Thông báo đột nhiên hiện lên khiến Thu Trì nghẹn một ngụm thở dài, không nói nên lời.
Nhưng khi nhìn thấy khung hình hệ thống thì điều đầu tiên mà cậu nghĩ đến là Tiểu Thất.
"Tiểu..."
Lời còn chưa nói xong thì tay cậu đột nhiên bị ai đó tóm chặt, sau đó lôi cậu từ trên ghế đứng thẳng dậy.
Cố Triều kéo cậu đứng dậy, kết quả Lâm Đặng đang mơ màng dựa trên vai cậu bị ngã ra ghế, cô ngơ ngác ngẩn đầu lên nhìn, triệt để thanh tỉnh.
A! Nữ chính!!
Thu Trì kinh hãi nhìn Lâm Đặng, ánh mắt vừa liếc qua thì đã bị Cố Triều nắm chặt hai má lại bẻ gương mặt cậu đối diện với hắn.
"Không cho phép em nhìn cô ta!"
ĐM đau quá!
Thu Trì đau muốn ứa nước mắt, mấy cảnh cưỡng này trong tiểu thuyết nhìn thì bá đạo lãnh khốc các kiểu, sao đến lượt hắn lại đau thế?
Nhìn thấy gương mặt hung thần ác sát của Cố Triều, Thu Trì đau mấy cũng không dám hó hé nửa lời, đã thế từ bên trong ra bên ngoài đều không kìm được run một trận. Vụ Tiểu Thất để qua một bên, tạm thời cậu phải cần giải quyết vấn đề ngay trước mắt mới là quan trọng.
"Anh Triều." Thu Trì cười cười giảng hòa, làm gì thì làm, trước mắt phải xoa dịu vị trước mặt cái đã: "Tôi đau quá anh buông ra trước được không?" Anh mau buông tay ra! Khớp hàm tôi sắp bị anh vặn gãy rồi!!
Nghe Thu Trì nói đau, Cố Triều mới nhận ra hắn dùng gần như là hơn nửa sức lực, liền thả lỏng thu tay về. Quả nhiên khi bàn tay hắn rời đi, hai bên má Thu Trì xuất hiện mấy vết bầm tím của ngón tay để lại.
Thu Trì sau khi được thả ra liền lấy tay ôm hai bên má, ánh mắt có hơi rưng rưng ủy khuất.
Mẹ ơi đau quá! Cứ tưởng từ giờ cái miệng nhỏ này của cậu bị phế luôn rồi chứ?
Cố Triều nhìn Thu Trì ủy khuất ôm má, trong lòng liền hối hận, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cánh tay nâng lên, muốn giúp cậu xoa vết thương, nhưng bàn tay gần chạm tới thì lại bị Thu Trì giật mình hoảng sợ né ra.
Nhìn bàn tay chạm vào khoảng không, Cố Triều trong lòng nổi sóng, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh thu tay về.
Sau đó hắn đưa mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, nhìn trước nhìn sau, cuối cùng một lần nữa đưa tay ra sờ soạng khắp người.
Khi cánh tay Cố Triều đưa đến, Thu Trì vô thức căng cứng cả người, sau khi biết Cố Triều chỉ đang kiểm tra người cậu mới từ từ thả lỏng.
Sau khi hoàn toàn xác định Thu Trì hoàn toàn khỏe mạnh, Cố Triều lúc này mới an tâm.
"Em không bị thương thì đến chỗ này làm gì?"
Lúc nhận được tin nhắn Thu Trì ở bệnh viện, Cố Triều lúc đó không biết đã lo lắng đến nhường nào, vội vàng chạy đến đây. Đến rồi thì thấy một người phụ nữ đang dựa sát vào người Thu Trì, bộ dạng cận kề thân mật khiến hắn trong một trong khoảng khắc đó đã không kìm chế được sự ghen tuông trong lòng.
Hắn còn chưa được dựa vào người cậu thân mật như vậy, người phụ nữ này là ai mà dám!
