Thanh lâu thời cổ đại, không hổ là nơi sênh ca mạn vũ, vô cùng náo nhiệt, không, xác thực mà nói, đây là thanh lâu trong cảm nhận của tác giả Mary Sue, dường như toàn bộ đàn ông trong kinh thành đều đêm không ngủ mà tề tựu ở đây, hơn nữa, người tới đều là các công tử lão gia quan lớn quý tộc. Làm quan cũng không cần mặt mũi ư?
Phó Diệc Sâm thật sự không hiểu nổi, thứ gì đã thôi thúc một quý cô hiện đại sinh ra hứng thú với nơi thanh lâu tạp nham tục tĩu này. Quả nhiên tác giả vẫn là học sinh tiểu học không hiểu chuyện đời đó sao? Nhưng sau đó nàng ta cùng nam chính ba ba ba này nọ mấy thứ thiếu nhi không nên xem là xảy ra chuyện gì? Còn có, nam phụ bạo quân thế nhưng mấy lần thiếu chút nữa đem nữ chính cường… bạo?
Khóe miệng Phó Diệc Sâm run rẩy, đầu năm nay mấy đứa nhỏ làm sao vậy? Tư tưởng đều không trong sáng như vậy ư? Hắn phát thệ, cho dù có vì nhiệm vụ đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không cho phép mình làm ra hành vi cầm thú như vậy, hơn nữa đối tượng còn là một cô nương ngốc bạch ngọt, đầu óc tràn ngập ảo tưởng, chỉ số thông minh chỉ dừng lại ở mười một mười hai tuổi.
Phó Diệc Sâm đến nơi nhưng không đi vào từ cửa chính. Loại địa phương này khẳng định không thiếu vương tôn quý tộc lui đến, nhưng vì tránh ảnh hưởng đến thân phận, cho nên sẽ không trắng trợn xuất hiện, thanh lâu kinh thành, quy củ ấy ai cũng ngầm hiểu.
Vì thế chuẩn bị xong xuôi, Phó Diệc Sâm dẫn theo hai cao thủ xuất hiện bên trong nhã gian, nhã gian đối diện sảnh lớn, thả mành xuống, người bên ngoài cơ bản không thấy rõ tình huống bên trong, nhưng ngồi trong nhã gian lại có thể thưởng thức sênh ca mạn vũ phía dưới hoặc là ấp ấp ôm ôm này nọ, đối với loại thiết kế này, Phó Diệc Sâm ngược lại thực vừa lòng.
Chưa ngồi được bao lâu, Phó Diệc Sâm rất nhanh liền phát hiện thân ảnh nữ chính giữa đại sảnh, căn bản không cần hệ thống nhắc nhở, Phó Diệc Sâm cơ hồ liếc mắt một cái đã nhận ra, không chút nghi ngờ.
Nàng có lẽ không tự biết, lớp cải trang của mình thật chẳng ra gì. Tinh tế, nhỏ xinh, da thịt trắng nõn, cho dù là nam nhân trắng nhất, lùn nhất nơi này cũng không ai bằng được nàng, trông chẳng khác nào một đứa trẻ. Nhưng thiểu năng ở chỗ, một khuôn mặt non nớt nổi bật như vậy, nữ chính còn dán thêm hai cái ria mép.
Điểm chết người là, ngực nữ chính, tác giả đặt ra cho Mary Sue nhà mình một dáng người “nam nhân liếc nhìn một cái liền si ngốc chảy máu mũi”, cho nên vô luận nữ chính có bọc như thế nào, ngực nàng cũng không thể biến thành cứng cáp, à, còn không có cả yết hầu. Không thể không nói, thường thức cơ bản của cổ nhân thật đáng thất vọng.
Tóm lại cách hóa trang này, một lời khó nói hết. Ngoại trừ phong cách cải trang bết bát của nữ chính, còn có một điểm trí mạng mà không cần nhìn cũng có thể đoán được giới tính – giọng nói, tác giả đã viết rằng “âm thanh của tạo hóa, có thể làm bất cứ nam nhân nào rơi vào điên cuồng”. Cho nên, nữ chính cứ vậy nữ phẫn nam trang, mà nam chính được thiết lập là “phúc hắc chỉ số thông minh cao” cư nhiên cũng không nhận ra nàng là nữ, hơn nữa còn là vợ mình, Phó Diệc Sâm chỉ có thể đen mặt suy đoán, nam chính này hơn phân nửa cũng là tên nhược trí.
