiết làm ở khoa ngoại__”
Tiết Thiệu Luân dương mày, cười toe toét với Chu Hải Mạn, “Cô Chu lẽ nào quên tôi là người hiểu biết rộng rãi tri thức uyên bác sao?”
= =, Khoé miệng Chu Hải Mạn động vài lần, đem lời nói chuyển đi nơi khác, Tiết Thiệu Luân nhìn mặt cô nén đỏ bộ dạng lại cố giả vờ bình tĩnh, nụ cười bị cưỡng chế cũng nhịn không được từ khoé miệng hé ra.
********************
Chu Vũ Khiết cùng Thẩm Thành Lượng dưới sự sắp đặt của Tiết Thiệu Luân và Chu Hải Mạn bắt đầu những lần “gặp gỡ tình cờ”, lúc đi ra ngoài ăn cơm, lúc đi bar, thậm chí cả đi dạo siêu thị, đôi bên luôn là không hẹn mà gặp, nhưng quan hệ giữa hai người lại không tăng theo số lần gặp gỡ mà trở nên ấm áp, thương gặp mặt là đối đầu, Chu Vũ Khiết một dạo hoài nghi lần nọ hai người gặp mặt hòa hợp là ảo giác.
Mà Tiết Thiệu Luân lại tìm được niềm vui trong đó, vừa gặp người đẹp, lại còn có thể xem phim phiên bản người thật miễn phí, chỉ là Chu Vũ Khiết và Thẩm Thành Lương rõ ràng càng đánh tình cảm càng sâu đậm, mà anh cùng Chu Hải Mạn một chút tiến bộ cũng không có.
Thực chất Chu Vũ Khiết không phải ngốc, cô đương nhiên hiểu Tiết Thiệu Luân và Chu Hải Mạn dùng tâm vất vả, Chu Hải Mạn bình thường lười như heo, bảo cô xuống siêu thị dưới lầu mua lọ tương cô cũng lề mề cả ngày, bây giờ không những chủ động cùng cô dạo phố mua quần áo, mà chỉ cần ra khỏi cửa, liền gặp Thẩm Thành Lượng. Cho nên mỗi lần Chu Hải Mạn cố nghĩ cách kéo cô ra khỏi nhà, cô cũng không cũng không giông lúc đầu cảm thấy kinh ngạc, ngược lại còn theo ý cô.
Thẩm Thành Lượng không nghĩ tới Tiết Thiệu Luân lại hao tâm sức cho tình cảm của anh, dung động đối với Chu Vũ Khiết càng ngày càng mãnh liệt, Chu Vũ Khiết tuy đanh đá một chút, nhưng trong tính cách của cô có sự hào phóng không làm bộ anh rất thích, cô ngoài chế giễu anh, thái độ đối với hôn nhân cũng rất thản nhiên, anh càng ngày càng thích cãi nhau với cô, thích xem cô trợn đôi mắt tròn hướng anh phun lửa, cô và Trình Phi không giống nhau, Trình Phi việc gì cũng giữ trong lòng, dẫn tới cuối cùng sự ngăn cách giữa hai người bọn họ không thể bù đắp, còn cô thích như nào thì sẽ như thế, không cần giữ ý đem tất cả buồn vui cho người khác biết.
Chu Hải Mạn mấy ngày nay luôn bận việc Chu Vũ Khiết cùng Thẩm Thành Lượng gặp mặt, không những lơ là hẹn hò với Lã Thượng Quân, mà từ sau lần nắm tay ấy Lã Thượng Quân cũng không chủ động liên lạc với cô, mãi tới khi Thái Mĩ Đình gọi giáo huấn cô, Chu Hải Mạn mới biết, Lã Thượng Quân vào viện.
“Dì Trương con nói, từ khi Lã Thượng Quân vào viện, con chưa từng đến thăm người ta, ta nói con sao lại giống khúc gỗ không có não vậy, con nếu có ý với cậu ta, bây giờ là thời cơ tốt nhất, giúp người khi gặp nạn có hiểu không, tiểu học ngữ văn con học thế nào vậy?”
= =, Chu Hải Mạn vâng vâng dạ dạ, nói bản thân cô căn bản là không biết Lã Thượng Quân bị tai nạn, một mặt nói thầm cô giáo ngữ văn trước giờ chưa dạy bọn họ sử dụng giúp người gặp nạn trong lúc yêu.
“Được rồi, ta cũng không nói nhiều, con có thời gian thi nhớ đi thăm người ta, nhớ mua hoa quả nhé!”
