*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Triển
Vệ Tây Lẫm V: Có người mời khách. 【 hình ảnh ( ×× nhà hàng) 】
Cố Duyên Tranh nhíu mày nhìn điện thoại, không vui nói: "Không phải nói sẽ giữ liên hệ sao, vì sao không cho ta gọi điện thoại? Lúc ấy rõ ràng tìm mọi cách lấy số điện thoại của ta."
Người bên kia không lên tiếng.
Cố Duyên Tranh than nhẹ một tiếng, ngồi xuống, trêu ghẹo: "Hay ngươi vẫn xấu hổ đi? Hẳn là không thể nào? Ngày đó ở trung tâm thương mại ngươi đã nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, ta đều biết. Nếu lúc ấy ngươi hỏi số điện thoại ta, ta nhất định sẽ cho ngươi."
Người đối diện vẫn không nói một lời.
Cố Duyên Tranh lại nói: "Trước không nói việc này. Không cho ta gọi ngươi là muốn ta gọi ngươi trước sao? Nhưng là... Như vậy có tính là ta quá chủ động hay không?"
Người đối diện ――
Đối diện làm gì có người nào?
Trong phòng chỉ có mỗi Cố Duyên Tranh, vẫn luôn có mỗi y lầm bầm lầu bầu.
Cố Duyên Tranh cầm di động đến bên cửa sổ, mở màn hình, lướt đến số "540", mãi đến khi màn hình tối trở lại, vẫn không nhấn xuống.
Một lúc lâu sau, y cầm di động ra cửa, đến lầu hai, đẩy cửa một phòng ra.
Phòng này có giấy dán tường màu hồng nhạt, bàn học màu xanh, sọt rác màu vàng, tủ quần áo màu xanh lá, giường màu tím, trên giường còn có vài con búp bê vài và gấu bông. Đây hiển nhiên là phòng của một nữ sinh.
Cố Duyên Tranh đặt tay lên môi ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn nhìn, trên hành lang cùng cầu thang đều không có ai. Y giả vờ không việc gì vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy một cái ống đựng tiền hình mỹ nhân ngư trên bàn học, tiến tới cầm nó lên, lật lại, quả nhiên nhìn thấy một cái ô hình vuông. Này hẳn là chỗ để pin đi?
Y dùng ngón cái đè xuống khe lõm. Một tiếng 'răng rắc' rất nhỏ truyền đến, phía dưới ống đựng tiền có một ít khói nhẹ bay ra, mỹ nhân ngư nhẹ nhàng 'A' một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Cố Duyên Tranh thầm cảm thấy không ổn, trấn định kéo ngăn kéo bàn học ra, bên trong còn mười mấy đồng một nguyên. Y cầm lấy một đồng xu nhét vào ống, ống đựng tiền không phản ứng gì.
Cố Duyên Tranh vô tội mà mờ mịt nhìn ống dựng tiền, dại ra vài giây. Sao, sao lại thế này? Y chỉ muốn lấy pin ra, thay pin đã hết vào, 'làm bộ' ống đựng tiền hỏng rồi mà thôi!
Lại qua vài giây, y cử động, nhanh chóng cài lại nắp chứa pin, thả lại chỗ cũ, sau đó đi đến cầu thanh, sắc mặt bình tĩnh hô phía dưới một tiếng.
"Bác Phúc."
Một người trung niên đã năm mươi, tóc hoa râm bước nhanh lên, "Tiên sinh."
Cố Duyên Tranh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tìm cho ta một đồng một nguyên lại đây."
Bác Phúc buồn bực nhìn y một cái nhưng cũng không hỏi nhiều, đáp 'Vâng' một tiếng liền đi xuống, nhanh chóng cầm một đồng một nguyên quay trở lại.
"Chuyện này không cần nói với những người khác."
Cố Duyên Tranh bỏ lại một câu, trở về phòng, nhét đồng một nguyên vào ngăn kéo, xuống phòng khách lầu một, mở TV ra xem tin tức.
Mới vừa ngồi xuống, một đứa nhỏ nhảy nhót chạy vào, là cháu ngoại gái y Điền Tâm Tâm.
"Cậu, cháu đã về rồi!"
Cố Duyên Tranh tập trung tinh thần nhìn tin tức, chỉ gật gật đầu, "Ừ."
Theo sau tiểu nữ hài vào nhà còn có tài xế riêng, không quấy rầy Cố Duyên Tranh, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Điền Tâm Tâm bùm bùm bùm chạy lên lầu, chỉ chốc lát sau phía trên truyền đến một âm thanh nôn nóng, "Cậu, cậu mau lên đây!"
Cố Duyên Tranh sờ sờ quần áo, diện vô biểu tình đứng dậy lên lầu.
"Làm sao vậy?"
"Cậu, cậu mau xem, ống tiết kiệm của cháu không nói!" Điền Tâm Tâm nôn nóng túm áo Cố Duyên Tranh, "Vừa rồi cháu nhét vào bên trong một đồng xu, một chút phản ứng cũng không có!"
