Lúc này Bạch Vũ Long bị đánh khiến mất trí nhớ, bây giờ hắn giống hài tử ba bốn tuổi.
Mới mở mắt ra liền nhìn thấy Uyển Nhi, cho rằng cô là mẫu thân của mình.
[...] Tiểu tỷ tỷ, nhi tử gọi tỷ kìa. Mau lại ôm nhi tử của mình đi.
" Ôm cái ông nội nhà hắn, tên nam chủ này là mất trí thật. Hay đùa giỡn lão nương.
[...] Xác định mất trí thật, ta xem tỷ tỷ xoát hảo cảm bằng cái gì đây.
Uyển Nhi:"....."
Bạch Vũ Long không nghe thấy câu trả lời, liền chu môi. Bộ dáng ủy khuất gọi tiếp. Giống như cô không đáp lại,hắn sẽ khóc ngay lập tức.
" Mẫu Thân...."
Uyển Nhi bị gọi là Mẫu Thân, toàn thân vẫn cứng ngắc. Thân thể này mới 16 tuổi, bị lão yêu mấy nghìn tuổi gọi mẫu thân. Thật muốn một đao chém chết hắn.
Bạch Vũ Thần rụt dè tiến tới, nép mình vào ngực khiến Uyển Nhi. Bộ dáng vui sướng, tiếp tục làm nũng.
" Mẫu Thân....ôm ôm "
Uyển Nhi hít sâu vào một hơi, kiên nhẫn giải thích cho hắn hiểu....
" Ta không phải mẫu thân ngươi! Ta là An Uyển Nhi.
" Phải gọi tiểu tỷ tỷ "
" Tiểu Nhi " hắn ngây ngô nghiêng đầu nhìn Uyển Nhi, ngọt ngào cười nói.
" Tiểu Nhi tỷ! hôn hôn "
Uyển Nhi bị hắn gọi thân mật, cánh môi hơi run run. Bản tính sắc nữ kiềm chế lại, sợ chính bản thân mình lợi dụng người khó khăn mà ăn sạch.
Cô nhẹ nhàng, hôn lên gò má trắng mịm kia của hắn. Tức thì gương mặt trắng, đã hơi nhiễm hồng hồng. Nhìn rất đáng yêu....
( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ +4± Độ hảo cảm là 25% tiểu tỷ tỷ cố lên)
" Tiểu Nhi tỷ, ta tên gọi là gì?
Uyển Nhi nhìn ánh mắt tò mò, chờ đợi của hắn nhìn mình. Mới vừa rồi còn quật ngã cô, bây giờ lại ôn nhu. Đáng yêu như hài tử.
" Bạch Vũ Long "
Hắn hơi cúi đầu xuống lẩm bẩm. Hồi sau nhếch môi lên cười:" Tên thật hay "
Uyển Nhi bĩu môi lẩm bẩm:" Tự luyến.
Lấy được tên xong, hắn vui vẻ dính chặt lấy Uyển Nhi, còn lây cả bệnh tham ăn. Thời khắc này, hệ thống không biết nói sao với hai cá thể kia.
" Tiểu Nhi tỷ, cõng ta "
Cô nghe hắn nói, thiếu chút nữa té xỉu. Một nam nhân 1m9 to lớn. Bảo cô 1m6 cõng hắn. Hắn là bị điên rồi đi.
[...] Quả thật hắn là bị tiểu tỷ tỷ đánh tới điên.
Uyển Nhi đỡ trán, hít thở không thông. Miệng nở nụ cười cứng ngắc, hướng Bạch Vũ Long nói.
" Ngươi đã lớn, vẫn nên tự mình đi.
Hắn có hơi ủy khuất,lẽo đẽo đi theo sau cô. Mấy ngày này, cũng nhờ có hắn mà cô được ăn hãi sản.
Hải sản tươi mới, vào tay cô ướp gia vị, nướng hay hầm đều thành mỹ vị. Cô nhìn Bạch Vũ Long đang tập trung ăn uống, không khỏi cảm thán.
" Mỹ nam tham ăn, nhìn thật đáng yêu "
Cô nhớ ra, lúc trước có để phần thịt Chim nướng. Liền lấy ra cho hắn mếm thử.
" Ngươi ăn thử cái này đi, còn ngon hơn hải sản này..
Bạch Vũ Long chớp đôi mắt xinh đẹp, hết nhìn cô rồi nhìn xuống thịt chim nướng. Hắn cầm miếng thịt lên, bắt đầu cắn miếng nhỏ.
Sau đó gia tốc cắn miếng lớn hơn, chỉ vài phút, đã ăn sạch miếng thịt Hắc Điểu nướng. Hắn lấy tay quẹt miệng.
