Thịnh Uyên chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Được, tôi biết rồi, cậu đi vào đi".
Lại thêm một cơn gió đêm thổi qua, hơi lạnh rót vào trong cổ áo chui đến tận sống lưng.
"Tôi đã nói tôi sẽ mua cho cậu".
Giọng nói của hắn cực kỳ khó nghe, khàn đặc như thể âm thanh thét ra từ trong cổ họng nhưng không có được hiệu quả của tiếng thét, âm sắc không đầy đủ, giống như tiếng gầm khẽ cuộc một con quái vật giữa bóng đêm.
Thịnh Uyên vốn đã định rời đi quay đầu lại.
Sao lại tức giận rồi?
Dụ Tả Kim nắm nửa chiếc kẹo hồ lô trong lòng bàn tay, nắm rất chặt, chiếc túi giấy bên ngoài đã bị hắn siết đến nhăn nhúm.
Hắn lặp lại câu nói chẳng có nguyên do.
"Tôi mua cho cậu".
Vẫn là âm thanh đấy.
Khiến người nghe cũng cảm thấy yết hầu của mình khó chịu.
Lỗ tai ngứa ngáy khiến người ta muốn tới giúp hắn làm sạch phần cổ họng như được đổ đầy cát kia.
Thịnh Uyên cảm thấy hắn có chút không ổn.
Nhưng nét mặt Dụ Tả Kim vẫn không khác gì những lúc bình thường.
Thịnh Uyên tiến lại gần xem xét, bả vai đột ngột bị sức mạnh to lớn nắm chặt, cậu bị người ta túm lại kéo sát vào.
"Tôi sẽ mua nó cho cho cậu, đừng cần đồ của cậu ta".
Thịnh Uyên bị đau. Cậu không hiểu thái độ của Dụ Tả Kim đối với Kim An Châu là như thế nào, chỉ đẩy tay hắn ra: "Biết rồi, không cần của cậu ấy. Cậu mau vào trong đi, chỗ này gió lớn lắm, hứng gió sẽ bị cảm".
Câu nói này giống như một viên thuốc an thần, cuối cùng Dụ Tả Kim mới chịu bỏ qua.
Hắn quay trở về ký túc, Thịnh Uyên cũng xoay người đi về nhà.
Khóe mắt thoáng trông qua một chiếc xe sang dừng bên lề đường đối diện, toàn thân chiếc xe đen bóng. Một chiếc xe sang xuất hiện trong thành phố lớn không có gì đáng ngạc nhiên nhưng biển số của nó lại gây ra chút ấn tượng.
Sau chữ cái đại diện cho tỉnh thành là năm con số một.
Đèn đường trong khuôn viên trường trung học phổ thông số một đều đã được bật sáng trưng, Dụ Tả Kim cầm kẹo hồ lô đi về khu A ký túc xá.
"Tả Kim!"
Giọng nữ dịu dàng hiền thục truyền đến tai, Đường Tĩnh đứng ở phía trước đã nhìn thấy hắn, sắc mặt ưu sầu xuất hiện nỗi vui mừng.
Cô đang mặc một chiếc váy dài được cắt may thủ công, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, trên tay xách theo một chiếc túi.
Tướng mạo xinh đẹp phóng khoáng, làn da được chăm sóc bảo dưỡng tỉ mỉ nhưng cũng có thể nhìn ra được sự thành thục đúng lứa tuổi.
Khí chất của cô rất tao nhã, nhưng khi vừa trông thấy Dụ Tả Kim cô đã cực kỳ vui mừng, vội vàng giẫm lên chiếc giày cao gót đỏ chạy chậm tới bên, hết sức phấn khởi.
"Ban nãy mẹ vào ký túc xá, quản lý ký túc nói con vẫn chưa về, mẹ còn tưởng rằng lần này lại không thể gặp được con".
Cô nhìn hai tai của Dụ Tả Kim: "Gần đây ở trường thế nào, có... bạn học nào bắt nạt con không?"
Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm hắn.
Dụ Tả Kim đứng đối diện với cô, lòng bàn tay siết chặt chiếc kẹo hồ lô, không tiến lại gần cũng không đáp lời.
Thấy hắn không muốn trả lời, Đường Tĩnh vội vàng nói sang chuyện khác.
"Mẹ thấy gần đây trời vào thu chuyển lạnh nên đến đưa chút quần áo cho con, đồ mẹ đặt ở trong xe hết rồi. Con trai mẹ đã cao lớn hơn, quần áo hồi xưa mang đi hẳn là không thể mặc vừa nữa, mẹ chọn cho con nhiều đồ lắm, chắc chắn con sẽ thích nó thôi".
