Bạch Thiên Tuyết " Tiểu Hoả em tự mình chơi đi, nhưng phải biết chừng mực, tuyệt đối không được đánh chết người! "
Tiểu Hỏa " Em biết rồi, người yên tâm! "
Trận đấu cũng bắt đầu, cô thì không để ý mấy đến bên mình, Tiểu Hoả vẫn duy trì ở hình dáng gấu bông, cũng tùy ý đến đối thủ nhưng chỉ là một con sói thực lực không cao.
Tiểu Hỏa và cô không ký khế ước, nên vẫn là của một mãnh thú thực lực hoả mạnh mẽ, khiến nhiều người ngạc nhiên trên sân thách đấu, Mặc Tư nhỏ nhất cũng đã 10 mấy, cô tuy là đồ nhi của lão tổ nhưng nhiều lắm cũng chỉ 7, 8 tuổi.
Người Xem " Thách đấu như này cũng được sao? Không phải như vậy là quá ức hiếp người rồi đi! "
Người Xem " Ngươi nói đúng, nhưng người ta là đệ tử của trưởng môn, thích thì làm cần gì phải để ý nhiều như vậy! "
Đệ tử chấp pháp đường " Hai người đều đã biết luật cả rồi chứ? "
Mặc Tư " Đã biết! "
Bạch Thiên Tuyết " Ta biết rồi! "
Đệ tử chấp pháp đường " Nếu vậy, bắt đầu ".
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Cô vẫn một mặt bình thản, vô tư, những người ngồi xem bên trên cũng lên tiếng cổ vũ, còn chưa kịp để họ lo lắng thì Tiểu Hoả đã đánh tới một quyền được bao bọc bởi thú hoả thực lực nguyên anh cũng khó mà chịu được một hai kích.
Con sói kia bị đánh bay ra khỏi cả sân đấu, khắp toàn thân đều là máu, Mặc Tư cũng bị ảnh hưởng bởi khế ước mà ho ra một bụm máu.
Tiểu Hỏa " Tiểu cô nương nhân loại này cũng quá yếu rồi đi, ta nhớ lần đầu gặp chủ nhân của ta thì người chỉ dùng một bàn tay mà có thể đánh bay mãnh thú gần đạt được cảnh giới thần thú! "
Không để lâu thì trận đấu đã định được người chiến thắng, Tiểu Hoả nhảy người lên bám lấy vai cô trở về lại vị trí ban đầu, cô cũng nhanh chóng phi hành bay trở lại ngồi bên cạnh sư phụ mình.
Vu Lão nhìn cô cười cười rồi lại nhìn đến bên sân đấu của Tề Ngôn, trận đấu vừa bắt đầu đã dùng thực lực mạnh mẽ đánh đến.
Bạch Thiên Tuyết " Đại sư huynh cô lên ~"
Ngọc Thố [ Ký chủ người lại nữa rồi, để cho người ta tập trung đi! ]
Bạch Thiên Tuyết " Ta đã có làm gì đâu nào, chỉ là cổ vũ cho huynh ấy thôi mà! "
Ngọc Thố [ Đối với người là không có gì, nhưng người ta thì lại không nghĩ như vậy đâu! ]
Bạch Thiên Tuyết "...?? "
Cô còn đang không hiểu được ý của Tiểu Thố thì bên dưới lại có tiếng động lớn, khi cô nhìn xuống dưới thì Tề Ngôn đã đánh bại đối thủ, không những thế còn tạo ra một lỗ hổng lớn trên sân đấu.
