"Anh Thịnh diễn rất thích hợp!"
"Nếu không phải anh Thịnh diễn mà đổi thành người khác, nhất định tao sẽ tranh giành".
"Có mấy bộ quần áo đó, không phải Nicky có cả tạo hình áo sơmi xanh lá và đồng phục à".
"Anh Thịnh ơi, anh diễn đi, em muốn xem!"
"Anh Thịnh!!! Em xin anh, em cầu xin hộ chị em cả trường mình đấy!"
Tiếng hô không dứt bên tai, Thịnh Uyên đặt sách từ vựng lên mặt bàn.
Cán sự văn nghệ của lớp đang có ý đồ bắt cóc đạo đức.
"Bạn Thịnh này, bạn là một phần tử của lớp học, bạn có nghĩa vụ phải đóng góp cho lớp, không được trốn tránh".
Lời ra khỏi miệng như công tắc ngắt âm thanh, cả lớp hoàn toàn yên lặng.
Hô hấp và tiếng ma sát rất nhỏ bình thường không mấy ai chú ý tới trở thành đội quân chủ lực của tiếng động trong phòng học lớp 6.
Một nửa chờ mong một nửa nghĩ mà sợ.
Bình thường trong lớp Thịnh Uyên không ngông nghênh kiêu ngạo, không cậy quyền cậy thế, tính tình thản nhiên. Lâu dần bạn học trong lớp đã dần hết sợ thân phận thiếu niên bất lương của cậu.
Thỉnh thoảng còn hài hước nói đùa với cậu.
Lớp học chia bàn thảo luận kịch liệt nên bàn ghế đã bị xô đẩy, dồn đống vào một đống san sát nhau. Chỗ ngồi bên cạnh Thịnh Uyên bỗng trống ra một khoảng lớn không có bàn ghế.
Hạ Chi Kỳ và một đám đàn em đứng sau lưng cậu.
Quả thật giống một con cáo dẫn đầu đám thú dữ mang tới cảm giác vô cùng áp lực.
Khí thế không thể bỏ qua.
Chỉ cần đại ca không mở miệng đám đàn em sẽ không tham dự làm ồn ào.
Kim An Châu tự giác không há mồm, mặc dù cậu ta cũng rất muốn xem.
Anh Thịnh, tình nhân 1 trong mộng của một đám nhóc 0 trường trung học phổ thông số 1, đến nằm mơ cũng phải lên nhóm chat kể cho nhau nghe.
Bình thường Thịnh Uyên không kiêu căng ngạo mạn nên vô hình biến thành kẻ không phô trương nhưng lại rất nổi bật.
Tuy thế cậu vẫn là người dùng nắm đấm bò lên được thành đại ca của trường trung học phổ thông số 1.
Đừng nói đến lớp 6, cả cái trường này phải nghe lời cậu.
Hiện giờ ép người ta lên diễn nếu như khiến cậu nổi giận thì không ai đoán nổi hậu quả.
Dù sao lần gần nhất cậu giận là lần Hạ Chi Kỳ bị thương, kết quả cơn giận đã lật đổ chức đại ca của Chử Vệ Thiên.
Cán sự văn nghệ cũng cảm thấy mình nói sai lời, kinh hồn bạt vía.
Thịnh Uyên nhìn phòng học đột nhiên yên tĩnh lại.
Sao không ai nói gì?
Cậu nâng gương mặt không khác gì yêu nghiệt của mình lên, nhìn cán sự văn nghệ: "Sao không nói gì nữa?"
Cán sự văn nghệ nơm nớp lo sợ, "Thịnh... bạn học Thịnh, nếu như bạn không muốn diễn cũng không sao, chúng tớ không ép bạn. Chẳng qua chúng tớ cảm thấy nhân vật này rất phù hợp với bạn, à... nó thật sự rất phù hợp với bạn nhưng cũng không đến nỗi nhất định phải ép bạn..."
Cán sự văn nghệ nói năng lộn xộn.
Nhìn cô bạn bối rối không biết đặt tay vào đâu cũng có thể đoán được hiện giờ cô bé đang bất lực đến thế nào.
"Nhân vật nổi tiếng lại là nhân vật chính đương nhiên phải chọn lựa cẩn thận, bạn biết đấy..."
Thịnh Uyên nhìn cô bạn, cười như không cười, âm cuối hơi cao lên: "You know you love me".
Lời thoại kinh điển của Nick Wilde.
Trái tim của cán sự văn nghệ bị tấn công mạnh mẽ, gương mặt từ từ đỏ hồng lên.