"Đúng rồi, bố con cũng tới đấy, chúng ta cùng sang đó lấy đồ nhé".
"Vừa lúc nhân cơ hội này người nhà chúng ta cùng nhau nói chuyện, ăn một bữa cơm".
Đường Tĩnh vươn tay muốn kéo tay hắn, Dụ Tả Kim lùi nửa bước tránh thoát. Hắn không thèm nhìn cô, vượt qua cô đi về phía trước.
Đường Tĩnh không chịu nổi, hai mắt hơi đỏ lên. Hai năm nay cô đến thăm Dụ Tả Kim rất nhiều lần nhưng số lần nhìn thấy hắn còn không đủ nhiều bằng số ngón tay trên một bàn tay.
Cô giữ chặt Dụ Tả Kim.
"Tả Kim, con trai ngoan, về nhà cùng mẹ đi nào, mẹ nhớ con lắm".
Dụ Tả Kim hất tay cô, không quay đầu lại.
"Tả Kim, mẹ biết con không phải người như vậy, con luôn là một đứa trẻ ngoan".
"Con không phải đứa trẻ ngoan!"
Hắn không thể nhịn được nữa, sử dụng âm thanh quỷ dị của mình cãi lại.
Trong sân trường không có bóng ai, tiếng nói vọng ra hết sức rõ ràng.
Đường Tĩnh bị hắn dọa, bước chân lảo đảo.
Dụ Tả Kim tiến sát lại gần, lần nữa quát lên: "Con không phải đứa trẻ ngoan! Không phải!!"
Bả vai bị đụng chạm, Đường Tĩnh mất cân bằng ngã xuống nền đất.
Dụ Tả Kim nhìn cô, đôi con ngươi run rẩy, sau đó hắn tựa như thảng thốt giật mình, quay đầu bỏ chạy thật xa.
"Tả Kim!" Đường Tĩnh vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo nhưng cô không thể nào đuổi kịp hắn.
"Bé cưng à".
Thương nhớ trong lòng và tiếng gọi đều bị gió đêm nuốt sạch.
Đường Tĩnh đi ra khỏi cổng trường trung học phổ thông số một, tài xế bước tới mở cửa xe, Dụ Phong Nhậm bước xuống. Khi nhìn thấy tro bụi trên áo khoác cô, chú cau mày, gương mặt nặng nề nhăn lại.
"Sao lại thành thế này?"
Chú khom lưng, không còn chút dáng vẻ kiêu ngạo nào, cúi người phủi đất trên người cô. Lái xe đứng ở bên hoảng hốt cúi đầu không dám nhìn tiếp.
Đường Tĩnh đẩy chú ra, không cho chú làm những chuyện này. Cô mang theo sắc mặt không dễ nhìn ngồi vào trong xe, vừa lên xe đã khó kiềm chế nổi nữa.
Biểu cảm trên gương mặt Dụ Phong Nhậm một lời khó tả hết.
Không cần nghĩ cũng biết, Dụ Tả Kim không muốn gặp họ.
Năm Dụ Tả Kim học lớp 10, hai vợ chồng cô chú ly hôn, hắn đã bỏ nhà đi biệt.
Hai người ngồi trong xe cùng im lặng.
Cả hai cũng đã có một khoảng thời gian không gặp nhau, bầu không khí cực lúng túng.
Đường Tĩnh ngồi trên xe rơi nước mắt, khóc rất thương tâm.
"Thôi nào, người đã lớn thế này còn khóc gì nữa".
"Con trai đã thành ra thế, trong lòng anh có dễ chịu không!"
"Chuyện đó còn có thể làm gì khác đâu, chẳng lẽ em bắt anh cầm dao kề cổ nó, ép nó về nhà hả!"
"Vậy sao trước kia anh lại mặc kệ con?!"
"Lúc đó em cũng quan tâm đến con chắc?!"
Hai người lại cãi cọ.
Vẫn y như trước.
Dụ Phong Nhậm nghiêm mặt không lên tiếng nữa.
"Bé cưng thành ra thế này, anh với em đều có lỗi".
Xưa nay Dụ Tả Kim không thích người khác gọi hắn như thế, Đường Tĩnh chỉ có thể lén lút dùng xưng hô đó gọi con.
Dụ Phong Nhậm lấy khăn tay trong túi âu phục ra đưa cho cô: "Lau mặt đi, trông em bây giờ còn ra thể thống gì nữa".
- -
Dụ Tả Kim quay trở về phòng 408. Rầm – cánh cửa khép lại, bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng như nổi cơn điên lột bộ phận ốc tai điện tử bên ngoài ném thẳng xuống đất, lỗ tai cũng bị giật đến mức độ chảy máu ra.