" Tiểu Nhi tỷ, ăn rất ngon "
Cô nhăn mày, hắn nói ăn rất ngon. Sao không tăng hảo cảm?. Cô liếc nhìn cái bụng sớm đã tròn của hắn.
Sức ăn của hắn của không thua kém cô đâu. Nhìn cái bụng mà xem, đã tròn như cái trống.
Bạch Vũ Long ăn uống no đủ, hắn bảo cô xoa bụng cho hắn. Uyển Nhi hết cách đành xoa bụng cho hắn ngủ, cô con lén lút xoa xoa cái mông kia.
Nhỡ đâu xoa nhiều đôi chân kia, liền trở thành đuổi như ban đầu " Hắc Hắc "
Trời đã về khuya, chính cô ngủ gục trong lồng ngực Bạch Vũ Long lúc nào không hay. Hai người dựa vào nhau ngủ ngon lành.
Bạch Vũ Long ngoại trừ thân thể như người trưởng thành, trí lực không khác gì hài tử bốn tuổi.
Thời gian này hai người như cùng một thế giới, Uyển Nhi sủng hắn, làm nhiều mĩ thực cho hắn ăn. Buổi tối còn kể chuyện cổ tích xưa cho hắn nghe.
Vừa đúng dịp, hôm nay kể tới chuyện nàng tiên cá. Kết thúc câu chuyện nàng tiên cá hóa bọt biển.
" Tiểu Nhi tỷ, nàng tiên cá thật ngu ngốc....
Hắn nhíu mày bĩu môi, không thích cái kết cục này.
Uyển Nhi giải thích cho hắn hiểu. Giọng thập phần nghiêm túc.
" Nàng ấy không có ngu ngốc. Khi mà chính người mình yêu được hạnh phúc, nàng ấy có lựa chọn biến mất cũng nguyện ý.
Bạch Vũ Long nghe cô nói tới hợp lý. Hắn gật đầu liên tục. Cất giọng sùng bái.
" Tiểu Nhi tỷ nói gì đều đúng, sau này ta cũng thích tỷ như nàng tiên cá kia.
Cô nở nụ cười sáng lạn, xoa đầu hắn. Gật gù hùa theo.
" Ngoan! Hài tử dễ dạy a~~ "
( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ +5% độ hảo cảm là 30% tiểu tỷ tỷ cố lên)
" Bạch Vũ Long, ta không thể ở đây lâu hơn được....
Hắn nghiêng đầu, chớp đôi mắt đáng yêu. Hỏi ngược lại cô.
" Tiểu Nhi tỷ phải đi rồi sao?
Uyển Nhi theo phản xạ mà gật đầu, cô không thể nào ở trên đảo được. Cô còn phải thực hiện nguyện vọng của nguyên chủ.
Vừa rứt lời, đôi mắt ngây thở của hắn, hiện lên tia hàn khí. Nữ nhân này định rời bỏ hắn đi sao?.
Uyển Nhi lúc này, không có để ý tới ánh mắt của hắn cô lãnh đạm hướng Bạch Vũ Long nói.
" Ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?
Tích tắc đôi mắt hàn khí kia liền biến mất. Hắn vui mừng gật đầu, còn mở rộng tay ôm lấy cô vào lòng, làm nũng nói.
" Tiểu Nhi tỷ thật sự dẫn ta theo cùng?
" Bạch Vũ Long, ta tới nơi này vì ngươi. Tất nhiên rời đi phải mang theo ngươi rồi.
Cô vừa nói, động tác xoa đầu nhẹ nhàng trên đỉnh đầu hắn. Càng xoa cô gàng ghen tị. Vì lí do do gì tên nam chủ này đã mỹ mạo, mái tóc còn tốt hơn cả cô.
Bạch Vũ Long thật khó chịu khi bị cô xoa đầu, luôn có cảm giác không đúng nơi nào đó. Càng nghĩ hắn càng đau đầu.
Thời điểm bây giờ Bạch Vũ Long mất trí nhớ, hơn không biết chính mình là Thủy Thần, nhìn xuống chính mình có chân. Hắn nghĩ hắn và cô là cùng một loại.
Bây giờ hai người muốn ra khỏi đảo thủy thần có chút khó khăn, lúc đi vào thuyền nhỏ đã bị lôi kiếp đánh nát.
Chỉ có thể đi bộ ra bờ biển, sau sau dùng kiếm phi hành. Chắc chắn cô phải cõng tên nam chủ này trên lưng rồi.
Uyển Nhi lúc này, khóc không ra nước mắt. Nam nhân này rất nặng, lại bắt cô. Một nữ nhân yếu đuối phải cõng.
Đợi xoát hảo cảm đầy, cô thề chính mình phải ăn sạch hắn.