Đương nhiên, trong thanh lâu người đông như kiến cỏ, cũng khó mà phát hiện ra một kẻ ăn mặc buồn cười tục tĩu như vậy.
Phó Diệc Sâm hít sâu vào một hơi, sau đó khoan thai uống một ngụm trà tự an ủi. Đúng lúc này, tấm mành nhã gian đối diện chợt bị xốc lên. Phó Diệc Sâm chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra mái tóc màu bạc dài đến mông, giật mình, yêu nghiệt Vương gia?
【 Kí chủ, đó là nam chính Lãnh Thiên Thương. 】 Hệ thống hợp thời giới thiệu.
Trên thực tế, tác giả vì muốn làm nổi bật nam chính so với những người khác, hoàn toàn vi phạm quy luật di truyền, nam chính không những là người đầu bạc mắt lam duy nhất trong dòng dõi tổ tổng mười tam đời, còn là người đầu bạc mắt lam duy nhất trong thế giới Mary Sue. Cho nên tóc trắng mắt xanh chính là đặc trưng của riêng Lãnh Thiên Thương, căn bản ngụy trang không nổi.
Phó Diệc Sâm không hiểu sao cảm thấy buồn cười, nếu thật ở thời đại phong kiến, đột nhiên sinh ra một đứa trẻ tóc trắng mắt xanh, chỉ sợ liền bị cho là yêu quái đầu thai, mang đi cúng tế rồi.
Đồng dạng, ánh mắt kim sắc của nam phụ số hai Hiên Viên Tàn Dạ, cũng là độc nhất vô nhị trên thế gian, đại khái là đột biến gien? Hoặc là biến dị nhiễm sắc thể? Tóm lại thân là người thống trị cao nhất quốc gia, cả thiên hạ đều biết đến đôi mắt này của Hiên Viên Tàn Dạ. May mắn cổ nhân trọng tôn ti, trước mặt hắn lại có hai bảo tiêu cực mạnh, người trong lâu chưa kịp nhìn thẳng đã đem hắn an toàn dẫn vào trong này.
Phó Diệc Sâm chỉ thấy bóng dáng Lãnh Thiên Thương chợt lóe rồi biến mất, bên cạnh y thậm chí còn dẫn theo vài nữ nhân lả lướt phong tình. Trong nguyên văn, từ đầu Lãnh Thiên Thương vì muốn đánh vỡ nghi ngờ của bạo quân, hoàn toàn làm bộ như sa vào tửu sắc không màng thế sự, cho nên theo lý thường là khách quen của thanh lâu, người ở đây cũng tự ngầm hiểu trong lòng. Mà hoàng đế còn ước gì y thật sự trầm mê tửu sắc, thanh danh quét sạch, cho nên cũng mở một mắt nhắm một mắt.
“Chư vị đại gia xin yên lặng, ” Đúng lúc này, tú bà đứng trên đài cao, một bộ tư thái người chủ trì tối nay, “Ngưng cô nương có lời muốn nói.”
Phó Diệc Sâm cau mày, tình tiết sắp bắt đầu. Đơn giản mà nói, hoa khôi là muốn tìm nam nhân, bồi tán gẫu bồi uống rượu, nhưng hoa khôi sao có thể tùy tiện chọn một kẻ tục tằng đến được, huống chi còn là một mỹ nữ bán nghệ không bán thân, tinh thông cầm kỳ thư họa. Vì thế, lấy thơ để lựa chọn, hoa khôi ra một đề, các vị ở đây làm thơ, ai thơ có thể đả động đến tâm hoa khôi, sẽ có được một đêm cùng hoa khôi… thắp nến tâm sự.
