Tiếng động trong phòng 209 quá lớn nên các bạn học đi ngang đều tò mò ngó vào.
Sau khi trông thấy cảnh tượng bên trong, họ lập tức hoảng sợ.
"Mau! Mau đi tìm thầy cô! Phòng 209 đánh nhau rồi!"
"Ôi mẹ ơi!"
"Ôi đệt!"
Giáo viên quản lý ký túc nhanh chóng chạy tới, lúc thầy đến nơi trước cửa phòng 209 đã có vô số học sinh đứng vây kín hóng chuyện.
Đầu Sắt và thầy chủ nhiệm giáo dục trường tư thục Thường Đằng nhận được tin tức, trái tim trong lồng ngực nhảy ra khỏi cổ họng.
Gần như ngay khoảnh khắc nhận được điện thoại, cả hai vị chủ nhiệm giáo dục chẳng kịp đi giày tử tế đã lao nhanh tới ký túc xá của học sinh.
Sắc mặt thầy Đầu Sắt rất nặng nề phiền muộn, trước khi tới nơi này thầy còn cố ý dặn dò Thịnh Uyên không nên đánh nhau, không được đánh nhau, chỉ thiếu điều xách hai lỗ tai cậu lên mà liên tục lải nhải.
Thế nhưng, chuyện thầy không muốn vẫn cứ xảy ra.
"Nhường đường chút nào! Nhường đường chút nào!"
"Đừng đứng đây chặn đường nữa! Mau quay về phòng đi!"
"Tất cả về đi! Đừng nhìn nữa!"
Đầu Sắt chen qua đám đông chui vào, chủ nhiệm giáo dục trường tư thục Thường Đằng theo sát phía sau.
Phòng 209 hỗn loạn lộn xộn, Thịnh Uyên đang xách cổ Hoàng An Xung liên tục đấm vào mặt cậu ta, nét mặt tàn nhẫn, động tác vừa nhanh vừa mạnh, cánh tay giơ lên siết thật chặt giống như đã hoàn toàn không còn sự khống chế của lý trí, thầy quản lý ký túc muốn kéo ra cũng kéo không nổi.
Máu mũi Hoàng An Xung chảy ướt hơn nửa khuôn mặt, bị đánh không còn sức đáp trả, cổ ngửa ra sau.
Cơn đau mang đến kích thích khiến hai mắt cậu ta trắng dã.
"Dừng lại! Đừng đánh nữa!"
"Tất cả dừng tay!"
Thầy quản lý ký túc kéo cổ áo Thịnh Uyên xộc xệch cả đi, mí mắt thầy chủ nhiệm giáo dục giật đùng đùng, thầy sải bước tiến lên phía trước, nâng đôi bàn tay to nặng nề ra sức giật Thịnh Uyên xuống khỏi người Hoàng An Xung.
Thịnh Uyên bị kéo ra sau còn muốn tiếp tục xông đến, thầy chủ nhiệm giáo dục không thể nhịn được nữa đẩy cậu ngã thẳng xuống giường.
"Thịnh Uyên! Em muốn làm gì hả!"
Hai mắt Thịnh Uyên đỏ tươi, rõ ràng hiện giờ cậu hoàn toàn không thể nghe thấy những lời thầy chủ nhiệm giáo dục đang nói, cậu còn muốn tiếp tục tóm cổ Hoàng An Xung.
Hoàng An Xung bị đánh ngã xuống đất, trông thấy chủ nhiệm giáo dục trường tư thục Thường Đằng tới liền vội vàng trốn ra sau lưng.
Thầy quản lý ký túc thấy Thịnh Uyên còn muốn tiến đến, hối hả đuổi Hoàng An Xung và chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng ra bên ngoài.
"Đi thôi, đưa học sinh này ra ngoài trước đã".
Chủ nhiệm giáo dục Thường Đằng cũng không đòi ở lại, dùng giấy che lên miệng mũi không ngừng chảy máu của Hoàng An Xung, đỡ học sinh ra ngoài.