Bạch Thiên Tuyết " Sư phụ hình như đại sư huynh, huynh ấy hơi mạnh tay quá rồi phải không ạ? "
Vu Lão " Quả thật hơi mạnh tay rồi, nhưng không sao cả, đối thủ không có bị thương nặng chỉ là bất tỉnh mà thôi! "
Bạch Thiên Tuyết " Nói như vậy cũng không đúng, bình thường con thấy huynh ấy ra tay đều rất biết đều chỉnh lực mình đánh ra mà, sao bây giờ lại như này a? "
Vu Lão " Chắc là nó có lý do gì đó mà, nói đến không phải là ta nói con nhẹ tay rồi sao! "
Bạch Thiên Tuyết " Sư phụ, không phải là người rõ nhất sao, Tiểu Hoả chỉ tùy tiện đánh ra một quyền thôi, nếu con muốn đánh thật tuyệt đối Tiểu Hoả sẽ nghiêm túc mà biến lớn, đánh một quyền liền giết chết được cả người lẫn thú! "
Vu Lão " Nói đến ta mới nhớ đến, ta già rồi nên cũng hay quên, sau này có người trong tông môn muốn thách đấu với con, nếu không có sự cho phép của ta thì không được tùy tiện đồng ý! "
Bạch Thiên Tuyết " Con biết rồi, nhưng nếu lúc đó sư phụ bế quan rồi làm sao ạ? "
Vu Lão " Nếu có những trường hợp như vậy thì cứ hỏi qua ý kiến của Tề Ngôn là được! "
Cô ngồi nhìn bên dưới đã bắt đầu trận khác mà suy ngẫm.
Bạch Thiên Tuyết " Nếu nói như vậy thì, ta sau này không được tùy ý chấp nhận một cuộc thách đấu nào cả? "
Ngọc Thố [ Không phải làm như vậy rất thích hợp sao, ký chủ bình thường người còn nói ngày nào cũng bị làm phiền không làm chuyện riêng được, đây chính là cơ hội tốt mà! ]
Bạch Thiên Tuyết " Nhưng mà một khi muốn nhận thì phải thông qua sự cho phép của ông ấy, như vậy cũng không phải là chuyện tốt đâu! "
Vu Lão " Nghĩ gì mà làm ra bộ mặt suy tư này đây? "
Bạch Thiên Tuyết " Con chỉ là nghĩ đến, nơi của chúng ta gọi là Thuần Thú Tông, nếu vậy luôn dùng những thuần hóa thú đấu với nhau, nếu như có lúc thú thuần hóa bị bắt nhốt ở một nơi nào đó, vậy người chủ không có thực lực thì phải làm sao ạ? "
Vu Lão " Nha đầu con thông minh lắm, nhưng tông môn của chúng ta cũng là một trong những tông môn lớn, nên những kỳ tuyển chọn đều phải xem có thực lực, thêm nữa nếu như thực lực của bản thân không đủ thì tuyệt đối không thể nào thuần hóa được thú khế ước của mình! "
Bạch Thiên Tuyết " Nếu là vậy thì những người bên trên bảng xếp hạng tông môn thì có thực lực ở mức nào ạ? "
Vu Lão " Trong giới tu sĩ có năm cách phân chia giai đoạn, luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh cuối cùng là hóa thần, mỗi một cảnh giới đều phải qua tầng thứ nhất cho đến viên mãn thì sẽ tiến lên đến giải đoạn tiếp theo.
Những đệ tử tinh anh bảng thực lực thấp nhất cũng đều là trúc cơ lục tầng cả rồi, thú khế ước cũng không thể nào thấp hơn kết đan! "
Bạch Thiên Tuyết " Nếu vậy họ đều là người có thực lực không yếu chút nào, nhưng một khi vượt qua cả hóa thần thì sẽ phi thăng lên Thiên Giới sao sư phụ? "
Vu Lão " Ừm, một khi vượt qua cả cảnh giới hóa thần thì sẽ phi thăng tiến đến Thiên Giới, đến nơi đó chúng ta sẽ trở lại là người có thực lực tầm trung ở đó! "
Cả một ngày cô và Vu Lão hai người vừa xem những trận đấu và thảo luận với nhau, đôi khi Vu Lão lại cảm thấy bản thân đang cùng một người bạn già nào đó xem trò vui uống trà cùng nhau luận bàn.
Tối đến cô ăn cơm ở chỗ Vu Lão rồi mới trở về, còn đang ngồi thiền nhập định thì lại nhớ đến chuyện gì đó.