Nhưng Thu Trì nào đọc được cảm xúc trong lòng của nam chính, mạch sóng não của hai người vốn ngược hướng như nam châm ngược, không giống Cố Triều, cậu luôn lấy tiểu thuyết gốc làm tâm.
Tuyệt đối không thể để nam chính hiểu lầm cậu và nữ chính có gian tình được.
"Tôi không sao, mẹ Lâm Đặng tái phát bệnh, tôi chỉ đến giúp cô ấy một chút thôi."
Ánh mắt Cố Triều đen lại, từng cái tững chữ như rít ra từ kẽ răng: "Em cùng cô ta ở đây cả một đêm?" Em cùng cô ta dựa vào nhau ngủ một đêm? Nếu Thu Trì thừa nhận, hắn cảm thấy bản thân sẽ phát điên lên mất! Người mà hắn để ý đến không lý nào lại bị người phụ nữ này hớt tay trên được!!
Nhưng thất vọng là Thu Trì lại gật đầu, nhưng cậu cũng giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, bọn tôi chỉ là quan hệ bạn bè thôi, hoàn toàn không hề có mối quan hệ nào khác."
Dù Thu Trì có nói gì thì Cố Triều cũng không thể tiếp thu nổi, mọi suy nghĩ của hắn đều dừng lại ở cái gật đầu kia rồi.
Cảm nhận toàn bộ lửa giận đều bốc lên, Cố Triều siết chặt bàn tay lại, cố gắng thu lại toàn bộ lửa giận cùng sát tâm lại, hắn bắt lấy cánh tay Thu Trì muốn kéo cậu rời khỏi đây.
"Đi về!!"
Hắn cảm thấy nếu mình còn nán lại thêm một phút giây nào nữa, thì bản thân không biết sẽ làm ra hành động kinh khủng gì với người phụ nữ kia. Nếu hắn làm thật thì Thu Trì đồng thời cũng sẽ tránh xa khỏi hắn, vậy nên hắn chỉ có thể bình tĩnh kéo người rời đi.
Thu Trì kinh hãi sức lực của nam chính, bàn tay không thể vùng ra khỏi, chân cũng không cách nào trụ lại được, chỉ có thể để cho Cố Triều tùy ý kéo đi.
"Thu Trì?" Lâm Đặng thấy vẻ mặt hoảng loạn của cậu, liền cho rằng cậu không tình nguyện liền đứng lên nắm lấy bàn tay của cậu kéo lại, nhìn Cố Triều mắng: "Anh làm gì đấy? Tiểu Trì rõ ràng không muốn đi với anh!!"
"Tiểu Trì?" Cố Triều dừng chân, ánh mắt giấu không nổi hung ác quay đầu lại nhìn cô.
Lâm Đặng rùng mình một cái, nhưng với sức lực cường đại của nữ chính, cô khi đối diện với ánh mắt đáng sợ của Cố Triều cũng không sợ sệt mà nói: "Anh đừng tưởng có tiền rồi là có thể cưỡng ép Tiểu Trì!"
"Cưỡng ép?" Cố Triều phì cười, ánh mắt lộ rõ sát tâm, từng tia âm u lạnh lẽo như cõi u minh nhìn cô khiến Lâm Đặng lần này không rét mà run.
Mà ở giữa Thu Trì bị khí thế của hai người chèn ép đến mức không dám ngẩn đầu lên, nếu còn kéo dài thì cậu sẽ chết vì ngột ngạt mất.
Thu Trì cố gắng thu toàn bộ sự can đảm mà nhìn Lâm Đặng, nói: "Lâm Đặng, tớ không sao đâu, cũng không bị cưỡng ép."
Cố Triều đối vốn hành động của Thu Trì vô cùng hài lòng nói: "Cô nghe chưa, buông tay."
Hắn đem cánh tay của Lâm Đặng gạt ra, đưa Thu Trì ra sau lưng, xác định Thu Trì không thể nhìn thấy gương mặt của hắn, lúc này ánh mắt hắn mới lộ rõ sát tâm cùng lạnh lẽo khiến Lâm Đặng không rét mà run, khiến cô lộ nét mặt kinh sợ. Hắn cúi đầu, ghé sát vào tai cô nói: "Tiểu Trì không phải cái tên mà cô có thể dùng để gọi em ấy, để tôi nghe thấy lần nữa, tôi sẽ bẻ gãy từng cái răng một của cô đấy."
