[...] Nhiệm vụ cuối cùng : Xin ký chủ thực hiện nguyện vọng của Lâm Hoằng, Trịnh Kỳ Long, Cố Kỷ Niên.
Huyên Huyên đang nằm, âm thanh hệ thống vang lên khiến cô thở dài:" Đã là nhiệm vụ cuối cùng rồi sao?
[...] Đúng vậy, ký chủ cô không nỡ rời xa bổn hệ thống sao??
" Có một chút!
[...] Con người thật kỳ quái, bổn hệ thống ta không hiểu rõ được cảm xúc của con người. Thật khó hiểu..
" Mi không phải con người, thì làm sao hiểu được. Dù sao cũng rất cảm ơn mi..
Huyên Huyên thức nguyên một đêm, để tâm sự cùng hệ thống. Dù gì, cũng là lần cuối.. bữa tiệc nào cũng phải tới lúc tàn
---Sáng sớm ngày hôm sau.
Sáng ngày hôm sau. Cố Kỷ Niên, Trịnh Kỳ Long , Lâm Hoằng. Cùng nhau tới Thịnh Gia như lời hứa ban đầu.
Trong lòng họ có chút lo sợ, không biết Thịnh Tổng biết chuyện này, sẽ xử lí họ sao đây? Có hay không dùng súng bắn chết họ?
Người hầu tới mở cánh cổng lớn, thuận tiện cho ba người bước vào. Hơn nữa trên tay họ có cầm giỏ hoa quả, ăn mặc trịnh trọng bảnh bao..
Thịnh Thế Dân hơi nhíu mày khó chịu, sáng còn chua rõ, ba tên thiếu gia này đột nhiên tới Thịnh Gia ông làm gì? Hơn nữa còn mặc trịnh trọng như vậy..
" Trịnh Thiếu, Cố Thiếu, còn cả cậu nữa Lâm Hoằng. Ba người các cậu ngồi xuống đi..
" Ba người các cậu, tới Thịnh Gia sớm như vậy là có việc??
Ba tên nam nhân kính cẩn ngồi xuống, lên tiếng chào hỏi..
" Thịnh Tổng ngài khỏe ?
" Quả thật là có chuyện , Thịnh Tổng ! Huyên Nhi đâu?
Cố Kỷ Niên là người lớn nhất , hắn lên tiếng hỏi. Hai mắt quan sát tìm tòi bóng dáng của Huyên Huyên
- Huyên Nhi? Ba tên nhóc này tự nhiên gọi con gái của ông thân mật như vậy? Là muốn âm mưu cướp con gái từ tay ông..
" Khụ ~~ Huyên Nhi còn chưa dậy? Ba người các cậu có chuyện gì thì nói đi..
Cả ba người luống cuống tay chân, đặt giỏ trái cây xuống. 3 đôi mắt đồng loạt liếc nhìn nhau, hít sâu một hơi. Đồng thanh lên tiếng..
" Xin Thịnh Tổng hãy gả Huyên nhi cho Cháu:"
-- Phụtttt " Thịnh Thế Dân đang uống trà, ngay tức khắc phun hết ra ngoài. Ông không kịp lau miệng, lên tiếng hỏi..
" Khụ~~Khụ! Các cậu nói cái gì? Mau nói lại cho tôi nghe?
" Bác Dân, cháu xin bác hãy gã Huyên Nhi cho cháu :" Lâm Hoằng nối tiếp mở miệng nói..
" Bác Dân, chúng cháu muốn chịu trách nhiệm với Bảo Bối..
Cố Kỷ Niên và Trịnh Kỳ Long, không hẹn mà đứng dậy. Cúi dầu, thập phần chân thành lên tiếng..
Thịnh Thế Dân nhìn thái độ của ba người, chắc không phải là đùa như ban đầu ông suy nghĩ rồi. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó..
" Các cậu có biết , Huyên Nhi của chúng tôi chỉ mới 16 tuổi? Đừng nói tới chuyện gả, ngay cả hẹn hò tôi cũng không cho phép..
Thịnh Thế Dân, dứt khoát từ chối..
" Nhưng bác Dân, chúng cháu lỡ làm chuyện đó với Bảo Bối rồi. Chúng cháu xin tự nguyện chịu trách nghiệm với Huyên Nhi..
Nghe những lời này, hai lỗ tai Thịnh Thế Dân đùng đùng như nổi sấm. Ông trợn mắt há miệng, không khống chế được âm thanh mà nói lớn..
" Ba người các cậu nói cái gì ? Đã làm.. là đã làm chuyện gì với Huyên Nhi??
" Chúng cháu đã quan hệ với Huyên Nhi :" Ba tên như không sợ chết, đồng loạt trăm miệng một lời nhận định.
Lúc này Thịnh Thế Dân không nhịn được, đứng bật dậy. Hét lớn lên..
" Lão Vương đâu, mang súng ra đây. Tôi phải bắn chết ba tên sói đói này..
" Tới con gái của lão tử cũng dám ăn, chán sống rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com