Các bạn học đang vây kín hóng chuyện quanh cửa cũng không chịu giải tán, vài người cầm điện thoại di động chụp ảnh còn bị chủ nhiệm giáo dục Thường Đằng lôi về xóa sạch.
"Các em tụ tập ở chỗ này làm gì! Về phòng hết đi!"
Quách Cương nhìn mặt mũi dính đầy máu của Hoàng An Xung, nhíu mày.
Ấn tượng tốt với cậu bạn này lập tức không còn sót chút gì.
Xưa nay Thịnh Uyên không bao giờ đánh người vô cớ, càng không bao giờ ra tay với kẻ yếu hơn mình.
Trong phòng 209, sau khi Hoàng An Xung được đưa đi Thịnh Uyên còn muốn lao ra đánh tiếp, cơn giận của thầy chủ nhiệm giáo dục bùng lên đầu, nếu thầy để đứa nhỏ nhà mình tiến gần được chắc chắn nó sẽ đấm cho cậu học sinh kia thêm hai cú.
Thấy người vẫn chưa chịu bình tĩnh lại, thầy chủ nhiệm giáo dục giơ tay xách cổ cậu: "Rốt cuộc em định làm gì? Lúc tới đây thầy đã nói với em thế nào?"
"Lúc tới đây thầy đã nói với em như thế nào?!"
Đầu Sắt chỉ hận mình dạy học trò mà học trò chẳng nên thân, thầy luôn hi vọng học sinh của mình được tham gia trại huấn luyện mùa đông này sẽ biết tự tranh giành tiền đồ cho chính bản thân, hi vọng đứa nhỏ sẽ có thể bước đi trên con đường tốt.
Bao nhiêu tâm huyết của thầy tiêu hao để dạy dỗ học trò cũng chỉ vì muốn sau này các em có chỗ đứng vững chãi trong xã hội.
Mà trận đánh nhau của Thịnh Uyên hiện giờ không cần nghi ngờ, nó chính là hành động tự hủy đi tương lai của cậu.
Ruột gan thầy chủ nhiệm giáo dục cồn cào đau xót, thầy hối hận hôm trước sao thầy không đề xuất ý kiến cho Thịnh Uyên sống cùng ký túc với Quách Cương, thế thì thầy đã ngăn chặn được chuyện xảy ra vừa rồi.
Thầy nhìn cậu thiếu niên không biết trời cao đất dày, bị cảm xúc điều khiển trái phải, giận đến mức lông mày dựng đứng.
"Tại sao em lại đánh bạn!"
"Hiện giờ đang trong giai đoạn quan trọng, sao em không biết nhẫn nhịn người ta!"
"Em có biết không, nếu chuyện này làm lớn lên thì khả năng giành được suất tuyển thẳng của em sẽ không còn nữa?!"
Thịnh Uyên giận dữ: "Không có suất tuyển thẳng em vẫn có thể thi đỗ Thanh Bắc!"
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn cậu thiếu niên phẫn nộ không khống chế được mình, nét mặt sững sờ giống như lần đầu tiên gặp được cậu.
"Thịnh Uyên, sao em lại thế này?"
Thầy khó tin, đặt câu hỏi.
Hai con mắt đỏ tươi của Thịnh Uyên nhìn thầy.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nắm chặt tay cậu: "Em vẫn luôn là một cậu bé lý trí tỉnh táo cơ mà".
Thịnh Uyên đứng im tại chỗ thật lâu lý trí mới dần quay lại.
Cậu mang theo sắc mặt cô đơn ngồi xuống, tất cả cảnh vật xung quanh đã mất đi sắc màu.
"Em xin lỗi".
Tiếng nói của cậu khàn khàn, đầu cúi xuống, cơn giận dữ qua đi chỉ để lại nỗi bất lực và mệt mỏi vô tận.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn học trò lòng cũng hẫng hụt theo.
Thịnh Uyên thất bại ngồi trên giường.
Lý trí và đầu óc thông minh cậu luôn kiêu ngạo vừa mới hoàn toàn sụp đổ.
