*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Tây Lẫm V: So với việc gặp phải một người soái hơn mình thì bi thảm hơn chính là gặp lại hắn thêm một lần nữa? Không đâu, mà là bỗng nhiên cảm thấy không còn bi thảm tí nào → chẳng lẽ là do mình đã chấp nhận sự thật rằng người đó thực sự soái hơn mình rồi.
"Điều kiện của các người thực sự làm người ta động tâm." Vệ Tây Lẫm nói thẳng không cố kỵ gì, "Cơ mà, có một điều ta rất tò mò. Theo ta được biết, hiện tại tại những trang web âm nhạc, hầu như đều là người và trang web bản quyền chia năm năm. Các người làm vậy không sợ khiến nhiều người khác tức giận ư?"
Giang Vãn Chu cười thần bí, ánh mắt đong đầy tự tin, "Tin ta đi, không bao lâu nữa đâu, cách bố trí cũ sẽ bị xóa bỏ. Nếu ngươi không an tâm, có thể viết rõ ràng điểm này vào hợp đồng. Còn vấn đề nào khác không?"
"Còn có ai được mời không?" Vệ Tây Lẫm hỏi.
Giang Vãn Chu hai tay giao nhau, ánh mắt tán thưởng gật đầu, "Vệ tiên sinh thật thông minh. Âm nhạc EE của chúng ta dám có hành động lớn như thế thì đương nhiên là đã chuẩn bị chu toàn. Ta có thể tiết lộ một chút, Thiên vương Hoa Đức Lưu và Thiên hậu Lý Phỉ đã xác nhận rằng sẽ hợp tác với chúng ta."
Vệ Tây Lẫm cảm thấy có chút kì lạ, "Âm nhạc EE của các người xem trọng ta vậy sao?"
Giang Vãn Chu nhìn ra nghi ngờ của hắn, đáy mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, hơi mỉm cười, "Chúng ta tin vào mắt nhìn của chúng ta thôi."
Vệ Tây Lẫm còn một vấn đề, "Phí một lượt download một ca khúc vẫn là 1 nguyên?" Nói thực, hắn cảm thấy cái giá này hơi cao.
Sự khen ngợi nhàn nhạt trong mắt Giang Vãn Chu biến thành tán thưởng, "Ngươi đã hỏi tới vấn đề mấu chốt rồi đấy. Không bao lâu nữa, sẽ có một lần điều chỉnh khá toàn diện về hệ thống download âm nhạc trên internet, bước đầu là phí download sẽ từ 1 nguyên hạ xuống thành 0.1 nguyên. Tuy rằng phí download bị hạ, nhưng sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhu cầu âm nhạc, số lượng người download sẽ tăng lên. Vệ tiên sinh không cần lo điều này sẽ ảnh hưởng đến tiền lời của ca khúc đâu."
Vệ Tây Lẫm gật đầu, "Ta không có vấn đề nào khác. Có điều ta có vài ý kiến ở phần chia tỉ lệ." Sắc mặt Giang Vãn Chu hơi đổi, có chút không vui. Đối với một ca sĩ mới ra mắt mà nói, chia hai tám là rất hời rồi, thế nhưng vì bảo dưỡng nhan sắc nên nàng không tức giận, vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm như cũ, "Ngươi nói xem."
Vệ Tây Lẫm nhìn thấy rõ ràng, thầm khen một tiếng cho tác phong của nàng, nói: "Giang tổng giám, ngài biết ta là một ca sĩ tự sáng tác nhạc, cũng có nghĩa là tác phẩm của ta khi ra mắt sẽ được lời rất cao. Nên là ta mong rằng ta cứ ra năm ca khúc thì sẽ lấy một ca khúc miễn phí làm ưu đãi. Nếu lượng download không khả quan, các ngươi cũng chẳng bị tổn thất gì lớn, nhưng nếu bài hát được ưa chuộng, thì sẽ chứng minh điều kiện này của ta đáng giá. Giang tổng giám, ngài thấy sao?" Vệ Tây Lẫm còn có nhiều ý tưởng khác nữa, nhưng vẫn là câu nói kia, hiện tại hắn chưa đủ tư cách, tạm thời, chỉ có thể tranh thủ điểm này, để hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho là được.
Giang Vãn Chu nhìn thật sâu vào hắn, thiếu niên này không đơn giản. Nàng không vội đưa ra đáp án, mà bưng cà phê lên, nhấp mấy ngụm, suy nghĩ kĩ càng một hồi rồi mới cười xinh đẹp, sảng khoái nói: "Được, ta đồng ý." Nàng là tổng giám âm nhạc EE, có quyền quyết định điều này. Vệ Tây Lẫm cong môi cười, vươn tay, "Hợp tác vui vẻ."