Bạch Thiên Tuyết " Tiểu Thố nghe ta hỏi này, nếu theo như lời sư phụ nói thì vượt qua cảnh giới hóa thần thì sẽ phi thăng tiến thẳng đến Thiên Giới, vậy còn nhiệm vụ của chúng ta thì sao? "
Ngọc Thố [ Ký chủ yên tâm đi, muốn tiến vào cảnh giới hóa thần không phải là chuyện dễ, có người còn mất cả ngàn năm còn chưa đạt được. ]
Bạch Thiên Tuyết " Nhưng ta hiện tại chuẩn bị tiến vào cảnh giới nguyên anh rồi! "
Ngọc Thố [ Từ khi nào người đã ở cảnh giới kết đan viên mãn rồi? ]
Bạch Thiên Tuyết " Cũng đã vài ngày rồi, vì Mặc Tư kia ngày nào cũng đến nên tiến vào nguyên anh chậm rãi hơn bình thường, mà thời gian vài trăm năm nữa nhiệm vụ của chúng ta mới bắt đầu, như vậy nếu như kiềm nén tu vi không tốt liền sẽ phi thăng đó! "
Ngọc Thố [ Nếu vậy đến khi ký chủ đạt đến cảnh giới hóa thần viên mãn, thì chúng ta sẽ dùng đan dược nén tu vi lại trước, nhưng trước khi hoàn cảnh khó khăn thì khi tiến đến cảnh giới nguyên anh viên mãn, ký chủ cứ từ từ mà tiến từng bước nhỏ nhất có thể! ]
Bạch Thiên Tuyết " Được, nếu vậy thì ta sẽ chú tâm vào luyện đan! "
Vài năm sau cô ngày càng yêu thích luyện đan, cô luyện từ đan dược cấp cao cho đến đều chế dược dịch cấp thấp, nhưng cô lại nhận được một thông tin bất ngờ.
Ngọc Thố [ Ký chủ em vừa nhận được thông báo, cốt truyện thay đổi, người tạo ra Thiên Dược tông không còn nữa! ]
Bạch Thiên Tuyết " Nếu vậy nhiệm vụ của chúng ta thì sao đây? "
Ngọc Thố [ Chúng ta bây giờ chỉ có thể tự mình sắp sếp tạo ra một Thiên Dược tông khác mà thôi! ]
Bạch Thiên Tuyết " Để ta sắp xếp lại rồi tiềm cách giải quyết chuyện này! "
Bên ngoài người khác nhìn vào đều thấy cô đang chuyên tâm chọn thảo dược tỉ mỉ, nhưng đột nhiên khuôn mặt lại hiện ra vài phần chán nản không vui.
Cảnh này lại vô tình bị Tề Ngôn vừa đến nhìn thấy, không biết nghĩ gì lại không vào nữa quay người ra đi đến nơi Vu Lão đang nghiên cứu thế cờ cùng bằng hữu.
Tề Ngôn " Sư phụ, Lưu Lão. "
Vu Lão " Sao lại ở đây? Không phải nói là đi tìm tiểu Tuyết sao? "
Tề Ngôn " Con vừa đi rồi, nhưng vừa đến cửa thì nhìn thấy muội ấy đang đều chế dược dịch! "
Vu Lão " Bình thường đều như vậy, ngươi vẫn ngồi đợi, sao hôm nay lại đến đây? "
Tề Ngôn " Tuy bình thường đều như vậy, nhưng hôm nay con thấy muội ấy hình như không vui, còn có cảm giác muội ấy đang chán! "
Vu Lão " Làm sao con bé lại không vui? Là ai chọc con bé sao? "
Tề Ngôn " Không có ai cả, có lẽ lâu rồi không được ra khỏi tông môn nên muội ấy cảm thấy khó chịu không vui, nên con đến đây xin người cho con đưa muội ấy xuống núi dạo chơi một thời gian! "
Vu Lão " Ừm đi đi, nhưng phải chú ý an toàn, đừng có để con bé bị người ta lừa đi mất, lúc đó ta sẽ hỏi tội con đầu tiên! "
Tề Ngôn " Con nghe lời người dạy! "
Tề Ngôn nhanh chân chạy đi mất, Vu Lão lại tiếp tục tìm cách phá giải thế cục trên bàn cờ.
Lưu Lão " Ta nói này, lão và đồ nhi của mình có phải làm quá rồi không? Tuy tiểu Tuyết còn nhỏ nhưng không đến nỗi dễ dàng lừa đi như lời hai người nói như vậy chứ! "
Vu Lão " Ông không hiểu đâu, con bé ngây thơ trong sáng lắm, ta lúc trước cũng chính là dễ dàng lừa con bé nhận ta làm sư và đi theo ta đó thôi! "