Máu rơi vào kẽ ngón tay và đầu móng tay.
Tiếng gọi cuối cùng của Đường Tĩnh.
Hắn nghe thấy được.
Run rẩy tê dại, từng lỗ chân lông và dòng máu trong người đều thét gào.
"Bé cưng".
"Bé cưng à, ha ha ha ha, tên ở nhà của mày là bé cưng à".
"Bé cưng à ~~~"
Từng âm thanh khàn đặc quái dị chui ra khỏi chiếc rương bụi bặm.
Tiếng nói cố ý vặn vẹo biến âm của các cậu thiếu niên thời kỳ vỡ giọng.
Họ đang bắt chước hắn.
Nhe răng trợn mắt với hắn.
Họ học tiếng hắn nói, học cách phát âm của hắn.
Đầu hắn đau đến mức muốn nứt ra, hốc mắt tràn đầy tơ máu đỏ tươi, bàn tay siết chặt run rẩy, vô cùng đáng sợ.
Tấm lưng cao lớn còng xuống giống như một con quái vật khủng bố trong sơn động.
"Tả Kim, con ngoan, chỉ cần con không gây chuyện nữa, bố mẹ đồng ý với con, chờ công việc hết bận bố mẹ sẽ về nhà chơi với con nhé".
"Tả Kim, bố mẹ sẽ ly hôn".
Hắn không có nhà.
Không có ai cần hắn.
Dụ Tả Kim nhìn nửa xiên kẹo hồ lô trong bàn tay.
Hắn luyến tiếc không muốn ăn hết nó, cho dù mất mặt xấu hổ cũng phải nắm chặt trong tay cầm trở về.
Người khác chẳng cảm thấy quý trọng gì như hắn lại như một con chó ngậm chặt đồ không nỡ nhả.
Mẹ
Kiếp!
Dụ Tả Kim ném thẳng kẹo hồ lô vào trong thùng rác, nhấc chân đá ngã.
Thùng rác bị hắn đã đập lên tường, phần nhựa ở cạnh thùng bị va chạm vỡ toác ra.
Âm thanh to vọng sang dọa Trịnh Tử Lộ phòng bên run khẽ.
"Cậu ấy lại sao vậy?"
Quách Cương lắc đầu: "Không rõ".
Chẳng ai dám tới xem.
Cơ thể nóng lên, nóng đến ngứa ngáy. Dụ Tả Kim lật tung giá giày đã được hắn dựng gọn gàng trước đó, đẩy đổ toàn bộ những món đồ đã được xếp.
Những âm thanh ầm vang loạn lạc không dứt vang vọng.
Hắn giống như đã bị điên, món đồ nào có thể đập hắn sẽ đập.
Hắn nhìn chiếc giường Thịnh Uyên từng ngủ.
Kẻ tự tiện đột nhập vào cuộc sống của hắn.
Nhưng cậu đối xử tốt với tất cả mọi người, cậu ấy không đối xử tốt với chỉ một mình hắn!
Không chỉ cho một mình hắn.
Tất cả đều cướp đoạt của hắn! Cướp đoạt của hắn!
Người khác đều cướp đoạt của hắn!
Hai con mắt hắn đỏ tươi, hắn muốn ném hết toàn bộ đồ đạc của Thịnh Uyên ra ngoài, không bao giờ muốn nhìn thấy chúng nữa.
Biến Thịnh Uyên kia hoàn toàn biến mất khỏi phòng 408.
Nhưng Dụ Tả Kim đứng ở nơi đó hồi lâu, cuối cùng lại nhặt chiếc mũ trên mặt đất xông ra khỏi cửa phòng.
Quản lý ký túc xá thấy có học sinh muốn đi ra ngoài sau khi cổng ký túc xá đóng liền vội vàng bước ra khỏi phòng trực ban.
"Bạn học kia, em định làm gì?"
Thấy rõ người là ai, quản lý ký túc đuổi theo, giữ chặt lấy hắn: "Dụ Tả Kim, em định đi đâu".
Cậu nhóc kia đẩy ngã quản lý, chạy vào trong bóng đêm.
Quản lý ký túc xá đỡ chiếc eo bị đau đứng dậy.
Đối với những học sinh có vấn đề như thế này, các giáo viên quản lý ký túc xá cũng bất lực, chỉ còn cách gọi điện thoại cho giáo viên khác.
Bảo vệ đương nhiên cũng chẳng thể ngăn cản hắn.
Dụ Tả Kim đi ra khỏi trường trung học phổ thông số một.
