Thu Trì đi theo Cố Triều ra phòng ăn, lúc này trên bàn đã để vô số thức ăn, khiến hai mắt Thu Trì trong phút chốc sáng lên, khoe miệng chảy cả nước miếng, một bộ dạng ngốc không chịu được.
"Ngồi đi."
Giọng của Cố Triều đột nhiên cất lên khiến Thu Trì giật mình vội vàng lấy tay áo lau sạch nước miếng, nhìn Cố Triều đã ngồi vào bàn ăn, Thu Trì lúc này mơi e dè nói: "Cảm ơn Cố tổng."
Thu Trì đi đến một vị trí cách Cố Triều khá xa, nhưng bàn tay vừa mới kéo ghế ra thì bên tai lại nghe được một giọng nói trầm thấp.
"Ở đây."
Cố Triều dùng ngón trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, mà nơi hắn gõ vừa vặn nằm ở vị trí ngay bên cạnh.
Thu Trì: "..."
Thu Trì nhìn vào vị trí đó suy ngẫm một chút, ngồi bên cạnh một tản băng nghìn năm như Cố Triều, cậu trăm phần trăm là nuốt không trôi.
Nghĩ vậy, Thu Trì đưa tay lên gãi đầu, cười cười nói: "Làm phiền Cố tổng, tôi ngồi đây là được rồi."
Lông mày Cố Triều hỏi nhíu lại, âm khí trong phút chốc bắn ra khắp phòng ăn khiến Thu Trì không rét mà run, hắn nói: "Đừng để tôi lập lại lần nữa."
"Vâng..." Thu Trì nén nước mắt, kìm lại toàn bộ sợ hãi, dùng hết sức lực của bản thân mà đi đến chỗ ngồi bên cạnh Cố Triều ngồi xuống.
Ngồi xuống vị trí an bài, Thu Trì không dám ngẩn đầu lên, trong lòng uất ức ứ chịu được.
Cố Triều lại nói: "Thức ăn ở chỗ này, cậu ngồi xa như vậy, làm sao mà lấy?"
Thu Trì bất ngờ ngẩn đầu lên, cảm giác bản thân bị ảo giác rồi, đột nhiên cảm thấy giọng Cố Triều khi nãy đột nhiên dịu dàng quá trời.
Thu Trì ngậm nĩa nhìn bàn ăn, cậu lén lút nhìn qua Cố Triều bên cạnh, thấy ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo như cũ.
Quả nhiên là ảo giác rồi.
"Không được ngậm nĩa." Cố Triều vừa nói Thu Trì lập tức nhả ra, sau đó chính mắt thấy bàn tay Cố Triều đưa tới lấy đi dĩa của cậu, thay vào đó là một dĩa ngập đồ ăn đặt trước mặt.
Cố Triều nói: "Ăn đi, không được ngậm nĩa nữa."
Thu Trì được sủng mà sợ, cái cảm giác vừa đấm vừa xoa này là gì thế?
Trong lòng tuy hoang mang nhưng Thu Trì không có gan để hỏi, Thu Trì có thói quen khi căn thẳng bản thân sẽ vô thức cắn môi, chỉ trong một phút môi đã bị cậu cắn cho sưng lên.
Cố Triều đưa mắt nhìn qua, thấy cảnh này lập tức không vui nói: "Không được cắn môi!"
Thu Trì lần nữa giật mình, ngơ ngác đưa mắt nhìn Cố Triều.
"Hết ngậm nĩa thì cắn môi, sao cậu nhiều tật xấu thế?" Cố Triều mắng.
Thu Trì: "..." Tôi ngậm nĩa nhà anh thì thôi, tôi cắn môi tôi anh quản cái gì chứ?
Tuy trong lòng có chút trào phúng nhưng Thu Trì lại không có bản lĩnh nói ra.
Nói ra sợ anh liền một súng bắn chết tôi.
"Ăn đi." Cố Triều nói với giọng điệu gần như ra lệnh, Thu Trì đành phải ngậm ngùi ăn.
Cậu không vui cầm lấy một miếng bít tết bò bỏ vào miệng, ngay sau đó mỗi cảm xúc phiền lòng lập tức bay mất, khóe miệng cười thỏa mãn, cảm thấy không khí xung quanh đều như nở hoa.
Thịt bò chín tái, cắn vào nước thịt xịt ra, cảm giác nhai trong miệng khiến Thu Trì lần đầu được ăn ngon mà cảm động chảy cả nước mắt, động tác gấp thức ăn cũng nhanh hơn.
Sự đáng sợ của Cố Triều gì đó trong phút chốc đều tan biến trước thức ăn.
Cố Triều đang ăn thì ngẩn đầu lên, mắt thấy Thu Trì ăn vui vẻ như vậy tâm tình hắn trong nháy mắt trở nên tốt hơn hẳn.