“Các vị đại gia nghe cho kỹ, lấy nguyệt làm đề, hạn định nửa nén hương, nếu muốn khiến Ngưng cô nương động tâm, các vị đại gia phải phô bày hết bản lĩnh đấy.” Tú bà thét to một tiếng, các nam nhân trang phục hoa lệ bên dưới đều lâm vào điên cuồng, nhất là nữ chính nữ phẫn nam trang vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Phó Diệc Sâm liếc về phía đối diện, mơ hồ thấy một thân ảnh biếng nhác nằm nghiêng, bên người vây quanh mấy nữ nhân, trong lòng nghĩ thầm rằng, lúc này nam chính phỏng chừng đã bị nữ chính hấp dẫn, nhưng vẫn không nhận ra kia là khuôn mặt lão bà nhà y.
Phó Diệc Sâm khá chắc chắn với suy đoán của mình, nhưng trong đầu chợt vang lên thông báo của hệ thóng, Phó Diệc Sâm lập tức cứng đờ.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính trừ 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính trừ 2】
…
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính: -15】
Phó Diệc Sâm không nhịn được co rút khóe miệng, cho nên, hắn đoán sai rồi? [ Rác rưởi, ngươi đây là muốn hắt nước vào mặt ta? ]
Căn cứ theo nguyên tác, nữ chính vốn là thiên kim Thừa tướng, điêu ngoa tùy hứng, hơn nữa còn do hoàng đế ép gả cho Lãnh Thiên Thương, nhưng người Lãnh Thiên Thương chân chính yêu mến chính là nữ phụ số hai, cũng chính là thân muội muội của nam phụ Hiên Viên Tàn Dạ, Tam công chúa. Vậy nên Lãnh Thiên Thương đối với vị Vương phi bị ép cưới này vô cùng ngứa mắt, hơn nữa người này còn điêu ngoa tùy hứng, mưu toan khua tay múa chân với y, vì thế y cố ý đem nàng tống vào nơi như lãnh cung, chẳng thèm đoái hoài.
Dưới tiền đề là vậy, độ hảo cảm của nam chính đối với nữ chính là số âm rất bình thường, nhưng trong nguyên văn rõ ràng viết, khi lần đầu nam chính nhìn thấy nữ chính đã nhận xét là “không giống người thường”, “trong lòng khẽ động, tuy rằng đều là nam tử, nhưng hắn chưa từng thấy qua nam tử diện mạo tinh xảo như vậy.” Phó Diệc Sâm đối với loại miêu tả này thật muốn phun tào một câu, nam chính hẳn là chưa từng soi gương?
Cho nên, độ hảo cảm vừa liên tục trừ 5 là có chuyện gì?
【 Nha nha nha kí chủ lại không nói lý, hệ thống không có tay thì hắt thế nào, hệ thống không có thực thể mà. 】 Hệ thống rác rưởi khó hiểu, thật ủy khuất.
Phó Diệc Sâm mặc kệ nó, nhân lúc dưới lầu tất cả nam nhân đều đang điên cuồng khắc khẩu hoặc vắt óc làm thơ vì hoa khôi, Phó Diệc Sâm lại tỉ mỉ phân tích diễn biến tiếp theo trong kịch bản.
Hoa khôi kia kỳ thật là đường dây mà phúc hắc Vương gia Lãnh Thiên Thương sắp xếp ở thanh lâu, mục đích đương nhiên là vì mời chào nhân tài và thu thập tin tức. Cho nên, sau khi nữ chính thành công đoạt được ưu ái từ hoa khôi, cùng hoa khôi thắp nên tâm sự, mọi nội dung đêm đó đều truyền đến tai nam chính. Cũng vì thế, nam chính không khỏi nhìn người này bằng cặp mắt khác xưa, nhất là những tuyên ngôn của nàng “không giống người thường, lớn mật, khiến người khác sinh ra tư tưởng mới mẻ kỳ diệu”, ví dụ như “nữ nhân không thể luôn dựa vào nam nhân, trước hết phải tự mình đứng lên”, “nam nữ ngang hàng” vân vân, đối với cổ nhân mà nói thật sự là kinh thế hãi tục.
Chuyện này tạm thời bỏ qua, quan trọng là đêm nay nam chính, ở ngay địa bàn của mình mạc danh kỳ diệu bị hạ dược, hơn nữa còn là xuân dược. Nam chính vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, giãy dụa về tới vương phủ, nhưng dục hỏa khó mà xua tan, cuối cùng y đánh mất lý trí.