"Có phải hết pin hay không?" Cố Duyên Tranh đoán.
Điền Tâm Tâm bĩu môi, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Sao có thể? Ống tiết kiệm này vẫn còn rất mới, sao lại nhanh hết pin như vậy? Nhất định là ai đó làm hỏng rồi."
Cố Duyên Tranh sờ sờ mũi.
"Nhất định có người từng vào phòng cháu." Điền Tâm Tâm nhìn đông nhìn tây tìm chứng cứ, kéo ngăn kéo ra, tập trung nhìn vào, vội dậm chân, "Thiếu một đồng a!"
Cố Duyên Tranh ôn hòa nói: "Cháu đếm lại đi. Ai lại lấy tiền xu của cháu đâu?"
Điền Tâm Tâm lấy hết xu trong ngăn kéo ra, khẳng định nói: "Đúng là thiếu một đồng. Có một đồng dính chút nhựa cao su, vốn dĩ cháu tính trở về sẽ lau khô nó sẽ bỏ vào ống đựng tiền. Số lượng xu là đúng, nhưng đồng xu kia lại không thấy đâu, nhất định là có người bỏ nó vào ống tiền của cháu, muốn nghe nó nói chuyện nhưng lại phá hư nó rồi. Hắn sợ bị cháu phát hiện thế nên lại bỏ một đồng vào trong ngăn kéo."
Cố Duyên Tranh: "......"
Nửa ngày không nghe Cố Duyên Tranh mở miệng nói chuyện, Điền Tâm Tâm buồn bực ngẩn đầu lên, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, miệng bẹp bẹp, hốc mắt đỏ lên, "Cậu, là cậu đụng vào ống đựng tiền của cháu."
"Khụ, là cậu không cẩn thận đụng phải, không nghĩ tới nó lại dễ hỏng như vậy." Cố Duyên Tranh lấy di động ra, "Tâm Tâm, không có việc gì đâu. Cậu gọi điện cho anh Vệ, nhờ hắn mang chúng ta đến chỗ bán ống đựng tiền, cậu sẽ mua cho cháu cái mới."
Điền Tâm Tâm bĩu môi, "Thế cũng được. Bất quá không cần phiền anh Vệ đưa chúng ta đi. Cậu hỏi anh ấy xem mua ở đâu lại dẫn cháu đi mua."
Cố Duyên Trang ngập ngừng một chút, "Vẫn là để hắn dẫn chúng ta đi, trong điện thoại nói không rõ. Cậu với hắn là bạn bè, hắn sẽ không cảm thấy phiền."
"Vâng ạ. Cậu, cậu gọi điện đi, cháu tới nói." Điền Tâm Tâm giục.
Cố Duyên Tranh gật gật đầu, gọi sang số Vệ Tây Lẫm.
"Cố thiếu?"
Cố Duyên Tranh vừa há mồm, di động liền bị Điền Tâm Tâm cướp đi.
"Anh Vệ, là em! Em là Tâm Tâm, lần trước em còn thử quần áo giúp em gái anh, anh nhớ em không? Anh ngủ rồi à? Em làm phiền anh nghỉ ngơi sao?"
Vệ Tây Lẫm nghe cô nhỏ bên kia bắn liên thanh, không khỏi cười, bất giác nhẹ giọng, "Ra là em gọi là Tâm Tâm. Anh còn chưa ngủ, em không quấy rầy anh. Tâm Tâm, em tìm anh có việc gì sao?"
"Là cậu làm ――"
Cố Duyên Tranh ỷ vào ưu thế chiều cao, dễ dàng cướp điện thoại về, cũng né đi để tránh bị cướp lần nữa, "Ống tiết kiệm của Tâm Tâm hỏng rồi. Không biết ngươi mua ở đâu? Ta muốn nhờ ngươi dẫn chúng ta đi mua một cái."
Vệ Tây Lẫm hiểu rõ, "Ra là vậy, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Ống tiết kiệm vốn là ta đưa Tâm Tâm, hỏng nhanh như vậy cũng là ta không đúng. Ta sẽ đi mua, sau lại đưa cho ngươi."
Cố Duyên Tranh đạt được mục đích, đối với việc thiếu một cơ hội đi dạo cùng Vệ Tây Lẫm cũng không quá để ý.
"Phiền ngươi. Khi nào thì ngươi tiện?"
Vệ Tây Lẫm nói: "Ngày mai ta còn phải đi học, chiều ngày mai sau khi tan học thế nào?" Lâu vậy không gặp Cố Duyên Tranh, Vệ Tây Lẫm thật có chút nhớ hắn ―― gương mặt cùng dáng người kia.
"Cũng được, mời ngươi ăn cơm chiều."
Vệ Tây Lẫm cong môi, "Ta mời ngươi đi."
"Ta mời ngươi. Ngươi muốn ăn cái gì? Đồ ăn Trung Quốc hay vẫn là cơm Tây?" Cố Duyên Tranh không hề hay biết ánh mắt của mình lúc này ôn hòa đến cỡ nào.