Lâm Đặng sợ hãi lùi lại hai bước, lúc này Thu Trì mới vừa lòng nắm tay Thu Trì kéo cậu cũng rời đi.
"Cậu chăm sóc dì nhé, tớ..." Thu Trì còn chưa kịp nói hết câu đã bị lôi vào trong thang máy, biến mất khỏi tầm mắt Lâm Đặng.
Sau khi hai người rời đi rồi lúc này Lâm Đặng toàn thân như nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, cô đưa hai cánh tay của mình lên, mới phát hiện chúng không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
Nghĩ đến vẻ khi đó của Thu Trì, cô liền nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy của mình lại, người đàn ông đó quá nguy hiểm, Thu Trì nhất định là bị hắn ta lừa gạt, cô nhất định phải giúp Thu Trì tránh xa khỏi hắn.
Mà đối tượng bị lừa gạt lúc này đây bị Cố đại tổng tài lôi một mạch lên xe rồi rời khỏi bệnh viện.
Cố Triều ngồi bên cạnh đưa tay cởi bỏ cúc áo khoác ngoài, sau đó tháo cà vạt ném sang một bên, cuối cùng là cởi ra hai nút áo sơ mi trên cùng, mới dựa đầu ra sau thở một hơi.
Hắn làm một loạt động tác, nhưng Thu Trì không dám đưa mắt nhìn qua, cậu khép nép ngồi sát cửa, đưa mắt nhìn ra ngoài giả vờ ngắm phong cảnh.
"Quay mặt lại." Cố Triều trầm thấp giọng ra lệnh.
Thu Trì nghe thấy giọng hắn thì cả người lập tức căng cứng, cậu từ từ quay đầu, cứng nhắc như máy móc nói: "Anh Triều."
Cậu còn muốn cười một cái, nhưng khóe miệng vừa cử động thì cậu lập tức giật một cái, khiến cậu đau đớn ngậm miệng lại.
Nhìn cậu như vậy, Cố Triều dù trong lòng có giận bao nhiêu cũng phải nén xuống, đem sự đau lòng thay vào đó.
Hắn ngoắc tay kêu cậu lại gần, Thu Trì đắn đo một chút mới quyết định nhích người qua, nhưng vẫn ngồi cách Cố Triều một gang tay.
Cố Triều đem hai cánh tay đưa quá, Thu Trì kinh hãi nhắm mắt lại, hành động này khiến Cố Triều dừng động tác, nhưng sau đó hắn vẫn đưa tay qua nhẹ nhàng áp lên hai má cậu, ngón cái nhẹ nhàng xoa lên mấy vết bầm xanh tím kia, nói: "Đau không?"
Thu Trì nghe và thì hé mắt nhìn, thầm nói, anh nghĩ xem!! nhưng bên ngoài vẫn cười nói: "Hiện tại thì không đau."
"Xin lỗi em."
Nội tâm đầy phẫn nộ của Thu Trì lập tức bị câu xin loi em kia dập tắt. Nam chính đang xin lỗi cậu nè —— trời ơi!! Cuộc sống đáng giá một chút rồi!
Cố Triều cố gắng kìm chế bản thân không cúi xuống hôn cậu, nói: "Lần sau, dù em đang ở đâu thì cũng phải báo cho anh biết. Lúc nhận được tin nhắn của em anh lo đến phát điên."
Trái tim Thu Trì đập lệch một nhịp, những lời này Thu Trì nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Cố Triều có ý với cậu, nhưng cậu cố gắng cảnh tỉnh bản thân, thầm nói bản thân không thể tự mình đa tình, dù thế nào cậu cũng tuyệt đối không thể thích người trước mặt này, chết cũng không được.
Thu Trì đem hai tay Cố Triều hạ xuống, cúi đầu nói: "Được."