Nhưng chính là thần kỳ như thế, giữa một đàn mỹ nữ, nam chính thủ thân như ngọc hơn hai mươi năm không hiểu sao đi đến phòng nữ chính, sau đó đối với Vương phi đã đổi thành người khác của mình một trận đối đãi thô bạo, cuối cùng thuận lý thành chương ba ba ba.
Đoạn này quá khó coi, Phó Diệc Sâm trực tiếp nhảy qua. Tiếp đó, nam chính lại không nhớ rõ y đã làm cái gì, mà nữ chính lại rộng lượng “Phi, coi như bị chó cắn”, vì thế sau khi nữ chính thành công thoát khỏi vương phủ, quá trình Lãnh Thiên Thương truy thê liền biến thành “dẫn bóng chạy”.
(Đoạn dẫn bóng chạy này mình cũng không hiểu ra làm sao. Cầu giải thích.)
Đối với cách triển khai thần kỳ này, Phó Diệc Sâm rùng mình một cái, một thân nổi đầy da gà. Vậy nên, đêm nay chính là khởi nguồn của hết thảy mọi thứ. Đây là lí do Phó Diệc Sâm đêm nay không thể không góp mặt, hắn muốn ngăn cản, không, hắn nhất định phải ngăn cản. Vì thế, Phó Diệc Sâm vẫy tay với bảo tiêu đứng một bên, rồi sau đó thì thầm vài câu.
Lúc này, trong gian phòng trang nhã đối diện, Tô Trạm lười biếng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, khóe môi nhếch lên lộ ra ý cười không đứng đắn, một tay chống đầu, một tay khác thì nâng chén rượu, trước mặt còn có hai mỹ nữ quỳ rạp trên đất đấm chân cho y, hoàn toàn là dáng vẻ chìm trong men say.
Trên thực tế, đây đã là điểm giới hạn của Tô Trạm, trời biết y tiêu tốn bao nhiêu định lực mới có thể nén xuống chán ghét với đám người này, không phải y kì thị thanh lâu nữ tử, chỉ là do thân thể y phản ứng theo bản năng mà thôi. Bất quá so sánh mà nói, vị nữ chính dưới lầu kia mới càng làm y đau trứng, nhất là bộ dáng còn chưa dứt sữa, còn bày đặt ra vẻ đại gia vừa ôm vừa kéo cô nương, quả thật buồn nôn. Rốt cuộc là dạng nam nhân kiểu gì sẽ để ý đến người này chứ?
Đúng lúc này, một người mặt than bỗng lững thững đi đến, Tô Trạm lông mày nhảy dựng, ánh mắt tối sầm lại.
Lãnh Thiên Thương mặc dù không có thực quyền nhưng dù sao cũng là Vương gia, chẳng lẽ một điểm uy nghiêm đều không có? Chỉ là không đợi y bày ra tư thái Vương gia, mặt than đã từ trong lòng ngực lấy ra một khối lệnh bài đưa đến trước mặt y.
Tô Trạm đầu tiên là duy trì tư thế đặc biệt có “mị hoặc” của Lãnh Thiên Thương, lười biếng mà “xinh đẹp”, đây là những từ tác giả hình dung, dù sao vào thời khắc mấu chốt, Tô Trạm vẫn phải tùy thời phát huy. Trong đầu hiện ra đoạn kịch diễn biến ở thanh lâu, nhưng rất nhanh y phát hiện không có tình tiết này, quan trọng hơn, y cũng không nhận ra nhân vật trước mặt đây là ai, nhưng lệnh bài kim sắc chói mắt kia ngược lại khiến Tô Trạm trong lòng khẽ động.
Quả nhiên, giây tiếp theo chợt nghe mặt than thấp giọng nói, “Chủ nhân ta cho mời.”
Tô Trạm lúc này kinh nghi bất định, trong cốt truyện căn bản không có đoạn này, nhưng nhìn tình huống trước mắt phỏng đoán, đối phương có khả năng đã biết thân phận của y, dù sao cái quả đầu này cũng rất rêu rao, nếu đã biết thân phận của y nhưng lại có thái độ như vậy, thuyết minh thân phận đối phương càng khủng bố.