Điền Tâm Tâm nghi hoặc chớp chớp mắt.
"Đồ ăn Trung Quốc đi, ta thích đồ ăn Trung Quốc hơn." Kiếp trước vì đủ loại lý do đi công tác, cơm Tây Vệ Tây Lẫm ăn đủ rồi, một đời này cũng không nghĩ lại muốn ủy khuất bản thân chút nào.
"Vậy đi nhà hàng Đóa Di đi, nơi đó chín chín tám mốt món gì cũng có."
"Được."
"Mấy giờ tan học? Ta và Tâm Tâm đến đón ngươi."
"5 : 30." Vệ Tây Lẫm nói. Trời tối càng ngày càng sớm, vì an toàn của học sinh bọn họ, trường học điều chỉnh thời gian tan học thích hợp.
"Ừ, mai gặp sau."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Vệ Tây Lẫm đến thương thành hệ thống mua một ống tiết kiệm mỹ nhân ngư y như đúc cái trước, nhìn chung quanh một lần, có chút buồn bực. Ống tiết kiệm này nhìn qua thực rắn chắc, ống tiết kiệm của Tâm Tâm sao có thể dễ hỏng như vậy đây? Chẳng lẽ là có người muốn mở ra kiểm tra nên tự động tiêu hủy?
Ngày hôm sau lại là một ngày trời đầy mây, cuồng phong gào thét.
Bước ra cổng trường, Vệ Tây Lẫm đè thấp mũ trên đầu, thấy một cô bé chạy tới từ chiếc xe ven đường.
"Anh Vệ!" Điền Tâm Tâm cười tủm tỉm nắm tay Vệ Tây Lẫm.
"Tâm Tâm, đã lâu không gặp." Vệ Tây Lẫm nhìn về phía chiếc ô tô màu đen kia.
Cố Duyên Tranh ngồi trên ghế lái gật đầu chào hắn, lần này y lái là một con xe rất khiêm tốn 'Bốn cái vòng'.
(Edit: Chỉ là xe Audi thôi mà)
Trong xe cực kỳ ấm áp, vừa vào, Vệ Tây Lẫm liền thả lỏng người.
Chờ hắn ngồi an ổn phía sau rồi, Cố Duyên Tranh khởi động xe đến nhà hàng Đóa Di.
Vệ Tây Lẫm lấy ống tiết kiệm trong cặp ra đưa cho Điền Tâm Tâm, "Tâm Tâm, đây, giống như đúc với cái trước nhé. Thích sao?"
"Thích, cảm ơn anh Vệ. Em thích mỹ nhân ngư." Điền Tâm Tâm vui sướng rạo rực ôm ống tiết kiệm.
Cố Duyên Tranh nói: "Ta không đưa tiền cho ngươi, sẽ mời ngươi hai bữa cơm."
"Lần sau ta mời ngươi. Lần trước ngươi tặng đồ cho người nhà ta như vậy, ta còn chưa chính thức cảm ơn ngươi." Vệ Tây Lẫm thuận miệng hỏi Điền Tâm Tâm, "Tâm Tâm, cái ống tiết kiệm lúc trước sao lại hư vậy?"
Cố Duyên Tranh ho nhẹ một tiếng, liếc Điền Tâm Tâm qua kính chiếu hậu một cái.
Điền Tâm Tâm không cho cậu mình chút mặt mũi nào, bĩu môi nói: "Cậu muốn nghe mỹ nhân ngư nói chuyện, không biết làm sao chơi hỏng rồi."
Cố Duyên Tranh: "......"
Vệ Tây Lẫm thật sự nhịn không được, "Phì" cười một tiếng, nghĩ Cố Duyên Tranh cũng không thể nào nhàm chán đến mức đi nghiên cứu ống tiết kiệm, trêu ghẹo nói: "Cậu cháu nghịch ngợm như vậy mợ cháu có biết không?"
Ánh mắt Cố Duyên Tranh dừng trên mặt Vệ Tây Lẫm, bên môi hiện lên ý cười ôn hòa. Đây là thử xem hắn có kết hôn hay không sao?
Điền Tâm Tâm buồn bực nói: "Em không có mợ."
"Ách." Vệ Tây Lẫm không khỏi nóng mặt, không dấu vết chà chà hai má, nói sang chuyện khác, "Cái ống tiết kiệm này không cần pin, nếu về sau không nói liền đặt nó dưới ánh mặt trời phơi một lúc, chỉ cần không cố ý quăng hư nó có thể dùng thật lâu."
"Vâng, em nhất định quý trọng nó." Điền Tâm Tâm gật gật đầu.
..........
Triển: Sắp vào hè rồi, một chút tông nóng thì sao nhỉ? Mình xin chân thành cảm ơn những bạn đã kiên nhẫn chờ đợi tụi mình nhé.
Nguồn: oe-eo.lofter.com