Giống như bị một cổ sức mạnh vô hình nào đó tác động, hành trình hai người đi cuối cùng không thể tránh khỏi biến thành nhóm ba người, đáng ghét nhất là nữ chính sinh lực dồi dào luôn kề cận Phó Diệc Sâm xoát độ tồn tại, không chỉ Tô Trạm, ngay cả Phó Diệc Sâm cũng có chút phiền lòng.
Nhưng thân là quốc sư cao lãnh kiệm lời, Phó Diệc Sâm vừa hay có thể sự dụng thiết lập tính cách để tạo ra một bức tường vô hình, nữ chính không thể mặt dày tiếp tục dính lên, cũng không chịu nổi nhiệt tình của mình va vào một bức tường băng. Vì thế khó tránh khỏi, Tô Trạm, người cùng nữ chính nhìn nhau không vừa mắt, liền thảm.
Nhất là vị nữ chính đời trước là “công chúa hắc ám” này thỉnh thoảng còn gây khó dễ, Tô Trạm phần lớn thời gian lựa chọn trầm mặc cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nữ chính kề cận quốc sư thì y không cao hứng, buồn bực, phiền não, mà nữ chính nhàm chán ngồi đả kích y, Tô Trạm càng thêm buồn bực, nhưng thứ y đáp lại cô ta là im lặng, hoàn toàn không xem vào mắt. Dù sao cũng là đàn ông hai bảy hai tám tuổi rồi, huống chi y vốn cũng lười phản ứng với người mình không thích, y đâu có ấu trĩ đến mức đi cãi nhau với cô ta chứ.
Vì thế, tính toán duy nhất trong lòng Tô Trạm lúc này là làm cách nào để tách nữ chính ra.
Đêm đó sau khi trốn thoát khỏi vòng vây của thích khách, ba người suốt đêm chạy khỏi thành Nam Dương, lúc này Tô Trạm mới có thời gian để tiếp nhận kịch bản, đại khái do vừa tránh được cuộc ám sát, thêm nữa là sự xuất hiện ngoài ý muốn của nữ chính, sự tình xấu hổ ở khách điếm thuận lý thành chương bị bỏ qua.
Kịch bản mới so với tưởng tượng của Tô Trạm chỉ có hơn chứ không kém, tuy rằng dây dây dưa dưa viết bảy tám chục chương, nhất là cảnh ấu trĩ đấu võ mồm hàng ngày của nam nữ chính, gần như chiếm hết bảy tám mươi phần trăm, nhưng tổng thể tóm gọn bằng một câu, giải quyết nạn trộm cướp Giang Nam.
Đương nhiên, ngoại trừ hằng ngày ấu trĩ đấu võ mồm ra, còn bao gồm cả những pha hành động hung hiểm. Sau khi nam chính lập công lớn, uy danh đại chấn, cũng mượn cơ hội này từ từ thanh lý một số thế lực đã thành u ác tính trong triều, ngồi vững ngai vàng.
Nhưng làm Tô Trạm buồn bực chính là, trong toàn bộ phần kịch bản mới này, đất diễn của nam phụ quá ít, ngược lại nữ chính, đâu đâu cũng có nàng, vì vậy Tô Trạm hơi lo lắng với kế hoạch bỏ rơi nữ chính. Nhất là hệ thống trong đầu còn thường xuyên phát ra câu 【 Vứt bỏ nữ chính, vứt bỏ nữ chính! 】, Tô Trạm thật sự phiền không chịu nổi.
【 Nam phụ mới là tuyệt phối, nam phụ mới là tuyệt phối! 】
【 Tôn chỉ của chúng ta là: Vứt bỏ Mary Sue, đẩy ngã nam phụ! 】
【Khẩu hiệu của chúng ta là: Vứt bỏ ~ vứt bỏ! Đẩy ngã ~ đẩy ngã! 】
…
【 Vứt bỏ vứt bỏ ~ trừng phạt trừng phạt ~】
Nhồi đầy óc Tô Trạm là âm thanh máy móc của hệ thống, hơn nữa còn quỷ dị tạo nên tiết tấu, giống như đang đọc rap, nhưng cũng khá giống máy ghi âm bị kẹt, tắt không được, còn không ngừng lặp lại, lặp lại… Đại não Tô Trạm cũng sắp lớn hơn một vòng.
Nhưng thực tế, ở nơi thâm sơn hoang dã thế này, bảo y đem một đứa nhỏ bỏ rơi trên núi, Tô Trạm làm không được. Hơn nữa, tuy rằng quốc sư không phản ứng lại nữ chính, nhưng hiển nhiên quốc sư cũng không thể làm ra loại chuyện vô nhân tính vậy được.