Cậu cũng không biết vì sao nhưng sau khi cậu nổi giận đánh người trong lòng cậu chẳng hề sinh ra cảm giác sung sướng, ngược lại trái tim cậu cứ đau đớn không thôi giống như đã bị khoét đi một phần.
[Hệ thống: Ký chủ, cậu có ổn không?]
Lần này Thịnh Uyên không dùng giọng điệu thoải mái nhẹ nhàng trêu chọc Thật Nỗ Lực như trước kia nữa.
Cậu cảm thấy cậu không ổn.
Nhưng nếu như đảo ngược thời gian thì chắc hẳn kết quả vẫn không khác gì hiện tại, cậu vẫn sẽ ra tay.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn Thịnh Uyên sa sút tinh thần, lời đảo quanh miệng mấy lần vẫn không biết nên hỏi sao.
"Bây giờ em cứ ở trong phòng 209 tự bình tĩnh lại một chút, đừng đi ra ngoài.
Thầy sang xem tình hình em học sinh bên Thường Đằng đã."
Thầy chủ nhiệm giáo dục rời đi, Thịnh Uyên rũ mắt nhìn sàn nhà, im lặng ngồi trong phòng 209.
Chẳng bao lâu sau, tin tức Thịnh Uyên đánh lộn với Hoàng An Xung đã bắt đầu xuất hiện trên diễn đàn của trung học phổ thông số 1 và tư thục Thường Đằng.
[Mẹ ơi, Thịnh Uyên đánh Hoàng An Xung sao?!]
[Là Thịnh Uyên - thủ lĩnh thiếu niên bất lương của trung học số 1 ấy hả?]
[Đúng, đúng, chính là nó!]
[Tại sao lại đánh nhau thế? Tớ ngưỡng mộ cậu ấy lắm nhưng nếu cậu ấy bắt nạt học sinh Thường Đằng chúng mình vì bạn ấy hiền lành thì bỏ qua lời bên trên của tớ đi nhé].
[Hoàng An Xung là ai? Thiếu niên bất lương trường mình?]
[Không phải, cậu ấy chỉ là học sinh bình thường thôi.]
[Mặc dù chưa biết ai đúng ai sai nhưng tôi thiên vị học sinh trường mình, tôi đứng về phía Hoàng An Xung.]
[Mẹ kiếp! Mấy bình luận bên trên của học sinh mới vào trường hả? Hoàng An Xung còn không biết? Thế có biết Dụ Tả Kim không?]
[Ai lại không biết chiến thần của Thường Đằng chứ? Một mình chiến thần đủ sức khiến cho lãnh đạo trường Thường Đằng phải xây dựng thêm rào chắn.
Nhớ ngày đó anh ấy còn trong trường, ngày nào cũng đánh lộn ẩu đả, đánh cả thầy cô, sau khi rời Thường Đằng rồi thì ngày càng có thanh danh vang dội.]
[Đậu má tôi nhớ rồi! Năm đó người bị Dụ Tả Kim ném xuống tầng chính là Hoàng An Xung].
[Cậu chàng Hoàng An Xung này thật xui xẻo quá, phải chăng số mệnh cậu ta sinh ra đã định sẵn phải đụng chạm với đám thiếu niên bất lương?]
[Oa! Giờ em mới biết đấy, hóa ra trước đây Dụ Tả Kim học ở trường chúng ta!]
[Trong diễn đàn có nhiều bài viết liên quan đến anh ấy như thế mà lầu trên không đọc chút nào sao?]
[Anh ấy nổi tiếng quá nên em không nghĩ tới chuyện đó bao giờ].
[Gia đình nhà Thịnh Uyên kia có quyền thế lắm à? Sao nó phách lối quá vậy?]
[Dựa vào đâu mà nó dám đánh học sinh trường chúng ta, coi trời bằng vung à!]
[Nếu bên trại huấn luyện mùa đông không đuổi cổ nó thì chắc chắn không thể ăn nói với người bên ngoài].
[Hoàng An Xung là bạn học lớp tụi tui, bạn ấy rất tốt bụng, rất thành thật, bình thường luôn giúp đỡ bạn bè, bạn ấy sẽ không vô duyên vô cớ đi chọc giận người khác đâu].
