Hello! Tiểu Thư Mặt Than

Chương 0




Trước đây khi Chu Hải Mạn gặp khách hàng luôn đến chỗ hẹn trước mười phút, nhưng lần này cô làm khác với thường ngày, cố ý đến sát thời gian, lúc xuất hiện ở “nhà gỗ nhỏ”, vừa vặn chín giờ.

Thẩm Thành Lượng ngồi đợi mười mấy phút, sau khi thấy Chu Hải Mạn xuất hiện với bộ đồ công sở, hai mắt lập tức sáng lên: “Đến rồi, đến rồi ~~”

Người đàn ông trẻ hơn ngồi bên cạnh nhìn theo hướng đó, chỉ thấy xuất hiện ở cửa tiệm cafe là một mỹ nhân tiêu chuẩn, một mái tóc ngắn già dặn, mặt nhỏ trắng bóc, mắt to, mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhuận, chiếc cằm thon ngọn. Cô mặc một bộ đồ công sở, chiếc áo ngoài màu đen, sơ mi trắng bên trong, chiếc váy bó thân chưa tới đầu gối, đôi chân thon dài, phía dưới là đôi giày cao gót đen bảy phân.

Rất ít phụ nữ để máy tóc ngắn tùy ý nhưvậy, bởi vì sẽ không thể bộc lộ được hết vẻ quyến rũ của người phụ nữ, nhưng xem ra Chu Hải Mạn vừa có được sự lão luyện của dân văn phòng, vừa không mất đi vẻ gợi cảm mê người. Cho dù trên người là bộ đồ công sở đen cũng không có chút bảo thủ nào, bởi vì cô có một đôi mắt to linh động. Lúc này trên mặt cô không có chút biểu cảm nào, tựa như một mỹ nhân lạnh lùng.

Theo tiếng bước giày cao gót cách họ ngày càng gần, người đàn ông trẻ tuổi híp híp mắt, da cô rất trắng, đôi chân thon dài không ngừng đan chéo nhau dường như đang trêu chọc trái tim nhỏ bé của anh, đúng là vưu vật. (Nguyênvăn là 尤物, bạn mập không tra được nên để Hán Việt, nàng biết chỉ giùm nha) Anh ta nhấc cánh tay huých vào Thẩm Thành Lượng ở bên cạnh: “Cô nàng này không tệ, xong việc thì giới thiệu cho anh em đi.”

Thẩm Thành Lượng thấp giọng nói: “Chuyện này anh không làm chủ được, có câu được không, tùy vào may mắn của cậu thôi.”

Khi mỹ nữ đến trước bàn của bọn họ, Thẩm Thành Lượng lập tức đứng dậy: “Luật sư Chu, đợi cô lâu quá.”

Chu Hải Mạn chau mày nhìn đồng hồ thủy tinh trên tay: “Thế à? Tôi đến muộn sao?”

“À, không có, không có----” Thẩm Thành Lượng lắc đầu như sóng vỗ: “Là chúng tôi đến quá sớm----”

“Luât sư Chu, mời ngồi.” Thẩm Thành Lượng kéo ghế mời Chu Hải Mạn ngồi xuống, đối diện với người đàn ông trẻ tuổi.

“Đúng rồi, tôi giới thiệu một chút, đây là luật sư đại diện của Trình Phi, cô Chu Hải Mạn.” Anh ta vỗ vỗ người đàn ông ngồi bên cạnh tiếp tục nói: “Đây là em họ xa của tôi, Tiết Thiệu Luân, là bác sĩ.”

Tiết Thiệu Luân chỉ đợi đén giờ phút này, môi anh khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười mê người, đồng thời giơ tay về phía Chu Hải Mạn nói: “Luật sư Chu, xin chào, rất vui được làm quen với cô.”

Chu Hải Mạn không có bắt tay với anh, mà nhàn nhạt nói hai câu: “Lưu manh.”