Thịnh Uyên không đeo kính, con ngươi chăm chú nhìn về phía cô bé chứa đựng tình ý tựa như làn nước nhưng giọng điệu lại tùy tiện nâng lên.
Cho dù nhìn chó cũng đủ thâm tình.
Lớp 6 bùng nổ thêm lần nữa.
"Đúng! Đúng! Đúng là cảm giác này!"
"A a a a anh Thịnh diễn đi!"
"Anh Thịnh, em biết anh sẽ diễn!!! Không ai thích hợp hơn anh!!!"
"Em muốn diễn Judy!!!"
"Chị mày mới là cảnh sát thỏ nhá!!!"
Cán sự văn nghệ che khuôn mặt nóng bừng, nhanh chân bước lên bục giảng, trong lúc bước đi liên tục quay đầu nhìn Thịnh Uyên mấy lần.
Cậu ấy đẹp trai quá đi thôi.
Chú Marmota gào thét trong lòng.
"Mỗi bạn học trong lớp chúng ta đều có nhân vật, mọi người muốn diễn gì thì tới chỗ tớ đăng ký. Nhà trường đồng ý cho chúng ta dành thời gian một tiết tự học tối trong tuần tới để diễn tập tiết mục".
"Hay quá!"
"Còn có chuyện tốt thế sao!"
"Nhưng! Vẫn còn nhưng đấy!" Cán sự văn nghệ sợ họ quá phấn khởi không khống chế được tình hình chung.
"Nhưng cái gì?"
"Chúng ta phải xin được phòng trống bên khu Nghệ thuật mới có thể nghỉ tiết tự học tối đi diễn tập".
Xin không được đương nhiên cũng không thể nghỉ tiết tự học tối.
Lớp muốn luyện tiết mục không chỉ có mình lớp họ, phòng học không sử dụng trong khu nhà Nghệ thuật có hạn mà mỗi lần nộp đơn chỉ có thể xin một ngày, không được cố tình một mực chiếm lấy.
Chuyện này chứng minh: trong ngày hôm ấy bạn đến trước, bạn cướp được thì nó là của bạn.
"Tớ đã thương lượng với Bánh Mì nhỏ rồi, giờ tự học chiều mai một vài bạn trong lớp đi thuê đồ dùng và trang phục cùng tớ. Cho nên, tất cả mọi người hãy chọn xong nhân vật mình muốn diễn trước buổi trưa ngày mai, sau đó tới chỗ tớ đăng ký".
"Được!!!!"
Sự nhiệt tình của lớp 6 tăng vọt.
Trong tiết tự học tối, tất cả mọi người chui đầu vào trong ngăn bàn lướt mạng.
"Tao muốn diễn Mr Big".
"Tôi muốn diễn đồng bọn của Nick Wilde, có thể thuê cái xe đẩy cho tôi được không?"
"Mẹ nó chứ! Nhiều vai mặc đồng phục thế à, đẹp trai chết mất thôi".
"Tớ muốn mặc xinh đẹp một chút, tớ sẽ diễn linh dương Gazelle".
Nhân vật của Thịnh Uyên đã bị tập thể lớp 6 quyết định, hôm nay chưa phải tập luyện nên cậu cầm bút tiếp tục làm bài luyện tập trong sách Vật lý.
Chuông tan học vang lên.
Ngoài cửa có một gương mặt xa lạ tới tìm Kim An Châu.
Kim An Châu đi ra: "Mua được chưa?"
"Mua được rồi nhưng chỉ có thể cho cậu một cái thôi".
"Cho tớ thêm mấy cái đi mà, ngày mai tớ cũng muốn dùng".
"Không được, lúc tớ đến siêu thị chỉ còn thừa ba cái, tớ tranh cướp mãi mới mua lại được đấy, hai cái còn lại tớ muốn giữ cho mình dùng".
Kim An Châu không nản lòng: "Một cái cũng được".
Tạm biệt người bạn kia, Kim An Châu vui vẻ quay về bàn. Cậu ta moi chiếc gương nhỏ trong ngăn kéo ra, xé miếng băng dán cá nhân có hoa văn kẹo màu hồng, khoa tay múa chân bên tai vài cái liền dán lên.
Thịnh Uyên chống cằm, ngồi đằng sau nhìn.
Hai người họ đối mặt trong gương.
Kim An Châu chu miệng nhỏ.
Ui chao.
Ánh mắt anh Thình nhìn mình dịu dàng chưa kìa~~
Thịnh Uyên nhìn băng dán cá nhân trên tai cậu ta.
"Tai cậu cũng bị thương?"