Cho nên, Tô Trạm cho dù trong lòng đè nén đến thế nào cũng chỉ có thể trưng ra khuôn mặt thối không nói nửa chữ. Trái lại vị quốc sư nào đó, từ đầu đến cuối một bộ đứng xem cuộc vui, thỉnh thoảng còn ném về phía y một ánh mắt ý vị sâu sa, sau đó nhìn Tô Trạm sợ hãi trốn tránh. Đại khái do “có tật giật mình”, Tô Trạm chỉ cần đối diện với quốc sư sẽ nghĩ tới đêm đó mình đầu óc vấn đề làm ra chuyện hồ đồ, rồi lại không dám nhìn thẳng quốc sư, chột dạ đến mức nữ chính huyên náo đến thế nào cũng không nghe lọt tai.
Bên kia, Phó Diệc Sâm cũng vô cùng đau đầu với nữ chính, một quốc gia, ba nhân vật quan trọng đều tập trung ở đây. Một người là thái hậu chín tuổi địa vị cao nhất, một là tân hoàng mới đăng cơ, còn hắn là quốc sư vạn người kính ngưỡng, mặt khác, hai vị này một là “nha đầu chín tuổi”, một lại “không biết võ công”, vì thế đương nhiên, Phó Diệc Sâm có loại ảo giác quỷ dị rằng mình trở thành gia trưởng trong nhà, không những phải chiếu cố, bảo hộ an toàn cho bọn họ, còn phải tùy thời ngăn cản mâu thuẫn giữa bọn họ.
Hơn nữa, về nhiệm vụ ngăn cản nữ chính tiếp cận nam chính, Phó Diệc Sâm không hẹn mà cùng Tô Trạm đạt thành mục đích —— tách khỏi nữ chính.
Còn nữa, Phó Diệc Sâm đối với trừng phạt mà rác rưởi nhắc tới lúc tước vẫn luôn tồn tại nghi ngờ. Hắn nhớ rõ lúc ấy rác rưởi có nói, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có trừng phạt, tuy rằng trừng phạt này chưa từng xuất hiện, nhưng Phó Diệc Sâm tin tưởng rác rưởi sẽ không nói lung tung.
Nhưng khiến Phó Diệc Sâm ngoài ý muốn chính là, cảm ứng và phán đoán của hệ thống quá mức tinh chuẩn. Theo cách nói của hệ thống, tuy rằng nữ chính đi theo bọn họ, nhưng nữ chính luôn muốn tiếp cận Phó Diệc Sâm chứ không phải nam chính, cho nên cũng không tính là thất bại trong việc ngăn cản.
Đối với cái này, Phó Diệc Sâm rất an tâm, nhưng nữ chính cứ luôn lúc ẩn lúc hiện bên người bọn họ cũng không phải cách, dù sao đây cũng hoàn toàn phù hợp với tình tiết trong tiểu thuyết, không chừng qua vài ngày ở chung, nữ chính liền sẽ giống như trong nguyên tác, thích nam chính, vậy sẽ tạo ra phiền phức lớn.
Nhưng chuyện khiến Phó Diệc Sâm không ngờ tới còn ở phía sau. Cũng chính là ngày thứ ba sau khi nữ chính đồng hành với bọn họ, Tô Trạm đột nhiên ngã bệnh, một nam nhân võ công cao cường, nội công thâm hậu, huyết khí phương cương, trong lúc thời tiết ôn hòa thế này lại đột nhiên ngã bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.
Mới đầu, Phó Diệc Sâm cho rằng Tô Trạm ăn dấm với nữ chính, bởi vì lúc ấy nữ chính luôn làm nũng với hắn, nên lấy cớ muốn cùng cưỡi một con ngựa với Phó Diệc Sâm, Phó Diệc Sâm theo thói quen tính xem phản ứng của Tô Trạm, lại phát hiện sắc mặt y hơi kì lạ.
Phó Diệc Sâm không phải lúc nào cũng muốn lợi dụng nữ chính để kích thích Tô Trạm, hắn mới không nhàm chán đến vậy, nhưng ngẫu nhiên sẽ kích thích y một chút, dù sao phản ứng của y cũng giúp cuộc hành trình hai người bị nữ chính phá ngang tăng thêm một ít sắc thái. Nhưng làm Phó Diệc Sâm ngoài ý muốn chính là, hắn vừa quay đầu bỗng thấy sắc mặt Tô Trạm tái nhợt, mày gắt gao nhăn chặt, thậm chí cũng không né tránh tầm mắt hắn như trước, lúc này đây Tô Trạm đang cúi đầu, rõ ràng thân hình cao lớn khỏe khoắn, nhưng ngồi trên lưng ngựa lại có chút lung lay sắp đổ.