“Biết rồi----”
Thái Mĩ Đình vừa nghe giọng điệu kéo dài bình tĩnh của cô, thế là vốn định ngắt máy lại giảng thêm nửa tiếng nữa, “Biết biết biết rồi, mỗi lần đều dùng từ này nói lại với ta----”
Chu Hải Mạn cười nói chen vào, “Mẹ---- người một chút cũng không già, diện mạo như hoa, lúc hai chúng ta dạo phố còn có người cho rằng chúng ta là chị em nữa.”
Đề cập tới việc trọng đại của con gái, cho nên lời nịnh hót của cô không có tác dụng chút nào, “Đó là vì con già, đều lớn như vậy rồi còn chưa có bạn trai, không già nhanh mới lạ.”
= =, Chu Hải Mạn thật muốn đem những lời tâng bốc mẹ già của cô thu về.
“Mẹ nói con nghe, con chú ý một chút, từng này tuổi không nhỏ nữa, không dễ có người vừa mắt, mau mà nắm chắc trong tay!”
Chu Hải Mạn hết lời để nói, nhà họ một người chủ nghĩa độc thân, một người nóng vội muốn gả con gái, chỉ có bố là bình thường, không quản truyện của cô.
“Cậu ta bây giờ là thời kì đặc biệt, con phải quan tâm nhiều chút, đợi lúc nào rỗi, cũng nên gặp mặt người lớn trong nhà, tuy ta đã nhìn thấy cậu ta, nhưng bố con vẫn chưa thấy, lễ nghi này nhất thiết phải có.”
= =, Chu Hải Mạn không để ý suy nghĩ của mẹ, cô và Lã Thượng Quân tuy rằng sớm quen biết, nhưng bọn họ bây giờ người yêu còn chưa phải, gặp người lớn, hơi nhanh quá.
“Mẹ, con nói cho mẹ, bọn con----”
“Các con có thời gian thì hẹn hò nhiều chút, còn nữa, đừng nghe cô con nói bậy, nếu nó mà dẫn con gái ta theo chủ nghĩa độc thân gì đó của nó, ta tuyệt đối không tha cho nó.”
Cuối cùng thì chủ đề cũng chuyển sang Chu Vũ Khiết, Chu Hải Mạn đã từng nghĩ qua không chỉ một lần, nhà bọn họ nếu không có cô cô náo loạn như thế, cô sẽ không bị ép như này hay không?
“Mẹ, mẹ nghỉ sớm đi, con ngày mai đi bệnh viện thăm anh ấy, nhất định sẽ đi.”
Thái Mĩ Đình hài lòng gật đầu, nói lại một lần, “Nhất định phải đi!”
Chu Hải Mạn kịp thời ngắt điện thoại, một thời gian dài, bên tai cô vẫn vang lên lời giáo huấn của Thái Mĩ Đình, Chu Hải Mạn lại lắc nhẹ đầu, cứ như thế này cô nhất định bị ép đến điên.
Nhưng, cô thật sự cần cuộc gọi của Thái Mĩ Đình này, nếu không, cô sẽ không biết Lã Thượng Quân tai nạn nằm viện, nhưng anh vì sao không nói cô biết?
************************
Ngày thứ hai lúc Chu Hải Mạn theo số phòng bệnh mà Thái Mĩ Đình đưa cho cô tìm được Lã Thượng Quân, anh đang dựa bàn rót nước, chỉ nhìn thấy thạch cao dày đặc ngay chân trái anh, trọng lượng toàn thân dựa trên chân còn lại, trên đầu quấn một vòng vải băng, vài chỗ khác không có viết tích rõ rệt. Chu Hải Mạn nhanh chóng chạy lại để giỏ hoa quả lên bàn cạnh giường, từ trong tay anh đỡ lấy li nước, đưa ra một tay còn lại đỡ anh, “Để em, anh mau nằm nghỉ đi.”
Sau khi Lã Thượng Quân ngạc nhiên nhìn cô, thần sắc khôi phục lại sự bình tĩnh, cười nói: “Sao em đến đây?”
Chu Hải Mạn dìu anh về giường, chèn thêm chiếc gối ở sau lưng anh, để anh dễ chịu một chút, “Em biết anh nằm viện từ chỗ dì Trương, cho nên đến thăm anh.”
Sau đêm anh hôn lên trán cô, có rất nhiều điền muốn nói với cô, chỉ là không ngờ được họ gặp lại nhau, lại là trong bệnh viện, “Cảm ơn, thực ra cũng không phải chuyện lớn gì, qua vài ngày nữa anh có thể ra viện rồi.”