Cũng?
Kim An Châu không hiểu sao cậu lại dùng từ "cũng" này, lắc đầu: "Không có".
Thịnh Uyên không hiểu: "Vậy sao lại dán băng cá nhân?"
Kim An Châu ngượng ngùng giải thích: "Theo trào lưu mới".
Trào lưu?
Kim An Châu khó nói nên lời.
Trong lòng cậu ta, anh Thịnh mãi mãi là người lợi hại nhất.
Nhưng phong trào dán băng dán nổi lên bởi vì miếng dán bên tai Dụ Tả Kim.
Mặc dù Dụ Tả Kim luôn mặc kệ chuyện ở trong trường nhưng hắn chính là tồn tại tựa như trần nhà trong giới thiếu niên bất lương.
Tất cả mọi người đều sợ hắn nhưng ai ai cũng muốn theo chân hắn.
Có người nào không muốn mình trở nên mạnh mẽ, có quyền lên tiếng trong mọi chuyện đâu.
Đằng sau lưng Dụ Tả Kim luôn có một lực lượng lớn bạn học âm thầm ủng hộ.
Trong xã hội bất lương trở thành phong trào, mọi hành động mọi cử chỉ của hắn đều được người người chú ý.
Mấy ngày nay đã bắt đầu có bạn học khác mua được chiếc áo bóng chày lần trước hắn mặc.
Hôm nay hắn lại bị người ta chụp trộm một bộ ảnh.
Bên vành tai hắn dán băng dán cá nhân, phong cách của chiếc băng dán va chạm với khí chất lạnh thấu xương khiến người gặp người sợ của chính bản thân hắn đã sinh ra phản ứng hóa học trái ngược vô cùng kỳ diệu.
Chưa tới nửa ngày miếng dán hình chiếc kẹo màu hồng được bán trong siêu thị đã hết sạch hàng.
Không thể khống chế được, thật sự không thể khống chế được.
Đối phương ác độc hung dữ là sự thật nhưng gương mặt kia cũng là sự thật.
Chó điên đẹp trai dán băng cá nhân màu hồng nhạt, khó có thể không khiến người ta muốn cheap moment cùng hắn.
Lại thêm ngoại hình vai rộng chân dài của hắn.
Rõ ràng là chàng 1 mạnh mẽ.
Phần lớn đám thiếu niên bất lương lớp 6 đều theo chân Thịnh Uyên, không chạy theo trào lưu phản bội người mình.
Buổi tối tiết tự học tan, Thịnh Uyên đeo cặp sách lên một bên vai.
Cậu bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy, hòa vào đông đảo học sinh đang đi bộ trên sân trường trong đêm tối.
Đèn đường chiếu rọi trên cao.
Áo bóng chày màu đỏ phối hợp xanh lá, băng dán cá nhân màu hồng...
Tùy ý chọn một khu vực trong đám đông lướt qua một chút liền có thể tìm được không dưới mười học sinh mặc áo bóng chày và dán băng dán bên tai.
Một đám đều ăn mặc như thế.
Đây là cái thẩm mỹ chó má gì vậy.
Hạ Chi Kỳ và bé mập mang theo sắc mặt giống như màu phân, bước sau lưng Thịnh Uyên.
Thậm chí họ còn hơi nghi ngờ chính bản thân mình.
Rốt cuộc thẩm mỹ của ai đang có vấn đề.
Chẳng lẽ thẩm mỹ của anh Thịnh mới là thẩm mỹ bình thường hả?
Thật Nỗ Lực cũng một lời khó tả hết.
Cái thẩm mỹ bùng nổ này.
[Hệ thống: Thịnh Uyên, thời đại hoàng kim này đã đúng như ý muốn của cậu.]
Thịnh Uyên:...
Ánh mắt cậu đảo một vòng.
"Không ngờ Dụ Tả Kim lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy".
[Hệ thống: Ông vua của giới bất lương, sức ảnh hưởng sao có thể không lớn].
Số lượng thiếu niên bất lương không thể nào coi thường, chạy đuổi theo phong trào của kẻ mạnh là điều không thể tránh được.
"Vậy có phải chỉ cần Dụ Tả Kim làm bất cứ việc gì thì cũng sẽ có người học hắn hay không?"
Trái tim Thật Nỗ Lực đập cái thịch.
Thằng chó này chắc chắn đang nghĩ tới ý tưởng không hay.
Thịnh Uyên đạp xe đến cửa sau tiệm thịt nướng, một đường rất thuận lợi, toàn gặp đèn xanh.