Phó Diệc Sâm ngây ra, tiếp đến lo lắng khó hiểu, lập tức không để ý tới nữ chính nữa, để nàng đi trước dò đường, hắn thì giữ chặt dây cương thả chậm cước bộ. Thẳng đến khi đi song song với Tô Trạm, Phó Diệc Sâm mới phát hiện trên mặt Tô Trạm trắng bệch, tràn ngập thống khổ, trên trán thậm chí còn lấm tấm mồ hôi, cả người Tô Trạm đều có vẻ lung lay sắp đổ.
Phó Diệc Sâm trong lòng cả kinh, “Làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?” Trong giọng điệu vô thức mất đi sự lạnh lẽo, ngược lại lộ ra lo lắng và ôn nhu nói không nên lời.
Tô Trạm đầu óc cháng váng, cả người đau nhức mệt mỏi, cảm thấy khí lực toàn thân như thủy triều rút đi, trên thực tế, chính Tô Trạm cũng không rõ mình xảy ra chuyện gì. Ban đầu đúng là có chút không thoải mái, nhưng y không quá để ý, chờ đến khi hoàn toàn ý thức được điểm không thích hợp, y đã không còn sót lại tia khí lực nào, cả người nhức mỏi, biểu hiện giống như phát sốt, không chỉ nóng đến kỳ quái, dường như còn vô cùng nghiêm trọng.
Giữa mơ hồ chợt nghe bên tai vang lên tiếng nói ôn nhu của quốc sư, gian nan ngẩng đầu liền thấy quốc sư đang nhíu mày lo lắng nhìn y, trong lòng Tô Trạm nóng lên, sau đó một trận ủy khuất lan khắp toàn thân. Lúc khó chịu cực độ lại được ai đó quan tâm, ngược lại dễ dàng khiến người càng thêm yếu ớt, cho dù người kiên cường đến mức nào, Tô Trạm cũng không ngoại lệ.
Trong đầu thỉnh thoảng vang lên âm thanh máy móc của hệ thống, nội dung cũng dường như trở nên mơ hồ, nhưng lúc này Tô Trạm hiển nhiên đã không rảnh bận tâm những cái đó, khó chịu nói không nên lời. Lại nhìn tới vẻ mặt quan tâm của quốc sư đại nhân, Tô Trạm không hiểu sao mũi cay xè, thân thể kiên trì chống đỡ nửa ngày không hề cố kỵ mềm nhũn.
Phó Diệc Sâm chỉ thấy sắc mặt Tô Trạm trắng bệch, con ngươi nhìn thẳng vào mình hoàn toàn tan rã, nhưng đáy mắt không hề che dấu được ủy khuất lại làm trái tim hắn run lên, giọng Phó Diệc Sâm lúc này càng trầm xuống lặp lại, “Không thoải mái chỗ nào?” Thanh âm không nhịn được lớn hơn chút.
Không nghĩ Phó Diệc Sâm vừa dứt lời, giây tiếp theo liền thấy thân thể Tô Trạm đột nhiên nghiêng sang một bên, suýt té khỏi ngựa.
Phó Diệc Sâm hoảng sợ, không nghĩ ngợi nhiều, Phó Diệc Sâm tay dài vươn ra giữ lấy cơ thể đang lảo đảo của Tô Trạm, đồng thời nhảy khỏi ngựa, xoay người một cái lưu loát ngồi xuống phía sau Tô Trạm, lúc này mới ôm Tô Trạm thấp giọng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Thân thể đau đớn vô lực có nơi để dựa vào, cái mũi Tô Trạm không nhịn được chua xót, đại khái là do quá mức thoải mái, chút ủy khuất trong lòng đột nhiên bị phóng đại vô hạn, thậm chí ấm áp trong ngực không khống chế được tràn ra.
“Khó chịu, ” Tô Trạm tùy ý để người nam nhân này ôm chặt mình vào trong ngực, lúc nói chuyện cũng trở nên suy yếu, thậm chí mang theo ỷ lại mà chính y cũng không tự nhận ra, “Không có sức lực.”
Trước đó, Tô Trạm thậm chí cảm thấy ngay cả sức lực để hô hấp cũng không có, nhưng không biết có phải do y ảo giác, cứ cảm thấy sau khi chui vào trong ngực quốc sư, thân thể khó hiểu thư thái hơn rất nhiều, có thể là do trong lòng được xoa dịu, dù sao hiện tại y chỉ muốn cứ như vậy tựa vào lòng hắn.
