Sáng sớm hai người thức dậy thật sớm, tiếp tục phi hành. Bất giác cô nhìn thấy từ xa, chiếc thuyền quen thuộc.
Đây đúng là thuyền lúc trước cô đi nhờ. Uyển Nhi cười giảo hoạt, liền mở miệng nói.
" Chắc ngươi bay cũng mệt, để ta tìm thuyền đi.
Bạch Vũ Long vui sướng gật đầu, mặc dù hắn không biết lấy đâu ra thuyền.
Cô bay xuống thấp lại,tốc độ bay chậm rãi, song song với thuyền. Dù sao cướp nhiều quen tay, cướp thêm một lần nữa cũng không sao.
Trên thuyền tất cả thanh viên lẫn thuyền trưởng sợ hãi, họ thấy cái gì đây? Vì cô nương kia không những không chết.
Trên lưng còn cõng một nam nhân mỹ mạo, cô nương này còn đứng trên đại đao mà bay. Mắt không ngừng nhìn về phía họ mĩm cười.
Chớp mắt mọi người đều khiếp sợ không thôi, đột nhiên có người mở miệng trước.
" Cô Nương, người đây là..?
" Ta đây là không chết, còn là sống sao? Cảm thấy kì quái sao?
Uyển Nhi không tư giác mà cười mỉa mai, khiến người nọ cứng họng không phản ứng lại.
Lời này được nói ra, mọi người đều xấu hổ, cô không những không chết. Còn ôm thêm mỹ nam nhân. Lúc trước họ vì tham sống sợ chết nên mới vứt bỏ cô.
Thời gian này thuyền của họ,tìm đảo thủy thần đều tìm không ra. Mãi quanh quẩn trên biển khơi, nhiều lần thiếu chụt nữa bị thủy quái tấn công.
Lâu sau, thuyền trương là người mở miệng tiếp theo. Hắn mang bộ dạng ăn năn, hướng Uyển Nhi.
" Vị cô nương này, chuyện lúc trước là do ta không phải. Nay ta hướng cô nương xin lỗi.......
" Ồ ngươi muốn xin lỗi thì dễ thôi, chỉ cần cho ta con thuyền này. Ta sẽ tha thứ cho mấy người ở đây.
Cô chậm rãi nói, bay lên trên thuyền thu đại đao trên tay, lúc này Bạch Vũ Long mới được hạ xuống. Hắn đứng trên thuyền liếc mắt nhìn xung quanh.
Thuyền này đối với họ rất quan trọng, vậy mà cô nương này ngang nhiên đòi hỏi. Dĩ nhiên họ sẽ không dễ dàng đưa cho cô.
" Hồ nháo, thuyền không thể cho. vị cô nương này đỏi hỏi quá đáng.
" Nếu không, ta xin trả lại vật lúc trước cô nương đưa cho ta.
Bộ dáng có chết cũng không giao thuyền này, khiến Uyển Nhi muốn bật cười.
Cô lười nhác tay dựa vào Bạch Vũ Long, mắt chứa hàn khí. Không ngừng nhìn họ.
Vật của thuyền trưởng cô sớm đã cướp, xem họ lấy cái gì ra trả đây. Tay cô nắm chặt đại đao, âm thanh thâm thúy vang lên.
" Các ngươi câm miệng lại cho lão nương! Thuyền này nhất định là của ta.
" Nếu con muốn sống, nhanh chóng cút xuống hết thuyền nhỏ. Nếu không........
" Nếu không thì sao?
Thuyền trưởng hít một hơi sâu, lấy hết cam đảm nói ra câu này.
Cô nhếch miệng, vung đại đao lên. Nháy mắt đã cắt hết tọc toàn bộ người trên thuyền.
Hành động này dọa sợ tất cả mọi người, toàn thân họ cứng ngắc. Chân bắt đầu run rẫy.....
Thuyền trưởng lần đầu trong đời gặp tình huống này. Vị cô nương này còn đáng sợ hơn, hải tặc trong truyền thuyết.
Uyển Nhi vẫn im lặng nhìn họ, rồi lại liếc đống hải sản tươi mới trên boong tàu.
Cô vung đại đao lên, chớp mắt cá ngừ đã được sắt thành từng lát mỏng. Đưa cho Bạch Vũ Long.
" Tiểu Nhi Tỷ...? "
Hắn chớp đôi mắt thập phần ngây thơ, môi mấp máy hỏi.
" Ngươi ăn đi, chờ ta lấy được thuyền. Thì ngày nào cũng được ăn cá sắt lát.
Bạch Vũ Long nghe cô nói thì hắn vui sướng. Trực tiếp cầm dãi cá sắt mỏng lên ăn.
Uyển Nhi cũng ăn theo hắn, thời tiết này được ăn hải sản tươi, đúng là mĩ vị.
Hai người ngồi ăn, không ngừng khen ngon. Còn không thèm chú ý tới động tác của thành viên trên thuyền...
Khi ăn xong no đủ, cô mới chú ý tới mọi người. Cô cất giọng lên
" Một là giao thuyền cho ta, hai là chết trong đao của ta.
" Ta cũng khôn ngại, quăng các ngươi xuống biển làm mồi cho cá ăn.
Lúc này mọi người đều sợ hãi, họ tin chắc vị cô nương này nói là sẽ làm.
" Vị cô nương này, thuyền ta có thể giao. Nhưng chúng ta cần một chút thời gian để thu xếp.