Giang Vãn Chu cười nói: "Hợp tác vui vẻ."
Sau khi thương lượng lại một vài vấn đề, hai người kí hợp đồng. Hợp đồng quy định Vệ Tây Lẫm phải gỡ bỏ những ca khúc tại web nhạc UU vào ngày 3 tháng 10, và post lại trên trang web EE. Còn như chuyện vì sao không xóa luôn bây giờ, Vệ Tây Lẫm đoán là có lẽ âm nhạc EE không muốn bứt dây động rung.
[Đinh. Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên. Muốn lĩnh thưởng ngay bây giờ không? 1, khen thưởng ngẫu nhiên; 2, rút thưởng phần quà.]
Vệ Tây Lẫm nhịn xuống xúc động: [Về rồi nói sau.]
Về đến nhà, Vệ Tây Lẫm lập tức lựa chọn rút thưởng, bị trừ đi 50 vạn danh vọng. Nhưng dạ tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường đã mang đến cho hắn hơn 100 vạn danh vọng, nên giờ hắn cũng không đau lòng.
Lần đầu tiên rút thưởng hắn thực sự không bình tĩnh nổi, hít sâu một hơi mới nhấn nút "Rút thưởng", cây kim chỉ bắt đầu chuyển động nhanh dần.
"Kỹ năng hoặc cơ hội! Kỹ năng hoặc cơ hội! Kỹ năng hoặc cơ hội!"
002: [Hì hì, Tây Lẫm kích động quá nha.]
Vệ Tây Lẫm không đếm xỉa tới hắn, [Tiểu Nhị, đừng quấy rầy ta. Kỹ năng hoặc cơ hội, kỹ năng hoặc cơ hội......]
Tốc độ kim chỉ chậm dần, khi chỉ đến chỗ "Những thứ khác", Vệ Tây Lẫm tim loạn giọng cao, "Tiếp tục, tiếp tục......"
Kim chỉ tựa như nghe được lời hắn thúc giục, tiếp tục lấy tốc độ chậm đến nỗi mắt thường gần như không thể thấy để tiến về phía trước, rốt cuộc như mong muốn của Vệ Tây Lẫm mà ngừng lại ở chỗ "Cơ hội".
"Thật tốt quá!"
Trong kho hàng có thêm một vật phẩm, thẻ cơ hội.
[Thẻ cơ hội: Có thể kích hoạt bất cứ lúc nào, có hiệu lực trong 48 giờ sau khi kích hoạt.] Thứ này không tồi, nhưng Vệ Tây Lẫm tạm thời không tính sử dụng, trước tiên bỏ vào kho hàng đã. Lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý tới mặt trái tấm card có một lớp chì giống như lớp chì che trên mã thẻ nạp điện thoại, cảm thấy hơi lạ kì, nên theo bản năng dùng móng tay cào cào.
Một âm thanh cứng nhắc từ thẻ cơ hội vang lên, [Chúc mừng trúng thưởng, giải thưởng của ngài là một chậu xương rồng bà chống phóng xạ.]
002 giật mình nói: [Tây Lẫm, ngươi may thiệt đó! Lần đầu tiên rút thăm trúng thưởng mà đã trúng 'quà tặng trúng thưởng' luôn rồi!]
Vệ Tây Lẫm vui sướng, hỏi: [Tiểu Nhị, nói vậy thì 'quà tặng trúng thưởng ' rất nhiều sao?]
002 nói: [Không nhiều lắm, cũng là ngẫu nhiên thôi. Nhưng 'quà tặng trúng thưởng' cơ bản đều là thứ tốt.]
Trong kho hàng nhiều thêm một chậu xương rồng bà, Vệ Tây Lẫm bình tĩnh lấy ra. Chậu hoa chỉ lớn bằng một chiếc chén lớn, bên trong là một gốc cây xương rồng bà có ba mảnh lá lớn và một mảnh lá nhỏ, xanh biếc mỡ màng, bừng bừng sức sống. Đồng thời còn có một hàng chữ hiện lên trong đầu hắn.
Xương rồng bà chống chất phóng xạ: Có thể hấp thu, ngăn chặn chất phóng xạ trong môi trường, đến khi chỉ số phóng xạ bằng không. Cần ba ngày tưới 50ml nước một lần.
