Hệ Thống Trùng Sinh Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 8: 8: Chương 7-2




Chiếc Ốc Hào Khuê màu đen đang chạy trên đường, những con đường bên cạnh thì rực rỡ ánh đèn, dòng người qua lại không ngừng.

Nhìn thấy cửa hàng màu hồng cách đó không xa, trong lòng Thẩm Thần Uyên khẽ động: “Dừng xe ở ngã tư phía trước đi.”

Nghiêm Thuật dừng xe theo lời của Thẩm Thần Uyên, rồi anh và Tư Kỷ cùng nhau xuống xe và đi theo sau hắn.

Sau đó anh lại nhìn thấy Thẩm tổng của bọn họ dừng trước một cửa hàng bánh kem, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào các loại bánh kem trong tủ trưng bày.

Cảnh tượng này như thể hắn đang tiến hành đàm phán chuyện gì đó vô cùng trọng đại, rất khó để có thể ra quyết định vậy.

“Hai người nghĩ xem cậu ấy sẽ thích loại nào?” Thẩm Thần Uyên hỏi một cách chân thành.

Tư Kỷ suy nghĩ một lúc, nói: “Cái nào đắt nhất.”

Dù sao đắt chắc chắn sẽ ngon, hơn nữa Thẩm tổng cũng không thiếu tiền.

【 Không không không, ký chủ, chọn cái thứ hai ở hàng đầu tiên từ trái đếm qua! 】Hệ thống nhớ lại lời hướng dẫn mà các tiền bối trong tổ công lược đã chỉ cho mình, điên cuồng giới thiệu cho Thẩm Thần Uyên chọn chiếc bánh kem có vị chocolate, phía trên được trang trí bằng hoa hồng, mặt bánh còn có một trái tim màu đỏ nữa.

“Mua tặng ai à?” Chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên, bà mỉm cười nhìn các cậu trai trẻ tuổi khôi ngô đứng trước cửa hàng của mình, chỉ vào một cái bánh kem trái cây trong tủ đông lạnh, giới thiệu: “Mấy cậu muốn thử loại này không? Đây là mẫu bánh được bán chạy nhất trong cửa hàng của chúng tôi đó.”

Cuối cùng, vị Thẩm tổng không thiếu tiền đã ra về với ba phần bánh kem mới mua.

Mỗi loại bánh kem chỉ cắt một phần, cộng lại chỉ bằng một chiếc bánh nhỏ.

Bà chủ nhìn chiếc bánh chocolate của Thẩm Thần Uyên, sau đó lộ ra một nụ cười vi diệu, trong lúc đóng gói còn chu đáo tặng kèm một chiếc nơ màu hồng phấn phía trên hộp.

Mấy cậu con trai bây giờ lãng mạn lắm, thế mà ông chồng nhà bà chỉ biết tặng hoa, mà tặng thì cũng chỉ tặng duy nhất một loại —— Hoa hồng đỏ chót.

Sau khi tới khu biệt thự thì Thẩm Thần Uyên cầm bánh kem xuống xe, Tư Kỷ nhìn bóng lưng của đối phương, quay đầu lại nằm ườn trên lưng của Nghiêm Thuật: “Anh Nghiêm ơi, em cũng muốn ăn bánh kem cơ ~”

Đẩy vị trợ lý Tư vừa giỏi đánh nhau vừa giỏi làm nũng về lại ghế phụ, trong mắt Nghiêm Thuật mang theo ý cười, khởi động xe một lần nữa: “Được rồi, bây giờ đi mua liền đây.”

_____

Đi trên con đường được ánh trăng chiếu rọi, Thẩm Thần Uyên trở về nhà.

Hắn đeo mắt kính vào rồi mới mở cửa ra, ngay sau đó, một bóng người nho nhỏ ở trên sô pha lập tức chạy tới trước mặt hắn, cậu vui vẻ muốn xỉu: “Ngài Thẩm đã về rồi!”

“Ừm.” Thẩm Thần Uyên mỉm cười đáp lại, đưa hộp bánh kem cho Kiều An: “Có quà cho cậu đây.”

Món đồ trong tay hắn tỏa ra hương sữa, khiến cho Kiều An cảm thấy đột nhiên mình lại đói bụng rồi.

Nghĩ đến việc ăn cơm, cậu vội vàng kéo Thẩm Thần Uyên vào trong: “Ngài Thẩm ăn cơm chưa ạ? Em có để dành một cái đùi gà bự cho ngài đó! Dì Vương nói rằng để vô cái lò nóng nóng là có thể ăn được.”

“Đó là lò vi sóng.” Thẩm Thần Uyên theo phản xạ nói tên chính xác cho Kiều An, sau đó để yên cho đối phương kéo ống tay áo của mình vào trong phòng bếp.

“Hôm nay ở chung với dì Vương như thế nào?”

“Dì Vương cực kì tốt luôn, nấu ăn cũng siêu ngon!” Kiều An chép chép miệng, như thể vẫn đang hưởng thức dư vị của bữa tối vừa nãy: “Cái đùi gà bự là món ngon nhất ạ!”

Đến buổi trưa hôm nay Thẩm Thần Uyên mới phát hiện ra Kiều An rất thích ăn đùi gà, lúc cậu nhìn thấy nó ở siêu thị, suýt chút nữa đã không đi nổi.

Giữa trưa hắn phải đi vội, vì thế chỉ kịp làm hai món đơn giản, vẫn chưa đụng đến chiếc đùi gà mà Kiều An mong đợi nhất.

Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Kiều An lúc này, trong lòng của Thẩm Thần Uyên lại hơi buồn bực, chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng hỏi: “Vậy món tôi nấu ngon, hay là dì Vương nấu ngon hơn?”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức hối hận.

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Thần Uyên chưa từng có một người bạn nào, vì thế hắn cũng không biết d*c vọng chiếm hữu của hắn lại lớn đến như vậy.

Hơn nữa nếu nói cụ thể hơn, thì Kiều An cũng chỉ là một người bạn vừa quen biết được một ngày mà thôi……

"Loại người này thật đáng sợ"

Trong đầu đột nhiên xuất hiện những câu nói này, ánh mắt của Thẩm Thần Uyên tối sầm lại.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ nên nói gì để chuyển đề tài, lại cảm nhận được Kiều An đang kéo ống tay áo của hắn.

Đối phương thấp hơn hắn một cái đầu, lúc này đây cậu hơi ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt trong veo thuần khiết.

“Đương nhiên là ngài Thẩm ạ.”

Nhịp tim như thể mới vừa lỡ một nhịp, Thẩm Thần Uyên thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, lần đầu tiên có hơi ngượng ngùng.

Hắn không trả lời cậu, âm thầm bước chân nhanh hơn, cùng Kiều An vào phòng bếp.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Nào, An An, chúng ta nói sự thật nào.

Kiều An: Ngài Thẩm nấu ngon nhất!

Tác giả: Không sao, hắn không có ở đây đâu ~ (Ánh mắt ám chỉ)

Kiều An: Ngài Thẩm nấu ngon nhất!

Tác giả: Nếu tôi và nhóc Thẩm cùng rơi xuống sông, cậu……

Kiều An: Cứu ngài Thẩm!

Tác giả: An An, cậu có thể do dự một chút được không hả QAQ…….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.