[Hệ Thống] : Sắc Nữ - Tiểu Đào Đào

Chương 143: Thú Nhân : Thật Nhiều Giống Đực 17




Khi Huyên Huyên cùng Trác A Thiên và Trác Tư Siêu trở về, cô bước chân thật nhỏ tránh chạm tới tiểu huyệt lẫn cúc huyệt đang sưng đỏ lên.

Ánh mắt oán hận liếc hai nam nhân kế bên, trên tay còn cầm rất nhiều cây Diệp Tầm. Cô cất tiếng trách móc.

" Hai người các huynh, còn không mau nhổ hết đám này đem về.

" Dĩ nhiên ta và nhị đệ sẽ nhổ, nàng chờ một chút. Ta sẽ đưa nàng về làng.

" Hừ "

Huyên Huyên cau mày hừ lạnh, xoay người 180° ,bước chân chậm dãi đi về phía trước. Trác A Thiên và Trác Tư Siêu vội vàng đuổi theo sau, đỡ eo và vai cô. Họ sợ Huyên Huyên mệt mỏi.

Khi về tới hang động, ba người nhìn vào trong liền thấy Trác Dư Nhiên cúi gằm mặt. Sắc mặt nhìn không ra cảm xúc gì.

Trác Tư Siêu ho nhẹ, nhằm gây sự chú ý của đệ đệ mình.

" Khụ, khụ ! Tam đệ , trời đã sắp tối. Đệ còn chưa nướng thịt sao?

Trác Dư Nhiên hậm hực không trả lời, hắn nghiêng đầu nhìn Huyên Huyên. Sau đó mở miệng chất vấn.

" Nàng đi đâu từ sáng giờ, còn về chung với đại ca và nhị ca?

Bất giác Huyên Huyên bộp chộp trong lòng, ánh mắt hơi né tránh Trác Dư Nhiên. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thản nhiên trả lời.

" A Nhiên, ta đi hái Diệp Tầm. Cây này có thể ăn được. Lúc về gặp hai người họ, nên mới về chung.

Rứt lời Huyên Huyên đưa nắm Diệp Tầm ra trước mắt Trác Dư Nhiên , chứng thức.

Trác Dư Nhiên liếc mắt nhìn nắm Diệp Tầm, sau đó đảo mắt nhìn lên vết đỏ hồng trên cổ trắng noan của Huyên.

Hắn không có ý định buông tha, tiếp tục chất vấn.

" Trên cổ nàng bị làm sao vậy, hơn nữa còn rất đỏ. Nàng có đau không?

Huyên Huyên nhíu mày, tay che chắn vết hồng trên cổ. Cô suy nghĩ, có phải tên nam chủ này biết gì rồi hay không?

" Có... có sao...?

" Ài! Tam đệ, Huyên Huyên nàng ấy chỉ bị côn trùng cắn thôi . Đệ dò hỏi như vậy làm nàng ấy sợ hãi...

Lúc này Trác A Thiên lên tiếng, xen vào lời nói của Huyên Huyên. Hắn cũng không muốn để cho Trác Dư Nhiên biết sớm, bởi vì vị tam đệ này tính tình rất nhút nhát.

Hơn nữa, từ nhỏ tam đệ vì hắn mà bay mất 7 phần hồn. Khiến lớn lên không có sức mạnh của thú nhân, không có sức mạnh bảo vệ mình. Đừng nói gì tới săn bắn.

Chính vì vậy Trác A Thiên cảm thấy áy náy, có lỗi với Trác Dư Nhiên.

" Đã không còn sớm, chắc Tiểu Huyên đã đói. Chúng ta nhanh chóng ăn bữa tối còn nghĩ ngơi.

Trác Tư Siêu cảm nhận bầu không khí không ổn, hắn vội vàng mở miệng phá vỡ tình trạng căng thẳng này.

" Ta đói rồi, ta muốn ăn.. :" Huyên Huyên gật đầu, hưởng ứng theo.

Từ sáng cô chưa kịp ăn gì, đã phải lăn lộn cùng hai tên cầm thú kia. Trong bụng lúc này đói không chịu nổi.

Một hồi sau, bốn người ăn thịt kèm với lá Diệp Tầm . Không ai mở miệng nói câu nào, cho tới khi ai nấy về chỗ của mình. An ổn nhắm mắt ngủ.

Do cả ngày Huyên Huyên vận động quá sức. Cô vừa nhắm mắt liền ngủ li bì.

Lúc này Trác Dư Nhiên vắt tay lên trán, hai mắt mở lớn. Hắn không phục, vì cái gì hắn phải chia sẻ Huyên Huyên cho Đại ca và nhị ca?

Hắn đảo mắt nhìn hai vị ca ca đã sớm ngủ ngon lành. Lại nhìn về hướng Huyên Huyên, liền thấy hơi thở cô đều đặn.

Bộ ngực nhô cao, phập phòng theo từng nhịp thở. Miệng hắn trở nên khô đắng, bụng nhỏ nóng ran, côn thịt theo bản năng mà sưng trướng . Nhô qua lớp y phục.

Hắn hít vào một hơi lấy can đảm, khom người ngồi dậy. Bước chân nhẹ nhàng, lén lút bò lên tảng đá Huyên Huyên đang nằm.

Mười ngón tay khéo léo cởi nút thắt giữa eo. Cẩn thận cởi từng lớp y phục ra. Cho tới khi lộ ra làn ra trắng tuyết.

Hai bên sương quai xanh lộ ra câu dẫn người. Trác Dư Nhiên nuốt nước bọt xuống, tay run run kéo quần Huyên Huyên xuống tới đầu gối.

Hắn cẩn thật ghé sát mũi vào tiểu huyệt, hít hà mùi hương ngọt ngào kích tình này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.