Vệ Tây Lẫm tìm kiếm trên hệ thống thương thành, nếu mua chậu cây này, phải mất đến 20 vạn danh vọng.
Hắn cười ngâm ngâm mà đem xương rồng bà đặt trên bàn máy tính ở trong phòng.
Nhớ tới hợp đồng vừa mới kí kết, hắn gọi điện thoại nói một tiếng với Mập Mạp, sau đó lên mạng tìm hiểu âm nhạc EE, cảm giác đầu tiên là trông nó rõ ràng hơn web UU, trang bìa không hỗn loạn.
Thiết kế trang web của âm nhạc EE nom đẹp mà thoáng, vừa xem là hiểu. Phía trên đầu trang là nốt nhạc động, mỗi lần đưa chuột qua là vang lên âm nhạc rất dễ nghe. Phía dưới thanh chọn có đề cử, bảng xếp hạng, ca đơn, radio, tag phân loại. Sau khi truy cập vào trang web EE, sẽ tự động tiến vào giao diện đề cử, muốn xem bảng xếp hạng thì nhấp vào Bảng xếp hạng là được. Bảng xếp hạng được phân loại cực kỳ tỉ mỉ chi tiết, phân loại chính là bảng ngày, bảng tháng, bảng quý và bảng năm. Ngoài ra, còn có thể dựa phong cách ca khúc, giới tính ca sĩ, ngôn ngữ để phân loại...... Bất kể người mê nhạc thích ở bất cứ thể loại nào, tìm kiếm ở đây vẫn vô cùng tiện. Nhập username, tiến vào trang cá nhân, có thể xem được ca khúc mà mình đăng tải, bookmark, tài khoản theo dõi. Mặt khác còn có album, tin nhắn chờ nhắn lại thì không cần phải nói.
(P: nốt nhạc động có lẽ là kiểu ảnh GIF có hình nốt nhạc vừa chuyển động, vừa phát ra tiếng í. Câu cuối nhắc tới tin nhắn có lẽ là bảng thông báo hoặc là tin nhắn từ hệ thống, admin web)
Trước mắt, duy nhất không đủ đại khái chính là ca sĩ trú trạm có danh tiếng không nhiều. Nhưng tình trạng này sẽ thay đổi nhanh thôi.
Vệ Tây Lẫm cực kì vừa lòng âm nhạc EE, trong lòng có chút thông cảm với âm nhạc UU, lần này, chỉ sợ sẽ bị đào không ít người đi. Nếu không phải âm nhạc UU làm ăn quá khó coi, sẽ không rơi đến nông nỗi như bây giờ.
Vệ Tây Lẫm không tốn quá nhiều thời gian để cảm thông, kêu Mập Mạp đi mua sắm, sáng sớm hôm sau, hai người ngồi xe buýt về nhà.
Đúng vậy, xe buýt.
Nói ra đi chỉ sợ có chút buồn cười. Vệ Tây Lẫm hiện tại ngàn vạn trong nhà, ấy thế mà ra cửa vẫn ngồi xe buýt, dùng thẻ học sinh thì chỉ mất một nguyên bảy giác tiền, đủ lợi đủ thực tế. Càng quan trọng là mấy năm nay ở Đế Kinh việc đi xe buýt được quản lý ngày càng chặt chẽ, tổng số hành khách không được phép vượt quá số chỗ ngồi năm người trở lên, ý thức người dân cũng cao hơn, ngồi xe buýt không hề kém ngồi xe taxi hay xe tư gia chút nào.
Tới huyện rồi, hai người ngồi xe taxi về thôn.
Lại lần nữa phải chịu đựng con đường xóc nảy, Vệ Tây Lẫm hạ quyết tâm sang đầu xuân năm sau nhất định phải sửa đường, cũng coi như là vì thôn xóm làm một chuyện tốt. (P:=)) Đồ lắm tiền!!!)Trời đầy mây, gió hơi lớn. Xa xa đã thấy Vệ Vân Phong cùng Vệ Trừng Trừng chờ nơi giao lộ, Vệ Trừng Trừng lạnh đến mức đứng dính với Vệ Vân Phong, Vệ Tây Lẫm trong lòng ấm áp. Vô tình con ngươi đảo qua, hắn thấy nơi xa xa có một chiếc xe việt dã dừng lại, vốn hay lãi thì vẫn là siêu xe, nên không ít thôn dân đứng một bên xem náo nhiệt.
Vệ Tây Lẫm yên lặng chửi chủ cái xe đó ngu ngốc, cái đường gồ ghề lồi lõm thế này, mà cho con xe đẹp đẽ như thế đi vào chẳng khác nào dày xéo nó cả.
