Hoàng Đế " Thì ra đây là Thiên Tuyết quận chúa nữ nhi của đại tướng quân, quả thật càng lớn càng xinh đẹp "
Khi nghe vua nói vậy thì phụ thân cô đứng dậy đi ra đứng trước cô trả lời.
Bạch Khải Uy " Bệ hạ quá khen rồi, con bé luôn ở trong phủ nên hôm nay thần đưa con bé đi cùng để kết bạn và học hỏi thêm "
Vua nghe phụ thân cô trả lời như vậy cũng không nói gì nhiều, liền quay lại việc ban hôn, lần này vua không hỏi ý kiến của cô hai phụ thân cô mà ban hôn ước, rồi buổi tiệc tiếp tục một lúc thì ra về.
BạchThiên Tuyết " Có lẽ là khuya nay hành động luôn rồi về không gian mới được, việc lặp hôn ước nằm ngoài dự tính của ta rồi, chuyện càng phiền phức và nhức não "
Ngọc Thố [ Ủa em cứ nghĩ là sẽ phải thêm một thời gian nữa người mới hoàn thành nhiệm vụ chứ ]
Bạch Thiên Tuyết " Không có chuyện đó đâu nha, chẳng qua lúc trước cho đến bây giờ là vì phải cũng cố thế lực nha, nếu không thì cũng về lâu rồi "
Ngọc Thố [ Nói vậy thì khuya nay người hành động luôn sao? ]
Bạch Thiên Tuyết " Ừm "
Về đến phủ thì cô liền đi về viện của mình mà tắm rửa và thay bộ y phục nặng nề trên người mình xuống, mặc lên người một bộ y phục xanh dương đậm màu ôm sát người và dễ vận động.
Bạch Thiên Tuyết " Bộ này được đó, nhưng hiện tại phải đi thăm dò trước khi hành động mới được "
Ngọc Thố [ Ký chủ em kêu người mua bản đồ người lại không chịu, bây giờ lại phải khổ sở đi thăm dò đường đi của một cái phủ bé xíu đó ]
Bạch Thiên Tuyết " Đây vừa là luyện tập để không quên, vừa là tăng cường sự nhanh nhẹn và ẩn nấp, và thêm một cái nữa là sở thích của bản thân thôi "
Ngọc Thố [ Ký chủ em nói thiệt, ai mà cũng nghĩ như người thì chắc cửa hàng hệ thống của em đóng cửa sớm quá ]
Bạch Thiên Tuyết " Nhưng ta lại nghĩ sẽ không có ai, có cái sở thích giống như ta đâu nên em đừng lo "
Cô vừa nói chuyện với tiểu Thố vừa phóng ra ngoài, đến phủ của nam chính thì cô liền phóng lên cây ngồi nhìn xuống, có vài tên lính gác đi tuần tra, khi thấy mấy người đó đi rồi cô liền phóng lên nóc nhà giở miến ngói nhìn xuống liền thấy nam nữ chính ngồi nói chuyện.
Bạch Thiên Tuyết " Cái này có phải là may mắn của ta cao không, sao mà giở lên xem thử vậy mà ngây phòng nam nữ chính đang nói chuyện hay vậy? "
Ngọc Thố [ Em không có biết, cho đến bây giờ thì chỉ số may mắn của người vẫn là những dấu chấm hỏi thôi, nhưng cũng có thể coi là duyên số đó ]
Nghe xong câu trả lời của tiểu Thố cô cũng không nói nữa mà chỉ tập trung lắng nghe bên dưới nam nữ chính đang nói gì, chủ yếu là họ bàn kế hoạch diệt trừ tướng quân phủ để không có cái gì cản chân, để sau này một bước lên ngôi.
Bạch Thiên Tuyết " Ái chà có vẻ như ta có lý do giải quyết bọn họ rồi "
Cô ngồi nhìn xuống nhếch mép nhẹ, rồi liền phóng đi thăm dò toàn bộ phủ nam chính xong thì quay trở lại chỗ cũ, lần này thì đèn phòng đã tắt cô cũng không ngần ngại mà phóng xuống đi bằng cửa chính vào, đi lại bàn ngồi xuống.
Bạch Thiên Tuyết " Ái chà có vẻ như tứ vương gia đang rất tự tin cho nên không có tính cảnh giác luôn à "
Cô lên tiếng Hoàng Kỳ Long liền ngồi dậy bước nhanh xuống cầm lấy thanh kiếm cầm trên tay.
Bạch Thiên Tuyết " Đừng kích động như vậy chứ, mà cũng không sao dù hôm nay ta đến đây cũng để diệt trừ hậu họa về sau.
Vừa nói hết câu thì Hoàng Kỳ Long đã nhận một cú đau ngay bụng ngã xuống đất mà la không lên tiếng, cô không ngần ngại giơ chân lên đập thẳng xuống.
Bạch Thiên Tuyết " Để tôi nói cho nghe, đàn ông sinh ra là để dựa dẫm, nhưng dựa không được thì phải dẫm như này, mà thôi nói chuyện phiếm như vậy đủ rồi, kết thúc nhanh tôi còn phải về nữa "
Cô lấy một cây súng bạc bắn một viên ngay giữa mi tâm, máu đỏ cũng từ đó mà trào phúng ra giăng đầy sàn, cô cứ thế đi khắp phủ càng quét, thấy một người liền giết một nữ chính cũng không khá hơn mà bị cô đánh ngất trói lên ghế và từ từ bị cô hành hạ.
Bạch Thiên Tuyết " Chà lúc đẩy mình xuống hồ thì mạnh dạn lắm mà, sao bây giờ lại tỏa vẻ sợ hãi đến vậy, cùng là người thời hiện đại như nhau mà sau cô có vẻ ngu như vậy "
Lạc Phù Dung " Cô tại sao lại biết "
Bạch Thiên Tuyết " Có vẻ như cô vừa không thông minh, mà còn điếc nữa à cũng tội nghiệp ghê "
Lạc Phù Dung " Cô nói ai ngu ai điếc hả "
Bạch Thiên Tuyết " Ở đây chỉ có tôi và cô, chẳng lẽ tôi lại tự nói chính mình, với lại cô tự nhận là mình ngu luôn sao, cô khiến tôi bắt ngờ lắm đó "
Lạc Phù Dung " Cô! cô "
Bạch Thiên Tuyết " Cô gì mà cô tôi còn trẻ lắm, với lại tôi cũng không có đứa cháu nào mà trước khi bước ra khỏi nhà mà quên đem não theo cả, nhất là khi xuyên không như cô thì càng không có, nói chuyện phiếm như vậy đủ rồi tạm biệt cô gái, kiếp sau có đầu thai thì nhớ né tôi sa ra, tạm biệt "
Một phát súng cô liền quay ra đi về, trước khi đi cô còn miễn phí một mòi lửa để thiêu rụi tứ vương phủ, về đến phủ cô tắm rửa thay đồ liền lên giường nằm.
Ngọc Thố [ Nhiệm vụ đã hoàn thành, ký chủ có muốn về không? ]
Bạch Thiên Tuyết " Về thôi, ở đây như vậy đủ rồi, không còn gì vui cả "
Ngọc Thố [ Tiến hành rút linh hồn 3! 2! 1 rút linh hồn hoàn tất, chào mừng ký chủ về nhà ].