Phó Diệc Sâm nghi hoặc vạn phần, bởi vì hắn đang ôm Tô Trạm đương nhiên phát hiện thân thể y phát nóng, quả nhiên, vừa vươn tay sờ trán y liền thấy nóng đến dọa người, “Ngươi phát sốt?”
Nhưng thời tiết lúc này rất dễ chịu, không mưa cũng không lạnh, hơn nữa nam chính võ công trác tuyệt, nội công thâm hậu, tố chất thân thể người bình thường tuyệt đối không thể so sánh, nam nhân sinh lực dồi dào tự nhiên lại phát sốt? Phó Diệc Sâm nghi hoặc tới cực điểm, nhưng dáng vẻ của người trong ngực lại làm hắn đau lòng không thôi.
Suy đoán đầu tiên của Phó Diệc Sâm là trúng độc, một đường liên tục bị ám sát, mà sát thủ cũng đến đủ loại, trong đó hẳn không thiếu kẻ am hiểu ám khí tẩm độc, nhưng Phó Diệc Sâm lập tức phủ nhận suy đoán này. Một là trên người Tô Trạm hoàn hảo không tổn hao gì, mỗi khi nguy hiểm ập đến, Phó Diệc Sâm đều nhanh chóng đem Tô Trạm bảo hộ bên người, nếu y bị thương không thể có chuyện mình không biết gì cả, còn nữa, coi như mình lo liệu không xuể, Tô Trạm cũng không thể để bản thân bị thương.
Nhưng nếu như trong quá trình hành tẩu, bọn họ vô tri vô giác trúng độc, vậy thì càng không thể, trong ba người, nữ chính võ công kém cỏi nhất, ngược lại Tô Trạm mới là người lợi hại nhất, không hợp lý.
Nhưng nếu phát sốt, vậy thì càng đáng nghi, bởi vì trong nguyên tác căn bản không có màn phát sốt sinh bệnh này. Nghiêm túc mà nói, hắn và Tô Trạm tồn tại ở thế giới này dưới dạng linh hồn, mà hai cơ thể này thì thuộc về thế giới Mary Sue, bọn họ chỉ đơn giản có quyền khống chế hai cỗ thân thể này mà thôi. Nói cách khác, nếu trong nguyên tác không có đoạn tình tiết này, Tô Trạm không có khả năng sinh bệnh.
Tâm tư thay đổi thật nhanh, Phó Diệc Sâm một tay ôm Tô Trạm, cẩn thận để y hoàn toàn tựa vào lòng mình, đồng thời một tay khác nắm chặt dây cương khống chế tốc độ của ngựa, tận lực để ngựa bước đi ổn định một chút, sau đó lại đút cho y ít nước, lúc này mới nhẹ giọng hỏi, “Khá hơn chút nào không?”
“Ừm.” Tô Trạm vô lực ừ một tiếng, những lời này không phải là y thuận miệng nói ra, quả thật đã khá hơn nhiều.
Lúc này, trong đầu Phó Diệc Sâm vang lên thông báo độ hảo cảm cộng 1, cũng đúng lúc này, Phó Diệc Sâm đột nhiên nhanh trí. Hắn nghĩ, Tô Trạm đột nhiên bị bệnh rất kì quái, mà nếu không liên quan đến cốt truyện, có lẽ rác rưởi sẽ biết được gì đó.
【 Nha kí chủ vạn tuế, rốt cục lại thấy ánh mặt trời, 】 Rác rưởi như trước nói tào lao, nhưng phản ứng tiếp theo theo lệ liền tập trung lên Tô Trạm, 【 A Trạm Trạm nam thần, ặc… Kí chủ quả nhiên lợi hại, ôm được nam thần rồi nha kí chủ, a a a thật kích động thật kích thích… 】
[ Câm miệng, ] Phó Diệc Sâm đang lo lắng, căn bản không nhận ra tên này phát điên có chút sai lệch, [ Ngươi mau nhìn xem y bị sao vậy. ]
【 Di? Nam thần làm sao cơ? 】Lúc này rác rưởi mới nắm được điểm mấu chốt, có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền hét lên kinh hãi, 【 Đây là trừng phạt, hệ thống trừng phạt. 】
Phó Diệc Sâm mày nhảy dựng, lúc này đen mặt, ngay cả thanh âm cũng trở nên càng trầm thấp, [ Ngươi dám trừng phạt y! ]
【 Hiểu lầm, anh lại hiểu lầm tôi kí chủ, 】 Rác rưởi vội vàng kêu oan, 【 Đây là trừng phạt đến từ hệ thống của nam thần, tôi cảm giác được trên người nam thần có một cỗ năng lượng cùng loại, đây là năng lượng hệ thống của nam thần. 】
Phó Diệc Sâm nghe xong hơi sửng sốt, [ Nhưng vì sao? ] Tô Trạm sao tự nhiên lại bị trừng phạt? Nếu dựa theo quy tắc của rác rưởi, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải chịu trừng phạt, nhiệm vụ của Tô Trạm đến cùng là gì?