Cậu dựa vào bên xe đạp chờ người đi ra, cúi đầu lướt điện thoại di động.
Bài đăng trong diễn đàn trường liên quan tới Dụ Tả Kim khá nhiều.
Nếu như đối phương dẫn đầu đám thiếu niên bất lương chăm chỉ học tập thì giá trị bất lương của hắn chắc hẳn sẽ giảm xuống nhanh hơn nữa.
Con ngươi Thịnh Uyên dâng lên sự xảo quyệt.
Dụ Tả Kim, bé đúng là cục cưng lớn của anh đây.
Sau khi ra khỏi cửa, Dụ Tả Kim lập tức trông thấy Thịnh Uyên đang đứng ở đầu ngõ chờ hắn.
Lúc nhìn thấy hắn, hai mắt cậu sáng ngời vui sướng chờ đợi hắn tới giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, giống như có lời gì đó muốn nói với hắn.
Hai tay Dụ Tả Kim nhét ở trong túi, ngón tay cuộn tròn lại cuộn tròn.
"Ra rồi à".
Thịnh Uyên đón chào.
Dụ Tả Kim nhìn cậu chằm chằm, nhìn từ đôi mắt cái mũi đến cái miệng, cuối cùng một mực dừng lại trên cổ áo của đối phương.
Thịnh Uyên: "Hôm nay về trễ một chút nhé, anh đây có chuyện muốn nói với cậu".
Đôi mắt đen tĩnh mịch của Dụ Tả Kim chậm rãi chuyển động.
"Thật ra có chút chuyện này tôi đã suy nghĩ rất lâu, không biết rằng cậu có đồng ý hay không".
"Cậu biết rừng cây nhỏ phía đông trường học chứ, nơi đó thường không có ai tới".
Cậu nói năng rất chậm chạp, từng câu từng chữ đều nghe được rất rõ ràng.
Bờ môi mở ra khép lại, môi trên môi dưới khẽ chạm vào nhau.
Mang theo do dự cùng thăm dò.
Dụ Tả Kim cứng đờ người, cơ thể cao lớn bao phủ trước mặt cậu.
Khu rừng nhỏ phía đông trường học.
Không có ai.
"Nếu tôi nói ra chuyện này thì liệu cậu có đồng ý với tôi không?"
Đôi mắt kia cong cong như có móc câu đang mời gọi hắn.
Đầu lưỡi đỏ hồng của Dụ Tả Kim liếm lên môi dưới một cái.
Hắn không biết.
Hắn không phải một đứa trẻ ngoan, hắn đánh nhau ẩu đả, không học hành không nghề nghiệp, cái gì xấu cũng đều học, đương nhiên đã từng xem AV.
Mười bảy mười tám tuổi, thứ nên hiểu không nên hiểu hắn đều đã biết.
Giọng nói khàn khàn của hắn nghẹn lại, hắn không biết nên trả lời thế nào.
Từ chối.
Nhưng hắn không mở miệng được.
Ngay lúc này nếu có người đặt súng kề bên đầu hắn, hắn cũng không thể nói nên lời.
Hắn cũng không biết tại vì sao.
Rõ ràng một tháng trước hắn còn cảm thấy chán ghét tín hiệu yêu thích của người cùng giới tính đang đứng trước mặt hắn.
Nhưng bây giờ lòng lại hơi tham lam tình cảm của cậu.
Hắn không từ chối nhưng cũng không mở miệng đồng ý.
Dù sao hắn vẫn cảm thấy mâu thuẫn khi chấp nhận yêu thương với người cùng giới tính với mình.
"Thật ra ở trong ký túc xá cũng được, nhưng tôi lại cảm thấy ở trong rừng cây nhỏ sẽ tốt hơn một chút".
"Nếu cậu đồng ý tôi sẽ rất vui".
Thịnh Uyên giống một con cáo đang cố ý dụ dỗ đối phương nói ra hai từ đồng ý.
"Cậu sẽ đồng ý chứ?"
Dụ Tả Kim nuốt nước bọt, mỗi một lời của đối phương đều kích thích đến thần kinh của hắn.
Hắn nhẫn nhịn nửa ngày mới nói ra một câu: "Đêm lạnh".
"Chúng ta sẽ tới đó vào buổi trưa".
Dụ Tả Kim nhíu mày: "Buổi trưa?"
"Đúng thế, giữa trưa ăn cơm xong chúng ta sẽ tới rừng cây nhỏ làm bài tập", Thịnh Uyên, "Nhiệt độ vào lúc ấy rất ấm áp".
Dụ Tả Kim:...