Hắn nhận ra, người này từ khi đến đây cả người lúc nào cũng căng thẳng, vừa thấy hắn thì cả người đều run rẩy, sợ sệt, hận không thể cách hắn xa như mặt trời với mặt đất.
Một lúc sau Thu Trì thỏa mãn ngồi dựa ra lưng ghế, xoa cái bụng gồ lên, đây là lần đầu tiên trên đời cậu được ăn no đến phình bụng thế này.
Càng nghĩ càng cảm thấy nhà giàu thật sự rất đáng ghen tị.
"Ăn no chưa?" Cố Triều đột nhiên hỏi.
Vừa nghe tiếng Cố Triều, Thu Trì lập tức ngồi thẳng người, chậm chạp quay sang nhìn hắn một cái, cười nói: "Tôi no rồi, đồ ăn ngon lắm, cảm ơn Cố tổng."
Cố Triều gật đầu rồi đứng lên nói: "Tôi cho người đưa cậu về."
Không nghĩ Cố Triều thật sự cho người đưa cậu về thật, Thu Trì có chút được sủng mà sợ, cảm thấy sao tính cách khác xa nguyên tác thế.
Trong đầu Thu Trì cố gọi Tiểu Thất một lần nữa.
Tiểu Thất vừa online liền ngon ngọt gọi: "Thân ái."
Thu Trì: "Mày cút!"
Tiểu Thất ủy khuấy nói: "Thân ái thật hung dữ."
Thu Trì: "Cái đứa bỏ rơi tao không có quyền bỏ nói câu đây!"
"Hi hi." Tiểu Thất cười ngượng mấy tiếng.
Thu Trì: "Bớt nhảm với tao, có chuyện cần mày giúp."
Tiểu Thất nói: "Việc gì ạ?"
Thu Trì: "Nếu như xuất hiện một trường hợp nhập xác giống tao thì mày có biết không?"
Tiểu Thất: "Có thể. Thân ái muốn kiểm tra ai?"
"Cố Triều." Thu Trì nói: "Tao cảm thấy anh ta có chút không giống với nguyên tác, mày kiểm tra thử xem có phải anh ta cũng bị ai nhập thân rồi không?"
Tiểu Thất ra dấu ok với cậu sau đó im lặng biến mất một lúc lâu, mãi đến khi Thu Trì cúi chào tạm biệt Cố Triều lên xe rồi thì mới thấy màn hình lại sáng lên, giọng Tiểu Thất cũng theo đó mà cất lên: "Hệ thống vừa kiểm tra xong, nam chính rất bình thường, không có bất kì ai nhập vào khác vào."
Thu Trì nheo mắt: "Mày kiểm tra kỹ hết rồi?"
Tiểu Thất đáp một tiếng chắc nịch, sau đó hỏi: "Sao thân ái lại đột nhiên muốn kiểm tra nam chính?"
Thu Trì đột nhiên nhớ đến giọng điệu dịu dàng kia, da gà ngay tức thì nổi lên, lắc đầu đáp: "Không có gì, tao kiểm tra cho chắc ăn thế thôi."
Tiểu Thất sau đó không còn việc gì lập tức offline.
Tiểu Thất đi rồi Thu Trì lúc này mới làm ra vẻ mệt mỏi mà dựa vào ghế sau, một ngày vất vả cũng đã qua, Tiểu Thất nói phải hoàn thành hết nhiệm vụ được định ra thì cậu mới chính thức được tự do, điều đó đồng nghĩa cậu vẫn bị kéo theo nguyên tác dài dài.
Nghĩ như vậy Thu Trì mệt mỏi xoa trán, chẳng biết bao giờ mới hoàn thành xong.
Xe dần dần đi khỏi khu đô thị phồn hoa, chẳng mấy chốc đã đi đến khu gần nhà của cậu, xe đỗ cách nhà cậu một khoảng, Thu Trì xuống xe, nói: "Cảm ơn vì đã đưa tôi về, cho tôi gửi lời cảm ơn đến Cố tổng."
Tài xế trên mặt không lộ bất kỳ cảm xúc gì, gã không đáp lại lời Thu Trì, gã chỉ nhận lệnh của boss phải thấy Thu Trì đi vào nhà rồi mới được phép lái xe về.
Thu Trì thấy tài xế không phản ứng lời của cậu liền không suy nghĩ nhiều, cảm thấy từ chủ cho đến đàn em mặt đều lạnh như nhau.
Thu Trì không quản nữa, cậu mệt mỏi mở cửa đi vào nhà, sau đó mệt mỏi nằm trên giường xăm, đồ cũng không thèm thay.
Ở bên nam chính cả ngày quả thật là tra tấn tinh thần, cả ngày đều căng thẳng khiến cả cơ thể Thu Trì đều mất hết sức lực.
Trước khi ngủ, Thu Trì thầm nói ngày mai dù thế nào cũng phải đến trường để cứu vãn tình hình đi học của mình ở thế giới này, sẵn tiện làm lại tóc luôn.