[Con người Hoàng An Xung không tệ].
[Có phải Thịnh Uyên kia cố ý đánh người không? Cậu ta vốn là thiếu niên bất lương mà? Tôi không có ấn tượng gì tốt với cậu ta cả!]
[Thiếu niên bất lương thì sao? Thiếu niên bất lương là bố mày đấy!]
[Lầu trên là thiếu niên bất lương đúng không? Bị giẫm trúng đuôi rồi à? Sao nào, đám thiếu niên bất lương chúng mày làm chuyện xấu còn không cho người ta nói?]
[Thằng trả lời bên trên, đừng để tao điều tra ra mày là đứa nào].
Tài khoản bên trên lập tức câm miệng.
Một nơi khác, diễn đàn trường trung học phổ thông số một cũng không hề yên tĩnh.
[Đệt! Hoàng gì gì đó là thằng nào? Xứng để anh Thịnh của tao ra tay sao?]
[Anh Thịnh không bao giờ ra tay đánh người, đứa bị anh ấy đánh chỉ có hạng súc sinh cặn bã].
[Chử Vệ Thiên ném một đống phân vào mặt bạn].
[Chử Vệ Thiên:...]
[Đã hiểu, Hoàng gì gì đó không phải con người].
[Tại sao Thịnh Uyên lại đánh nhau? Ai đó đã chọc giận anh ấy à?]
[Anh Thịnh không bao giờ vô duyên vô cớ đánh người, chắc chắn đối phương đã chọc giận anh ấy].
Hai bên diễn đàn đều cho rằng kẻ sai là người bên trường đối diện, có bạn học đột nhập diễn đàn trường bên chụp bình luận bên đối diện đăng lên nhà mình.
Sau khi đọc được những bình luận nghiêng hẳn về Hoàng An Xung hoặc Thịnh Uyên, học sinh trung học phổ thông số 1 và tư thục Thường Đằng lập tức triển khai một trận chiến mắng chửi.
[Thiếu niên bất lương và bạn học tốt bụng, ai cố ý gây chuyện nhìn qua đã rõ ràng].
[Bạn học tốt bụng ư? Bề ngoài tốt bụng sau lưng là dạng gì người nào rõ?]
[Hôm nay tao sẽ đứng ở chỗ này xem xem đứa nào dám chửi Hoàng An Xung].
[Bố mày tới rồi đây nè].
[Đám học sinh trung học phổ thông số 1 là một lũ không có tố chất!]
[Mày không đọc thấy bình luận chửi người của Thường Đằng chúng mày à? Đồ tiêu chuẩn kép!]
Cả giờ tự học tối Kim An Châu luôn cầm điện thoại di động gõ không ngừng tay, mắng chửi trường Thường Đằng suốt cả buổi tối, chỉ hận không thể chui qua điện thoại di động bóp chết đối phương.
Nhóm Hạ Chi Kỳ và Đầu Đinh nhìn điện thoại, không nói gì.
Còn thuận miệng hỏi chuyện nhà: "Lúc nào anh Thịnh về ấy nhở?"
Đầu Đinh: "Nghe nói anh ấy đi nửa tháng".
"Vậy thì là hôm 22 tháng 1 rồi".
Hạ Chi Kỳ bấm ngón tay nhẩm tính.
- -
Một nơi khác.
Thầy Đầu Sắt đang nói chuyện thương lượng với chủ nhiệm giáo dục của tư thục Thường Đằng.
Vì học sinh mình, thầy hạ giọng thật thấp, hi vọng đối phương có thể cho Thịnh Uyên thêm một cơ hội.
Những người đứng đầu cuộc thi trong trại huấn luyện mùa đông này sẽ tới vào ngày mai nên hiện giờ trại huấn luyện mùa đông vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Nhưng chuyện tống cổ Thịnh Uyên ra khỏi trại huấn luyện mùa đông gần như đã là suy tính chắc như đinh đóng cột trong lòng, thiếu đi một học sinh chính là bớt đi một đối thủ.
Chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng không hé răng.
Đầu Sắt thầy đối phương không động đậy, gần như không thèm đếm xỉa đến cái mặt già của mình nữa, lên tiếng trả đũa luôn: "Học sinh của trường anh cũng ra tay, đã đuổi thì phải đuổi cả!"
"Anh!"
"Anh tôi cái gì! Dấu đỏ trên cổ học sinh của tôi có phải do học sinh anh làm ra hay không?"
"Học sinh bên trung học số 1 nhà anh ra tay trước".
"Ai nói học sinh tôi ra tay trước? Ai nhìn thấy? Tôi còn dám nói học sinh Thường Đằng nhà anh ra tay trước đấy!"
"Tôi mới hỏi Hoàng An Xung rồi, thằng bé nói học sinh anh ra tay trước!"
"Lời nói một bên ai biết đúng sai! Em ấy nói Thịnh Uyên ra tay trước thì đúng là Thịnh Uyên ra tay trước sao? Vậy nếu Thịnh Uyên cũng nói Hoàng An Xung ra tay trước thì thế nào?"
"Anh! Cái người này, anh có định nói đạo lý không thế hả?"
"Từ nãy đến giờ tôi vẫn luôn nói đạo lý với anh đấy thôi, anh bày ra cái mặt đó cho ai nhìn vậy?"
"Lúc học sinh anh đánh học sinh tôi chính anh cũng nhìn thấy cơ mà!"
"Ai nói người chiếm lợi thế là người ra tay trước chứ! Tố chất thân thể học sinh của tôi tốt hơn cũng không được hả!"
"Anh nói mà không tự thấy mất mặt hả!"
"Anh thì có mặt mũi rồi, mặt mũi của anh là chưa hỏi nguyên nhân mà đã nghi ngờ học sinh đấy!"
"Học sinh anh ra tay trước".
"Lời nói của một bên! Lời nói của một bên!"
Thầy Đầu Sắt giống như cái máy lặp từ battle cùng thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng, nhất quyết đòi cả hai ở lại hoặc cả hai bị tống cổ đi, đừng mong một người thoát tội!!!
Hôm nay thầy có chết, có phải nhảy từ cửa sổ xuống thì nhất quyết cũng không nhận Thịnh Uyên đã ra tay đánh bạn trước.
Cuối cùng hai ông thầy cãi cọ gầm gào đến mức họng bốc khói.
Hai thầy mới vừa thêm bạn tốt trong một buổi giao lưu kiến thức giữa các giáo viên gần đây, nói chuyện rõ vui vẻ cởi mở, nào ngờ đâu trong lúc cãi vã bực dọc, hai bên đã biến thành tình trạng hận không thể đạp kẻ còn lại vào trong lòng đất.
Thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng cãi nhau đến mức thiếu oxi, Hoàng An Xung đã từng ra tay đánh lại thật nhưng một khi chuyện này biến thành Thịnh Uyên và Hoàng An Xung gây gổ đánh nhau thì Hoàng An Xung cũng đừng hòng ở lại chốn này nữa.
Đầu Sắt: "Hai chúng ta mỗi người lùi một bước".
Thầy chủ nhiệm giáo dục Thường Đằng: "Dựa vào đâu mà tôi cũng phải lùi bước?!"
Đầu Sắt gào lên: "Học sinh Thường Đằng gây sự đánh nhau với học sinh trung học số 1 này!!!"
"Anh! Anh..." Thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng giận dữ giậm chân: "Anh nói nhỏ thôi!"
Đầu Sắt nhìn thầy.
Anh có lùi bước không?
Đầu Sắt thấy người kia không hé miệng, lại chuẩn bị gào.
"Được rồi, tôi không báo cáo! Anh..." Thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng nâng tay, run run chỉ vào Đầu Sắt: "Anh đúng là đồ không biết xấu hổ!"
Mặt mũi đã sớm không còn từ lâu, Đầu Sắt lười cãi vã với thầy.
Thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng: "Nhưng có một điều kiện, bạn học kia nhất định phải xin lỗi Hoàng An Xung".
- -Hết chương 77--
- -
- -
- -
Bên dưới là cô Xoài lảm nhảm, không liên quan truyện, beta xong sẽ xóa.
: Mai bận quá nên ngày kia update chương chiều mai tác giả đăng nhé.
Tiện thể giới thiệu các cô bộ sắp tới má La sẽ viết, dạo này raw TG khó tải quá nên có ai edit chắc cũng phải đợi má ấy viết xong, tôi đọc qua giới thiệu thấy ưng quá nên thả thính cho các cô trước, chờ nhà nào ôm về edit.
Zô zô.
Tên truyện: Thầm mến
Giới thiệu: (Tạm edit, tác giả có sửa gì sau này không thì không biết nhưng đúng gu tôi O.O)
Chu Quân và Ứng Vũ Trạch đều là Trạng Nguyên đầu vào của trường trung học phổ thông số 1 nhưng lại luôn coi nhau như kẻ thù một mất một còn, nước lửa khó cùng tồn tại.
Điểm khác biệt của họ là, Từ công thành Bắc Ứng Vũ Trạch người cao chân dài, đẹp trai hào phóng, chưa từng thiếu người theo đuổi.
Trái lại, Chu Quân vốn là một kẻ lạnh lùng.
Lúc đàn em đến nịnh bợ lấy lòng trông thấy đám thư tình trên bàn học còn không quên kéo giẫm: "Xịn quá, anh Ứng của tụi em vẫn đỉnh nhất.
Thằng nhãi ranh Chu Quân kia suốt ngày chỉ biết trưng ra cái mặt của người chết, vừa nhìn đã biết sẽ chẳng yêu đương được với ai.
Mà đừng nói yêu đương, có khi thư tình nó cũng chưa từng nhận được".
Ứng Vũ Trạch ngước mắt nhìn dáng người gầy gò phía trước, nhếch miệng nở nụ cười ác độc: "Nó à, chó cũng chẳng thèm yêu".
- -
Năm đầu tiên học trung học phổ thông, Ứng Vũ Trạch ôm trong lòng muôn vàn tò mò với Chu Quân nhưng cứ mỗi lần cậu định giả bộ tình cờ gặp mặt hoặc bắt chuyện thì đối phương luôn trả lại cậu một gương mặt lạnh lùng.
Rõ ràng một giây trước Chu Quân còn đang nhẹ nhàng giảng bài cho người khác mà sau khi trông thấy cậu cái mặt liền xị đi, dần dà cậu cũng không còn tặng sắc mặt tốt cho hắn nữa.
Tận đến một lần tiết thể dục tan sớm, Ứng Vũ Trạch về lớp tìm áo khoác đồng phục.
Trong phòng học trống không, Chu Quân đứng trước chỗ ngồi của cậu, tay nâng áo khoác đồng phục của cậu, sau khi quan sát bốn phía không có ai liền vùi đầu vào trong áo khoác, khẽ hít thở, mặt đỏ bừng.
Về sau khi đàn em thấy thành tích của Chu Quân vượt qua Ứng Vũ Trạch một điểm, "Học giỏi thì thế nào, đến chó cũng chẳng thèm thích Chu Quân".
Ứng Vũ Trạch: "Mày nói ai là chó?"
Cậu đàn em trợn mắt: "Ơ, anh Ứng, anh giận gì chứ?"
Ứng Vũ Trạch: "Mẹ nó chứ, tao có tật giật mình không được hả?!"
- -
Chơi trò chơi thật lòng hay mạo hiểm, tự nhận phạt uống ba chén hoặc hôn người ngồi bên phải mình, Chu Quân chọn uống rượu.
Ứng Vũ Trạch ngồi bên phải nhấc chén rượu ra.
"Uống gì mà uống? Cứ để người khác chứng kiến xem bình thường cậu yêu thương tôi như thế nào!"
Tóm tắt một câu: Nó á, chó cũng chẳng yêu.
Dàn ý: Nghĩ kỹ hẵng làm..