"Đại ca, Trừng Trừng!"
"Nhị ca!"
Đường thật sự không dễ đi, hai ngày trước còn có mưa lớn, mặt đất hơi trơn, Vệ Tây Lẫm tốt bụng không thuê xe vào thôn, bốn người mỗi người xách một ít đồ vẫn OK.
Mập Mạp vào thôn rồi tách khỏi họ, về nhà của mình.
Về đến nhà, uống một chén canh gà mẹ Vệ nấu, Vệ Tây Lẫm thoải mái từ đầu đến chân.
"Ba đâu ạ?"
"Đi xem người ta vớt cá rồi, thuận tiện mua ít cá về nấu cơm." Mẹ Vệ ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn trưa, trong miệng còn hừ cười nhỏ. (P: Nguyên văn: 两条- hai điều – sợt thấy hình người ta cầm cá... chắc là cá rồi...)
Từ khi dùng mấy thứ đồ bổ Vệ Tây Lẫm để lại, cả người mẹ Vệ và ba Vệ đều sảng khoái tinh thần, bây giờ người khác nhìn vào còn nói trông hai người trẻ ra mấy tuổi. Người trong thôn đều biết con thứ nhà họ Vệ có tiền đồ, chỉ riêng việc ba mẹ Vệ gặp chuyện mừng tâm trạng vui vẻ lại thêm cuộc sống sung túc đầy đủ đã đủ làm người trông trẻ ra rồi, chẳng ai hoài nghi cả. Ba Vệ cùng mẹ Vệ từng được Vệ Tây Lẫm nhắc nhở, nên cũng không nói vụ thuốc bổ ra ngoài.
Vệ Tây Lẫm thấy tình trạng cơ thể của mẹ tốt, cũng cảm thấy cao hứng.
"Ách."
Nhìn đến phòng tắm mới sửa trong sân, Vệ Tây Lẫm đứng ở cửa xem xét một chút. Tường và sàn phòng tắm đều lát gạch men sứ, có bồn tắm, còn có bồn cầu xả được nước, việc tắm rửa, hay đi WC đều tiện, còn sạch sẽ.
"Chủ chiếc xe kia là người trong thôn chúng ta sao? Con không nghe nói trong thôn ngoại trừ con còn có ai phát tài nha?" Vệ Tây Lẫm nói.
Mẹ Vệ bị hắn đùa đến vui vẻ, chọc nhẹ ót hắn: "Xem con khoe khoang kìa."
Vệ Vân Phong có biết chút ít: "Người nọ từ Đế Kinh tới, nói là tới đây giải sầu, không nghĩ tới xe hỏng rồi."
Thấy thôn Cây Hòe hẻo lánh là vậy, chứ thực tế không bị ô nhiễm, không khí tươi mát, hơn nữa cảnh sắc tuyệt đẹp. Phong cảnh nơi đây khác với những cảnh tinh hoa ảo diệu khác, trong nó có cái đơn sơ mà tinh tế. Ở phía tây của thôn có một hồ nước, được gọi là hồ Cây Liễu. Mùa xuân, bên hồ liễu xanh che phủ; mùa hè, trong hồ lá sen bạt ngàn; mùa thu, hồ nước mênh mang là ảnh ngược cây khô, trời xanh, mây trắng, còn có những những ngó sen héo khô trong nước, lá rụng trôi nổi, tựa như bức sơn dầu rực rỡ đậm sắc, thú vị khác là; mùa đông, tuyết trắng phiêu phiêu, cảm thấy như có thể gột rửa cả tâm linh.
"Con cũng đi xem bắt cá." Vệ Tây Lẫm đứng lên.
Vệ Trừng Trừng nói: "Em cũng đi!"
Ba anh em dứt khoát cùng đi.
Hồ Cây Hòe quá lớn, cho nên bốn hộ trong thôn cùng nhau nhận thầu, nuôi cá bên trong. Mỗi mùa thu đến sẽ tiến hành một lần vớt lớn, thôn dân nhàn rỗi đều sẽ tới hỗ trợ. Mỗi lần đến lúc này, người trong thôn giống như ăn tết mà tới xem náo nhiệt, hơn nữa mỗi nhà đều không bỏ được mua ít cá tôm về, để bọn nhỏ ăn cho đỡ thèm.