Vì thế Tô Trạm nhìn chằm chằm lệnh bài kim sắc, đột nhiên trừng lớn, đảo mắt ra vẻ khủng hoảng, lập tức từ trên nhuyễn tháp đứng dậy.
Bên kia, Phó Diệc Sâm đang khoan thai uống trà, uy nghiêm từ trong ra ngoài. Hắn nhất định phải ngăn cản một tràng ba ba ba của nam nữ chính đêm nay, cho nên hắn hiện tại nhất định phải nghĩ cách tránh cho Lãnh Thiên Thương không hợp lẽ thường bị người bỏ thuốc, suy đi tính lại, trực tiếp đem người dẫn đến bên cạnh là phương pháp hữu hiệu trực tiếp nhất.
Bất quá thật khó hiểu, Phó Diệc Sâm đối với cái người gọi là “mỹ nam đệ nhất thiên hạ” này ngược lại có ba phần chờ mong, nhưng Phó Diệc Sâm ngàn vạn không ngờ tới, lúc nhìn thấy khuôn mặt kia, hắn đang uống trà thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, đây là một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
“Thẩm Thiên Dục?” Trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt Tô Trạm, Phó Diệc Sâm không nhịn được thốt ra, hắn thậm chí quên mất mình còn đang đeo lớp da bạo quân, có thể nói là kinh ngạc tới cực điểm.
【 A! Nam thần! Trạm Trạm nam thần! Trạm Trạm! 】
[ Che chắn. ]
Hệ thống hiển nhiên so Phó Diệc Sâm còn kích động hơn, bất quá cũng nhờ tiếng la hét của hệ thống mà Phó Diệc Sâm từ trong khiếp sợ mới hồi phục lại tinh thần, bởi vì hắn thấy được, trong mắt người này không có được loại ánh sáng như Thẩm Thiên Dục vẫn hay nhìn mình.
“Hoàng… Hoàng Thượng?” Lãnh Thiên Thương cũng làm bộ giật mình, giống như căn bản không nghe thấy một tiếng thất thố Thẩm Thiên Dục của Phó Diệc Sâm, rồi sau đó chân tay hoàn toàn luống cuống, đầy mặt hoảng sợ, “Thần… Thần không biết Hoàng Thượng…” Đã hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn.
“Được rồi, ” Phó Diệc Sâm cưỡng chế nghi hoặc tràn ra trong đầu, cố gắng duy trì vẻ ngoài hung tàn và ngờ vực, “Trẫm cũng không muốn ngươi biết.” Một câu nói kia vừa lúc chấm dứt động tác muốn quỳ của Lãnh Thiên Thương.
Phó Diệc Sâm đè xuống nghi hoặc, thản nhiên vứt cho Lãnh Thiên Thương một ánh mắt ra hiệu ngồi đi, trên mặt vững như Thái Sơn, kì thật đáy lòng đã không ngừng toát ra đủ loại khả năng, Tô Trạm? Thẩm Thiên Dục? Đây rốt cục là chuyện gì?
[ Rác rưởi nói đi, xảy ra chuyện gì? ] Phó Diệc Sâm nghiến răng nghiến lợi.
【 A a a nam thần thật đẹp trai, Trạm Trạm nam thần thật xinh đẹp, nam thần mặc cổ trang… 】
[ Che chắn. ] Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, trong lòng nhắc mình bình tĩnh, ít nhất trước khi làm rõ không thể để lộ ra dấu vết, vạn nhất tên này là Lãnh Thiên Thương đeo lên khuôn mặt của Tô Trạm, là nam chính vẫn luôn muốn chỉnh chết mình kia, sẽ gây ra phiền toái.
Nhưng đúng lúc này, trong đầu lần nữa vang lên âm thanh gợi ý từ hệ thống.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】
Phó Diệc Sâm:??? Loạn, vô cùng loạn, sao toàn thân cảm thấy bất an thế này? Cốt truyện thế giới này lại xảy ra vấn đề gì rồi.