Chu Hải Mạn cười gật gật đầu, vừa rót nước đưa cho anh, vừa nói: “Sao lại xảy ra tai nạn?”
“À, hôm ấy anh và bạn uống chút rượu, không chú ý, sau khi lái xe đến đường chính thì đâm phải một chiếc xe nhỏ không chấp hành luật giao thông, chân trái bị gãy xương, trên trán bị đụng rách mất một lớp da, không có gì đáng ngại.”
Đôi ba câu anh đã nói rõ sự tình, cuối câu còn nói không có chuyện gì, Chu Hải Mạn ngược lại vô cùng sợ hãi, hít một ngụm khí lạnh, nếu đổi lại là đâm phải chiếc xe tải chở hàng, chắc cái mạng nhỏ của anh không còn rồi, “Sau này lái xe phải cẩn thận-----”
Lã Thượng Quân cười nhìn cô, “Em lo lắng cho anh?”
Còn có tâm trạng trêu đùa cô, xem ra vết thương quả thực không nghiêm trọng, Chu Hải Mạn đưa tay ra đỡ li nước, thản nhiện trả lời, “Ừm, nếu như anh bị đâm chết, em lại bị mẹ ép đi xem mắt với người khác rồi.”
Lã Thượng Quân dường như đã quen với sự hài hước lạnh (nhạt nhẽo) của Chu Hải Mạn, hùa theo cười vài tiếng, “Xem ra, em luyến tiếc anh đấy chứ.”
Chu Hải Mạn bị vạch trần tâm tư, mặt của cô “Xoạt” trong phút chốc đỏ lên, cô ngày càng cảm thấy nghi hoặc, trước đây sao không phát hiện ra Lã Thượng Quân cũng là người nhiều lời như vậy chứ.
“Không có ai chăm sóc anh sao?”
“Có một y ta nhỏ, cô ấy trông anh mấy hôm rồi, anh vừa để cô ấy về nghỉ ngơi.”
Chu Hải Mạn không kìm được cau mày, “Bố mẹ anh thì sao?”
“Anh sợ họ lo lắng, cho nên không cho họ biết anh nằm viện.”
Chu Hải Mạn muốn mượn câu này để hỏi anh có phải cũng vì không muốn cô lo lắng mới không nói cho cô không, nhưng trước mặt Lã Thượng Quân cô vẫn chưa luyện được bản lĩnh muốn nói gì thì nói đó, cho nên lời đến bên miệng, lại bị cô ép về, chỉ là nói: “Y tá chăm sóc suy cho cùng cũng không chu đáo, anh cần gì thì cứ nói với em, muốn ăn gì thì cứ mở miệng, em làm rồi đem đến cho anh.”
Lã Thượng Quân có chút kinh ngạc, “Em còn biết nấu cơm?”
Chu Hải Mạn có chút khiêm tốn cúi thấp đầu xuống, “Biết một chút chút-----”
“Haha----- Vậy thì cảm ơn em trước nhé.” Lã Thượng Quân nhìn cô, bao nhiêu cảm xúc bị chôn vùi trong lòng dần dần thức tỉnh.
“Hôm nay cảm thấy thế nào?”
Trong lúc Chu Hải Mạn nói chuyện phiếm cùng Lã Thượng Quân, một người đàn ông anh tuấn khoác chiếc áo trắng đi vào, tóc tùy ý rủ trước trán, nhưng lại có vẻ sạch sẽ nhanh nhẹn, mày đậm sau khi nhìn thấy Chu Hải Mạn thì tự nhiên nhướng lên, trong đôi mắt sáng phản chiếu ánh mắt ngạc nhiên, dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng, nụ cười theo thói quen khi hỏi thăm bệnh nhân cúng trên mặt.
Lã Thượng Quân vẫn đang trong tình huống không biết gì gật đầu với Tiết Thiệu Luân, cười đáp: “Tốt hơn rất nhiều rồi, cảm ơn bác sĩ Tiết.”
Mặc dù Chu Hải Mạn biết nghề nghiệp của Tiết Thiệu Luân là bác sĩ, nhưng nghe nói là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện khác, Tiết Thiệu Luân vốn dĩ đã có làn da tốt, lại khoác thêm chiếc áo blouse trắng, hai tay tự nhiên để vào túi, rất có hình tượng. Chỉ là, Chu Hải Mạn nghĩ tới tính lưu manh thường ngày của anh, trong đầu bất giác hiện lên bốn chữ “Cầm thú thêm áo”.