Tới bên hồ rồi, Vệ Tây Lẫm liền thấy vây quanh bờ hồ là một đoàn người xem náo nhiệt, còn có mấy chiếc xe tải lớn dừng lại. Trong đó một chiếc xe cá còn chở một nửa cá, tỏa ra mùi cá rất nồng. Khuôn mặt nhỏ của mấy đứa bé bị gió thổi đến đỏ vẫn không muốn rời đi, vòng quanh đám người chui tới chui lui, huyên náo. Giữa hồ mấy cái thuyền nhỏ phiêu đãng, các ngư dân đang ở trên thuyền giăng lưới, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng thét to.
Ba Vệ đứng bên cạnh thôn dân nói chuyện phiếm, cười ha hả.
Vệ Tây Lẫm hô một tiếng: "Ba."
"Về rồi?" Ba Vệ nói một câu.
Vệ Tây Lẫm lễ phép chào hỏi với các thôn dân, gọi cô kêu chú.
Các thôn dân đều rất khách khí với hắn, nói chuyện phiếm vài câu, hỏi công việc rồi học tập linh tinh.
Vệ Tây Lẫm hàn huyên một vòng, tùy ý quay đầu nhìn thoáng qua người đang dựa mình vào siêu xe, giật mình mà trừng lớn mắt. Đấy, đấy không phải Cố thiếu sao!
Cố Duyên Tranh mặc áo khoác đen có hai hàng khuy, khuy áo cổ điển được đánh bóng hiện lên vẻ hoàn mỹ, kết hợp với ống tay áo màu trắng được thiết kế đơn giản phối cùng quần dài đen (P: cái quần dài đen mà cắt khối thật sự sợt không thấy và cũng không nghĩ ra nó là loại quần nào T^T nên để vậy), bày ra vẻ thoải mái mà từng trải một cách hoàn hảo , tuấn dật mà đầy mị lực trầm ổn nam tính.
Vệ Tây Lẫm cho rằng chắc mình nhìn lầm rồi, chớp chớp mắt, vẫn là y.
Hắn định sải bước đi qua hướng bên kia, thì bị Vệ Vân Phong gọi lại.
"Đi đâu đấy?"
"Ta có quen người đó, ta đi xem thử." Hiện tại sự nghiệp Vệ Tây Lẫm còn chưa thành hình, thật sự không có tính toán gì với Cố thiếu cả, nhưng mà vẫn muốn tìm y xin số điện thoại, làm bạn, có thời gian thì hẹn ăn một bữa cơm, uống một tách trà, để nhìn cho no con mắt.
Vệ Tây Lẫm đi qua: "Cố thiếu."
Cố Duyên Tranh quay đầu, nhìn chằm chằm hắn nhìn vài giây, gỡ kính râm xuống: "Là ngươi. Nhà ngươi ở đây sao?"
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, xem xét xe y: "Xe ngươi làm sao vậy?"
"Hỏng rồi." Cố Duyên Tranh trên mặt không tỏ lo lắng.
"Tìm người tới sửa chưa?"
Cố Duyên Tranh nói: "Gọi điện rồi, nói quá hẻo lánh, không tới."
Vệ Tây Lẫm lập tức nói: "Ta có người bạn biết sửa xe, ta bảo hắn tới giúp ngươi xem thử nhé?"Cố Duyên Tranh có chút ngoài ý muốn, gật gật đầu, "Vậy làm phiền ngươi."
"Ta gọi điện cho hắn." Vệ Tây Lẫm lấy điện thoại ra rồi lại buông xuống, xin lỗi mà cười, "Điện thoại của ta hết pin rồi. Ngươi cho ta mượn điện thoại được chứ?" Hắn lén lút mà nghĩ, dùng điện thoại hắn gọi cho Mập Mạp, vậy là trong máy Mập Mạp có số của y rồi.
Cố Duyên Tranh nhìn hắn một cái, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại màu đen, "Hết điện, tự động tắt máy." Lần trước cho y số điện thoại giả, giờ muốn lấy số điện thoại của y không dễ dàng vậy đâu. (=))) P: Vỡi thù vặt ~)
Vệ Tây Lẫm thất vọng, "...... Ách, vậy ta đi mượn điện thoại đại ca." Nhìn hắn đi xa, Cố Duyên Tranh nhanh tay tắt nguồn điện thoại.
..........
Vân: Cả edit và beta của đội mình đều bận hết cho nên thật sự là không có time để ra chương mới a~ cũng không có time để beta lại đâu a ^^
Triển: Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ, mình dự là sẽ ra một đợt đến chương 31 sau đó hè tháng 6 qua kì thi học kì sẽ tiếp tục ạ. Mong mọi người thông cảm