【 Tôi… Tôi không biết a. 】
[ Vậy phải làm sao thì trừng phạt mới kết thúc? ] Nếu thật là trừng phạt đến từ hệ thống, vậy trị liệu bên ngoài hoàn toàn vô dụng.
【 Phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống nha. 】Rác rưởi làm như đương nhiên, nói xong lại lập tức một bộ vì nam thần mà đau lòng, 【 Nha nha nha, nam thần thật đáng thương, kí chủ anh nhất định phải giúp nam thần. 】
Phó Diệc Sâm mặc kệ nó, sau khi che chắn rác rưởi, Phó Diệc Sâm lần nữa lâm vào trầm tư, rồi sau đó đột nhiên ý thức được một vấn đề, hắn và rác rưởi đều không có cách nào tiếp xúc với hệ thống của Tô Trạm, tuy nhiên bản thân y lại có thể, nói cách khác, Tô Trạm nhất định biết mình đang chịu trừng phạt, thậm chí biết nên làm như thế nào để tiêu trừ trừng phạt.
Giật mình, Phó Diệc Sâm ôm Tô Trạm nhẹ giọng hỏi, “Nói cho ta biết, ta phải làm sao để giúp ngươi?” Lúc này, Tô Trạm đang nhắm mắt tựa vào trong ngực hắn, sắc mặt so với vừa rồi tốt hơn chút, nhưng Phó Diệc Sâm tin tưởng lý trí y vẫn còn, cho dù không thể nói quá rõ ràng, nhưng y vẫn có thể biểu đạt ra nhu cầu của mình.
Quả nhiên, Tô Trạm hơi hơi nghiêng đầu đem mặt dán vào ngực Phó Diệc Sâm, hai tay cũng vô thức ôm lấy cánh tay Phó Diệc Sâm, sau đó có chút gian nan phun ra một câu, “Ta không muốn thấy nàng.”
Ngây ra một lúc, Phó Diệc Sâm dường như chỉ trong chớp mắt đã biết “nàng” này là ai. Đây là lần đầu tiên Tô Trạm rành mạch thể hiện sự bài xích đối với nữ chính, cũng gián tiếp biểu đạt cái hệ thống kia bài xích nữ chính.
Một câu trực tiếp khẳng định suy đoán của Phó Diệc Sâm, hơn nữa dựa trên hành vi của Tô Trạm một đường này, không thể phủ nhận đều là bài xích nữ chính, tiếp cận nam phụ, chẳng lẽ đây là nhiệm vụ của cái hệ thống kia?
Tâm tư nhanh chóng chuyển qua vài lượt, trong đầu Phó Diệc Sâm xuất hiện một suy đoán mơ hồ, nhưng giờ hắn không có thời gian đi nghiệm chứng, ưu tiên hàng đầu bây giờ chính là giải trừ “trừng phạt” cho Tô Trạm.
Lại không nghĩ đúng lúc này, nữ chính đi phía trước không thấy bóng dáng bọn họ liền cưỡi ngựa quay trở về, lúc này, Phó Diệc Sâm cảm thấy thân thể trong ngực khẽ run lên, sau đó cánh tay mình bị ôm càng chặt hơn.
“Không muốn thấy nàng, ” Tô Trạm thống khổ nhíu mày nằm trong lòng hắn nỉ non một câu, mang theo giọng điệu có chút trẻ con Phó Diệc Sâm chưa từng thấy qua, “Ta chỉ muốn ở cùng ngươi, ” Ngay lúc Phó Diệc Sâm ngây ra, người trong ngực vô tri vô giác tiếp tục nỉ non, “Ngươi ôm ta, không cần ôm nàng.”
Lúc này, trái tim Phó Diệc Sâm mãnh liệt đập thình thịch, tiếp đến là cảm giác cực độ vui sướng lan tràn toàn thân.
Tô Trạm, không phải đang làm nũng với hắn đấy chứ?