Tiết Thiệu Luân đơ trong chốc lát, bàn tay để giữa không trung thu lại cũng không phải, để nguyên đấy cũng không hay, lưu manh? Tiết Thiệu Luân cho rằng mình và Chu Hải Mạn là lần đầu tiên gặp nhau, thật sự chưa làm việc gì có lỗi với cô, nhưng sao người ta mới gặp anh liền mắng anh lưu manh?

“Luật sư Chu, tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm chăng? Tôi và luật sư Chuhôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.” Anh không chắc chắn hỏi thêm một câu nữa: “Chúng ta trước đây quen biết sao?”

Chu Hải Mạn vẫn giữ vẻ mặt vô cảm trả lời: “Đương nhiên không quen biết.”

Tiết Thiệu Luân còn muốn biện hộ cho mình mấy câu nữa, Thẩm Thành Lượng ngồi cạnh nói nhỏ với anh: “Được rồi, nói không chừng người ta bị cậu lừa, bị cậu quên sạch sẽ, nhưng người ta còn nhớ, ai kêu cậu phong lưu thành tính, tôi thấy mắng cậu lưu manh không sai một chút nào.”

“Không thể nào.” Mặc dù nói, anh quả thực thích trêu ghẹo phụ nữ, nhưng người phụ nữ trước mặt thì anh quả thực chưa động vào, huống hồ là người phụ nữ cực phẩm này, càng không thể dễ dàng quên được.

“Có lẽ không phải bản thân cô ấy, chị em họ cũng rất có khả năng, cô ấy nhìn thấy ảnh cậu ở chỗ em họ, rồi em họ khóc lóc kể tội cậu với cô ấy, tự nhiên sẽ không có ấn tượng tốt với cậu, bây giờ gặp được người thật, mắng cậu vài câu bõ tức thôi.”

Tiết Thiệu Luân mồ hôi đầy mặt, cái này cũng không phải không có khả năng, nhung anh nghĩ mọi chuyện không đơn hề giản như vậy, thầm đánh giá Chu Hải Mạn, anh cảm thấy, người phụ nữ trước mặt này có chút quen mắt.

Gặp ở đâu rồi nhỉ? Ở đâu?

“Anh Thẩm, tôi nghĩ lần trước chúng ta đã nói rất rõ ràng, đương sự của tôi Trình Phi không có ý định nhượng bộ, nếu như anh không đồng ý với thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ gửi đơn lên tòa án theo yêu cầu của cô ấy.” Chu Hải Mạn không lãng phí một phút một giây nào, trực tiếp nói rõ mục đích cô đến đây với Thẩm Thành Lượng,

“Vâng vâng vâng, tôi biết, nhưng trước khi nói tới chuyện này, luật sư Chu, cô có thể nghe tôi nói vài câu hay không. Năm nay tôi 34 tuổi, kết hôn với vợ tôi 5 năm rồi, 5 năm nay tôi luôn bận rộn với công việc, cô biết, tôi không phải người bản địa, muốn tạo cho mình một bầu trời không dễ chút nào. Tôi và vợ là bạn đại học, cô ấy cũng là mối tình đầu của tôi, năm đó chúng tôi tốt nghiệp, bao nhiêu đôi chia tay, nhưng tôi và vợ vẫn bước qua được ngưỡng đó, chúng tôi ở cùng một thành phố...”

Chu Hải Mạn ngắt lời anh ta: “Anh Thẩm, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nguyên nhân dẫn đến việc hai người ly hôn là gì? Không phải bởi vì anh bộn bề công việc, cũng không phải thời gian anh ở bên cô ấy ngày càng ít, mà là anh ngoại tình, bị vợ anh phát hiện, cho nên cô ấy đề xuất ly hôn, có phải vậy không?”

Chu Hải Mạn từ khi làm luật sư đến nay, thụ lí không ít vụ án, bao gồm ly hôn, đối với vụ án vì ngoại tình mà ly hôn cô tiếp xúc cũng không ít, đặc biệt là người chồng ngoại tình, bị vợ bắt gặp. Từ trước tới nay cô luôn ghét những người đàn ông không chung tình, cho nên lúc tiếp nhận sự ủy thác của Trình Phi cô thề là sẽ giành cho cô ấy lợi ích tốt nhất.