Thuyền trưởng lẫn mọi thành viên,đều muốn giữ cái mạng nhỏ của mình.
Họ nhìn thấy vị cô nương này biết bay, chắc chắn không phải là người thường.
Thuyền trưởng cùng mọi người trên thuyền, lấy ra không ít thuyền nhỏ. Những thuyền này là phòng lúc gặp hải tặc, sẽ lấy ra chạy trốn.
Còn chưa nói tới, nếu mang hết thành viên theo, thì không thể mang cùng vật tư và của cãi. Việc giảm bớt thành viên chắc chắn sẽ xảy ra.
Mà việc giảm bớt thành viên, biện pháp tốt nhất. Nhanh gọn nhất, chính là đem đi giết. Lúc này Thuyền trưởng đảo mắt nhìn số thành viên.
Hành động này khiến họ đã đọc ra suy nghĩ của hắn ta. Trong lòng họ hoảng sợ, không ngừng phòng bị thuyền trưởng.
" Thuyền Trưởng ngài đừng như vậy...
" Chúng tôi đã theo ngài mấy chục năm... Ngài không thể vì vật chất mà đem giết chúng tôi.
Thành viên trên tàu không ngừng lên tiếng, bất kể ai cũng không muốn mình chết.
Uyển Nhi lười biếng nhìn họ vì sống, mà vứt đi nhân tính. Ngày xưa là bạn chí cốt, nay vì mạng sống sinh tồn mà trở mặt thành thù.
" Nhân phẩm vặn vẹo "
Cô lẩm bẩm dù rất nhỏ, nhưng Bạch Vũ Long lại nghe rất rõ.
Dù cô có lòng tốt như tháng mẫu, không thể chứa chấp người, có nhân phẩm xấu xí như thế này.
Ít phút sau, đa số đều bị thuyền trưởng thả trôi trên biển. Hắn lưu lại hai người biết võ công, biết nấu ăn. Cùng nhau khuôn vác tài sản lên thuyền nhỏ.
Ba người trên chiếc thuyền nhỏ, lênh đênh giữa biển.
" Tiểu Nhi tỷ, tỷ vẫn là tốt nhất. "
" Có thuyền tỷ không phải vất vả cõng ta, còn có thể tùy ý nghĩ ngơi "
Bạch Vũ Long cười kinh diễm với cô, hắn không ngừng nhảy nhót trên thuyền.
Cô nhìn bộ dáng trưởng thành của hắn, mà hành động giống hài tử. Khiến cô nhịn cười tới tức cái lồng ngực.
" Được rồi! Không nhảy nhót nữa. Bây giờ chúng ta lên đất liền.
Uyển Nhi dự định sẽ tới kinh thành. Nơi đó thập phần phồn hoa, còn chưa tính ở ngoại thành còn có sơn trang.
Đã lâu chưa tới thăm những hài tử kia, không biết chúng còn sống hay không? Có biết đi xin ăn hay kiếm bạc hay không.
Nghĩ tới những hài từ này, lòng cô lại nặng trĩu. Sở dĩ đây là tâm tư của nguyên chủ, lại ảnh hưởng lớn tới cô.
Bạch Vũ Long thấy cô thẫn thờ, hắn bước tới ôm cô vào lòng. Lên tiếng trấn định. Ánh mắt sáng rực cúi xuống nhìn cô.
" Tiểu Nhi tỷ, đợi ta lớn lên. Ta sẽ bảo vệ tỷ.....
Uyển Nhi đau đầu đỡ lấy trán, hắn hiện giờ còn chưa đủ lớn hay sao.
Tên nam chủ này, còn định lớn như thế nào nữa. Uyển Nhi lại sợ hắn khóc, cô bất đắc dĩ hùa theo hắn.
" Được ta chờ ngươi lớn.
" Được, tới khi đó ta sẽ cõng Tiểu Nhi tỷ. Sẽ không làm tỷ mệt nhọc.
( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ + 10% độ hảo cảm là 50% tiểu tỷ tỷ rất giỏi)
Tuy thuyền trưởng không giết họ, nhưng trực tiếp vứt trên biển như vậy, khác nào thống khổ hơn cả cái chết.
Uyển Nhi nhìn họ thì không đành lòng, dù sao cô đủ mạnh mẽ họ sẽ không dám làm gì. Trước tiên cứ cứu lên trước.
Thu nạp mấy chân sai vặt, cũng không có tệ đâu.
Nói là làm, cô bay lên đem vớt mấy người kia lên trên thuyền. Bạch Vũ Long lẫn mấy người được cứu, ngạc nhiên trước hành động của cô.
Đa số họ đều xấu hổ, vì trước kia nhẫn tâm vứt bỏ vị cô nương này đi. Nay cô lại không tính toán, còn cứu họ lên
" Ta....cảm ơn vị cô nương này.
" Thật sự cảm ơn, cô nương có tấm lòng bồ tát....
" Chúng tôi thập phần xấu hổ, xin tha thứ cho chúng tôi..
Uyển Nhi chỉ cười nhạt, hướng họ nói rõ chủ ý của mình.
" Trước tiên các ngươi thay quần áo đi. Sau đó dọn dẹp thuyền cho sạch sẽ.
" Ta sẽ không cứu người, vô công không biết làm việc.
Họ vui mừng, vâng dạ không hết lời. Ở trên tàu làm việc, còn tốt hơn trôi nổi trên biển, đợi thủy quái tới ăn.
Thuyền trưởng lòng dạ hẹp hòi kia, họ âm thầm ghi hận.