[Hệ Thống] : Sắc Nữ - Tiểu Đào Đào

Chương 183: Câu Dẫn Vương Gia 7




Lãnh Thần Duyệt hơi cúi xuống lén nhìn gương mặt của Huyên Huyên. Hắn như trầm luân vào nhan sắc kinh diễm này, quả thật tuyệt sắc.

Thân thể mềm mại như tơ lụa, trắng noãn. Bầu ngực căng tròn hô hấp đầy đặn áp lên lồng ngực hắn. Phía dưới lại bị chân nàng chạm vào hạ thân.

Lãnh Thần Duyệt âm thầm kêu khổ, đã từng này tuổi rồi vẫn không qua được ải mĩ nhân. Hắn là nam nhân ,gặp tinh cảnh này.

Dĩ nhiên nơi hạ bộ phản ứng kịch liệt, căng trướng chọc chọc vào đùi non của Huyên Huyên. Tim hắn hơi nhảy dựng lên, đập loạn nhịp.

Một đêm Huyên Huyên ngủ ngon lành tới sáng, còn ai đó cắn chịu đựng dục hỏa quấn thân.

Sáng ngày hôm sau cô tỉnh dậy, thì người nằm kế đã không thấy đâu. Đúng lúc này Tiểu Xuân bước vào chuẩn bị hầu hạ Huyên Huyên.

Thì ánh mắt nàng ta nhìn Huyên Huyên có chút không được bình thường.

Huyên Huyên nhíu mày nói :" Tiểu Xuân, em có chuyện gì nói với ta?

" Thế Tử Phi, thứ cho nô tì to gan. Đêm qua Vương Gia lưu lại cùng người sao?

" Phải --"

" Rụp ~~"

Nghe được câu trả lời, Tiểu Xuân quỳ xuống. Sắc mặt có vẻ ngưng trọng.

" Thế Tử Phi mặc dù Thế Tử không còn, nhưng Vương Gia là phụ thân của Thế Tử. Hơn nữa còn là thúc thúc của đương kim Hoàng Thượng.

" Nô tì e sợ, nếu chuyện này đồn ra ngoài. Trước mắt còn có nhiều quan lại, sẽ không hay cho người lẫn Vương Gia.

" Thế Tử Phi, xin người hãy suy nghĩ thật kĩ.

Nói xong, Tiểu Xuân lo lắng vò nhàu góc áo. Ánh mắt đảo qua dò xét thái độ của Huyên Huyên.

Huyên Huyên mĩm cười xinh đẹp :" Ta biết em vì ta mà suy nghĩ. Ta tự khắc biết bẩn thân làm gì, và muốn gì.

" Dĩ nhiên sẽ không để liên lụy tới Vương Gia. Được rồi, em mau vấn tóc cho ta, Vương Gia còn chưa có ăn qua cái gì đâu.

Tiểu Xuân thở hắt ra, nàng ta phải cúi đầu trước sự cố chấp của Huyên Huyên. Lúc sau đã chuẩn bị tươm tấp, trên tay Huyên Huyên còn bưng chén cánh bát bảo.

Hướng Thư phòng mà tới.

Đúng lúc Huyên Huyên bước vào, liền thấy thái giám từ trong cung hình như đang bàn công việc gì đó với Lãnh Thần Duyệt. Dường như rất hệ trọng.

Từ khi Huyên Huyên bước vào, thì vị thái giám đã nhìn cô với ánh mắt không mấy hào cảm. Huyên Huyên chợt nhớ ra, chính mình hành sự lỗ mãng rồi.

Chưa có nha hoàn thông báo, đã tự tiện bước vào.

Lãnh Thần Duyệt nâng mắt nhìn Huyên Huyên, hắn âm trầm nói.

" Tư công công, xin nói tiếp. Không cần lo lắng tới nàng.

Lúc này vị thái giám tiếp tục câu truyện. Huyên Huyên hơi tò mò, liền vểnh tai lên nghe.

" Vương Gia, Hoàng Thượng muốn ngài một lần nữa xuất chinh dẹp loạn quân Đa Nhĩ Cổ. Chỉ là chưa biết ý Vương Gia như thế nào.

" Chính vì vậy Hoàng Thượng chưa hạ ý chỉ, sai lão nô tới hỏi ý kiến của Vương Gia.

Lãnh Thần Duyệt ngẫn người suy nghĩ, nhi tử đã chết hắn cũng không còn ý muốn nào khác. Hắn định mở miệng đồng ý, bất chợt ánh mắt nhìn qua Huyên Huyên.

Trong lòng hắn có chút không nỡ, nếu như hắn một đi không trở lại như Nhi tử, thì nàng phải sống ra sao?

" Phiền công công bẩm lại với Hoàng Thượng, Lão thân nay tuổi đã già, sức đã yếu e sợ. Không thể nào gánh vác trọng trách này.

Nghe thấy câu trả lời từ Lãnh Thần Duyệt ,Huyên Huyên thở ra nhẹ nhõm.

Lãnh Thần Duyệt và vị công công kia nói chuyện một hồi, cuối cùng vị công công cũng kiếm cớ cáo lui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.