Kẻ địch của phụ nữ cũng là kẻ thù của cô, về điểm này, Chu Hải Mạn chưa hàm hồ bao giờ.

“Tôi không hề ngoại tình----” Thẩm Thành Lượng dường như phẫn nộ hét lên, “Xin lỗi, tôi quá kích động.”

“Sau khi tôi và vợ kết hôn, tình cảm vẫn luôn rất tốt, hơn nữa tôi cũng rất yêu cô ấy----”

“Tôi không muốn ly hôn với cô ấy, tình cảm bao nhiêu năm nay, tôi không tin cô ấy lại dễ dàng quên hết như vậy, luật sư Chu, tôi biết tôi là luật sư, chỉ quan tâm đến vụ án, không quan tâm tới tình cảm cá nhân, nhưng tôi mong cô giúp tôi, để tôi gặp cô ấy, tôi có lời muốn nói với cô ấy.”

Thẩm Thành Lượng kể về sự thay đổi trong tình cảm của hai người trong bảy năm từ kết hôn tới ầm ĩ chuyện ly hôn từng chút từng chút một, còn Tiết Thiệu Luân thì ngồi ôm tay quan sát Chu Hải Mạn.

Khuôn mặt này- lông mày, mắt, mũi, môi, kết hợp cùng một chỗ, khuôn mặt này anh đã gặp ở đâu được chứ? Chu Hải Mạn phía đối diện bởi vì Thẩm Thành Lượng nhắc tới vấn đề phân chia tài sản mà chau mày, động tác này thức tỉnh một chút kí ức của Tiết Thiệu Luân.

Hình như anh quả thật đã gặp qua khuôn mặt này ở đâu đó, lúc đó cô cũng có vẻ mặt như thế với anh, dường như còn hung dữ hơn một chút.

Cô mắng anh lưu manh----

Anh nhớ ra rồi.

Là ở quán bar, lúc đó anh uống hơi nhiều, trong lúc mông lung, anh nhìn thấy khuôn mặt này, nhỏ gọn tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp này.

Buổi tối vài ngày trước, Chu Hải Mạn nhận được điện thoại của bạn Chu Vũ Khiết gọi tới, nói cô nhỏ của cô uống say rồi bảo cô lái xe tới đón, Chu Hải Mạn vào quán bar, người đầu tiên gặp được không phải Chu Vũ Khiết mà là một người đàn ông.

Người đó uống say, bước chân đi loạng choạng, đi qua đám nam nam nữ nữ chật chội, dường như chỉ muốn rời đi, Chu Hải Mạn đứng ở nơi tương đối ít người chuẩn bị gội điện thoại cho Chu Vũ Khiết, đúng lúc bị người đàn ông đó va vào.

Người đàn ông say rượu đó không đúng vững nổi, lúc sắp ngã xuống, may mà được Chu Hải Mạn ở phía trước đỡ được, mới đứng yên ổn được, nhung anh ta uống quá nhiều rượu, căn bản không thể đứng vững, Chu Hải Mạn tốt bụng đỡ anh ta, hỏi: “Anh à, anh vẫn ổn chứ? Anh đi một mình hay đi với bạn đến đây?

http://truyencuatui.nEt/

Người đàn ông vì muốn đứng vững không thể không bám chắc vào người Chu Hải Mạn, nhưng anh ta đã say đến mức thần trí không rõ ràng, hai tay của anh ta đặt trên ngực cô, trong miệng còn mơ hồ lẩm bẩm: “Ế? Bức tương này thật mềm----”

Chu Hải Mạn không có phòng bị, lại bị một tên say sờ ngực, chiếm tiện nghi, liền cho một đấm lên má phải của anh ta, người đàn ông vì cú đấm của cô, từ nơi mà anh ta cho là “bức tường” ngã xuống, chỉ kịp nhìn khuôn mặt phẫn nộ của cô một lát, “Tên lưu manh, đừng có mà mượn rượu giả điên, cẩn thận tôi khởi tố anh!”