Không có bộ phận bên ngoài ốc tai điện tử, thế giới của hắn cực kỳ yên tĩnh.
Đêm khuya, con đường lớn trống rỗng không có nửa bóng người.
Hắn đi bộ không có mục đích, hai con mắt nhìn chằm chằm giống như sư tử đi săn.
Đi qua mấy con phố, rẽ vào không biết bao nhiêu ngã rẽ, đi tới gần một quán bar.
Nơi đó có người.
Năm sáu gã đàn ông uống say đang vây quanh hai cô gái.
"Ngại quá ạ, để lần sau được không, lần sau chúng em sẽ để phương thức liên lạc lại nhé".
"Sao vậy, để lại phương thức liên lạc cũng khó khăn vậy à?"
Gã đàn ông có gương mặt đỏ hồng gào lên, đám anh em bên cạnh gã siết chặt vòng vây bao quanh hai cô gái.
Một trong hai cô gái che chở bạn mình ra phía sau, miễn cưỡng cười nói: "Đại ca, bọn em không tiện thật mà, bọn em đều có bạn trai rồi".
"Có bạn trai thì sao, có bạn trai thì vẫn có thể chia tay được mà".
"Nhanh cho anh đi, anh đã cho em mặt mũi rồi, đừng không biết điều như vậy".
Đám người xung quanh cùng cười cợt.
Người đang chờ xin số điện thoại mất kiên nhẫn, tóm lấy cổ tay cô gái nhỏ.
"Mẹ nó, có một dãy số điện thoại cũng không cho, loại đ* như mày giả vờ nỗi gì chứ?"
Uyển chuyển từ chối đã làm tổn thương lòng tự trọng yếu ớt của đối phương, gã không nhịn nổi nữa thẹn quá hóa giận.
Cô gái nhỏ sợ hãi kêu to, điên cuồng vung vẩy cánh tay muốn hất ra nhưng lại bị đẩy ngã thẳng xuống mặt đất.
Người bạn đi cùng muốn đỡ cô gái nhưng lại bị người phía sau nắm lấy tóc, ra sức túm đầu làm cô gái đau đớn ngả người ra sau, hét ầm lên.
"ĐM, cho mày mặt mũi mà mày không cần. Đi, kéo chúng nó con ngõ nhỏ kia, để xem ông đây mẹ nó có..."
Lời mới nói được một nửa bả vai đã bị huých trúng, gã đàn ông mất thăng bằng suýt chút nữa đã cắm đầu xuống đất.
Dụ Tả Kim đội mũ đi lướt qua chỗ họ, bước chân chưa định dừng.
Gã đàn ông khẽ chửi tục một câu, trợn mắt nhìn hắn.
"Này, thằng đằng kia, mày mù à!!"
Dụ Tả Kim không nghe được, đám anh em của gã đàn ông nọ tiến lên trước chặn đường.
"Thằng nhãi ranh, mày không biết nhìn đường đúng không?"
"Bọn tao đã để mày đi rồi hả?!"
Dụ Tả Kim nâng mắt, con ngươi đỏ máu nhìn chằm chằm đám người, trong đáy mắt chứa niềm hưng phấn khó giấu được.
"Thằng oắt mày mới lớn được mấy tuổi, giả bộ ngầu nỗi gì?"
Gã đàn ông xông lên chọc từng cái từng cái lên bờ vai hắn.
"Sao? Không dám lên tiếng? Không phải lúc nãy mày đụng chạm người ta rất ngầu hả?"
"Đại ca, hai con đ* kia chạy mất rồi!"
"Mẹ kiếp, cứ kệ chúng nó đã, kéo thằng nhãi này vào trong ngõ!"
Mấy người đàn ông vây kín kéo Dụ Tả Kim vào con ngõ bên cạnh.
Gã đàn ông ra lệnh đứng ở cửa ngõ, xoay xoay cổ, châm một điếu thuốc lá rồi mới đi vào.
"Mau báo cảnh sát! Mau!"
Hai cô gái nhân cơ hội chạy thoát khỏi bàn tay của đám người kia gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết trong con ngõ nhỏ lại không thể chờ đợi thời gian.
Một tiếng tiếp một tiếng thê thảm vô cùng, chấn động đến cả hồn phách con người run rẩy.
Chờ khi cảnh sát đuổi tới nơi, trong con ngõ nhỏ chỉ còn lại một đám đàn ông vỡ đầu chảy máu, lộn xộn ngổn ngang nằm nhoài trên mặt đất.
- -
Lời tác giả: Có thể nhìn ra, Ba Lạp của chúng ta có "bệnh". Hu hu hu.