Tiết Thiệu Luân hôm đó được bạn đưa về nhà, lúc tỉnh lại, nửa mặt bên phải còn sưng vù, hỏi đám bạn, họ đều lắc đầu: “Lúc chúng tôi tìm được cậu, cậu đang nằm trên đất, đoán là cậu ngã thôi.”

“Thật mất mặt!” Tiết Thiệu Luân dùng rượu cồn xử lí vết thương cho mình, “Sao tôi không nhớ là ai cho tôi một quyền vậy, không phải trong số các cậu đó chứ? Nhân lúc tôi say xuống tay với tôi.”

Cả đám bạn đều lắc đầu: “Sao lại thế được? Hơn nữa, nếu như là bọn tôi, sao lại chỉ đánh một bên mặt cậu?”

Chắc chắn sẽ khiến cả khuôn mặt đều sưng lên, không còn mặt mũi mà cướp người đẹp với bọn tôi mới đúng, hahahahaha-----”

“Đúng thế, sau này nếu không phải cậu thiếu tay hay mất chân thì không phải bọn này làm, cho dù cậu thật sự thiếu tay mất chân cũng không phải anh em làm, chắc chắn là cô em nào đó báo thù cậu thôi.”

“Cútttttttt”

Nếu như hôm nay không bị Chu Hải Mạn mắng một lần nữa, Tiết Thiệu Luân vẫn còn thật sự cho rằng mình uống say rồi không cẩn thận ngã thôi, thì ra, lúc đó mặt anh thật sự bị đánh mới sưng lên.

Cô nàng này, cũng thật ghê gớm! Mặt anh sưng lên mất mấy ngày mới tan đi, cô ta--- luyện nhiều rồi phải không.

*******************************************************

“Anh Thẩm, tôi nghĩ anh nên hiểu rõ, đương sự của tôi Trình Phi không hi vọng còn bất kì vướng mắc tình cảm nào với anh, nếu anh cònniệm tình cảm vợ chồng bao năm nay, thì anh hãy tôn trọng lựa chọn của Trình Phi, đồng ý ly hôn, nếu không, làm phiền tới tòa án, e rằng chút giao tình cuối cùng cũng bị phá vỡ. Anh tự mình suy nghĩ cẩn thận, hi vọng có thể nhanh chóng cho tôi đáp án, hôm nay liền tới đây thôi, tôi đi trước, tạm biệt.”

Thẩm Thành Lượng buồn rười rượi, cuối cùng cả nụ cười miễn cưỡng cũng không nặn ra được: “Được, tạm biệt, luật sư Chu.”

Chu Hải Mạn từ ghế đúng lên, xoay người liền rời đi, cũng không thèm nhìn Tiết Thiệu Luân.

Tiết Thiệu Luân đuổi theo sau khi cô bước ra khỏi tiệm cafe, “anh, anh về trước đi, em có việc cần làm.”

“Cô Chu, chờ một chút.” Giọng của anh vang lên sau lưng Chu Hải Mạn.

Chu Hải Mạn không thể không dừng bước, xoay người nhìn anh: “Anh có việc gì sao?”

Tiết Thiệu Luân bước đến trước mặt cô, đứng thật vững, giơ hai tay nhìn một chút, cười nói: “Tôi đã nhớ ra rồi, cô Chu, chúng ta từng gặp nhau----”

Ở quán bar, cô chính là người đánh vào mặt phải của anh, ngực cô cũng chính là bức tường mềm trong ấn tượng của anh.

==, anh quả thực chỉ cho rằng đó là một bức tường. Chỉ là, cảm giác đó, Tiết Thiệu Luân không nhịn được mà giơ tay lên ước lượng trước ngực cô một lát, thật là chiếm được lời, không tồi, mà tay anh còn hoàn toàn nắm vừa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.