Y Thiên Vũ không hề biết, sau này hắn sẽ không còn cơ hội thấy cô cười nữa.
Huyên Huyên ngồi an tĩnh trên xe, cô bẻ sim điện thoại .Lúc này cô đang suy tính cho tương lai, trước tiên phải rời khỏi thành phố này đã.
Chiếc taxi lướt nhanh qua một nữ nhân bị bỏng toàn thân, gương mặt hệt như quỷ dữ. Trên đầu chỉ còn bộ tóc vàng là còn nguyên vẹn.
Huyên Huyên hơi liếc mắt nhìn qua của kính, cô có cảm giác rất quen thuộc với nữ nhân này. Vài phút sau, ý nghĩ này liền được quăng sau đầu.
Nanny đập trượt qua cửa kính xe. Cô ta hét lên.
" Y Huyên Huyên ! Rốt cuộc đã tìm thấy cô rồi.
Huyên Huyên ngồi trên xe, dĩ nhiên không nghe thấy Nanny nói cái. Cô vẫn thản nhiên để tài xế chở mình ra khỏi thành phố này.
2 ngày sau, Huyên Huyên cảm thấy mình đã đi đủ xa. Cô thuê một phòng trọ nhỏ, gần với bệnh viện.
Cô nghĩ sau này sinh nở, gần bệnh viện vẫn tốt hơn. Trong 2 ngày này, Huyên Huyên bài trí đầy đủ tiện nghi cho căn phòng nhỏ của mình.
Thời điểm bây giờ , Y Thiên Vũ lòng hắn nóng như lửa đốt. Em gái đã mất tích hai ngày nay, hắn cho đàn em lùng sục khắp thành phố đều không thấy.
Gọi điện, thì luôn trong trạng thái không liên lạc được. Chỉ còn một lí do phù hợp với hoàn cảnh lúc này.
Em gái đã rời bỏ hắn, nên trước lúc đó mới cười với hắn xinh đẹp nhú vậy. Là hắn có lỗi, nhưng em gái không cần phải ra đi. Hắn muốn bù đắp lại tất cả lỗi lầm.
" Chết tiệt :" Y Thiên Vũ đấm mạnh bàn tay vào gương.
Máu trên tay chảy xuống. Hắn ghét cảm giác này, còn đau đớn hơn cả nổi đau thể xác. Hắn phát hiện ra, mình đã yêu em gái ruột.
Yêu rất nhiều, không muốn buông bỏ. Vài phút sau Y Thiên Vũ bình tĩnh lại, hắn nhìn mình trong gương . Nhếch môi cười lạnh.
" Y Huyên Huyên, em ở nơi nào. Anh sẽ tìm ra em ! Hãy đợi anh.
--------------------------
6 năm sau, trong thời gian này Huyên Huyên thuận lợi sinh ra một công chúa nhỏ. Cô đặt cho con gái là Y Tư Tịch .
Cô vẫn độc thân, tự tạo cho mình một lớp dạy vệ sĩ. Cũng chịu thôi, ở thế giới hiện đại cô cũng chỉ biết làm nghề này.
Y Tư Tịch thấy mẹ mình dạy xong, lon ton cầm chai nước về phía Huyên Huyên, cất giọng trẻ con lên.
" Mami! Uống nước. "
" Cảm ơn con gái :" Huyên Huyên xoa đầu nhỏ của con gái mình.
" Mami! Chú kia lại tới nữa, chú nói muốn làm daddy của Tịch Nhi
Phụttttt:"
Huyên Huyên đang uống nước cũng phun ra. Con gái không nhắc thì cô quên luôn thiếu niên kia.
Chuyện từ 5 năm trước, nam nhân đẹp trai kia lúc đó mới 17 tuổi tên là Hàn Viên , hắn trọ sát vách với Huyên huyên.
Vào ngày cô chuyển dạ, cũng nhờ nam thanh niên này đưa tới bệnh viện. Tiếp xúc nhiều hắn liền biết Huyên Huyên là mẹ đơn thân.
Hàn Viên chỉ nghĩ rằng, Huyên Huyên bị bạn trai ruồng bỏ. Vì mấy năm nay cô không hệ nhắc tới quá khứ của mình.
5 năm đủ dài cho một mối tình đơn phương, Hàn Viên quyết định thổ lộ cùng Huyên Huyên, nhưng cô rứt khoát từ chối .
Vào một đêm khuya thanh vắng, Huyên Huyên có uống chút rượu liền hứng tình. Vừa thấy Hàn Viên đã lôi hắn vào trong nhà ăn sạch.
Cho tới bây giờ cô luôn coi hắn là bạn giường, bản thân Hàn Viên thì khác. Hắn xem Huyên Huyên là vợ mình, xem đứa con gái Y Tư Tịch là con mình.
" Vợ! Em dạy xong rồi sao? : " Hàn Viên lên tiếng, tiến lại gần.
Huyên Huyên tỉnh thần lại, cô bĩu môi liếc mắt nhìn Hàn Viên. Đã 5 năm cậu nhóc 17 tuổi bây giờ đã trở thành người đàn ông chững trạc, còn rất soái ca.
" Hàn Viên cậu thôi đi, tôi còn lớn hơn cậu. Chúng ta không thể nào :" Huyên Huyên vừa mở miệng đã trối bỏ trách nhiệm.
Hàn Viên vẫn dửng dưng hắn nghe câu này của Huyên Huyên quá nhiều lần rồi , còn bế Y Tư Tịch lên.
" Tịch Nhi, con có muốn ta làm ba con không?
" Muốn! Chú đẹp trai lại còn tốt bụng . Mami nhanh lấy chú đi :" Con gái nhỏ chu chu miệng nói liên hồi
Huyên Huyên tức nghẹn, vì bị con gái bán đứng. Quả thật cái nết mê trai này, thật không giống ai.
" Vậy Tịch Nhi phải gọi ta là gì?
" Ba Ba "
Huyên Huyên :"..."
" Cậu nói đi, tìm tôi có việc gì ? :" Huyên Huyên thở dài, hỏi vào vấn đề chính.
" Vợ à! Tối nay chúng ta đi ăn lẩu, có nhà hàng khai trương rất ngon :"
Hàn Viên híp mắt cười cười, trong ánh mắt có sự chờ đợi yêu thương hết mực.
" Ba ba, chúng ta đi ăn lẩu sao? Tịch Nhi muốn ăn...
" Mami, Tịch Nhi muốn ăn.
Huyên Huyên đỡ chán, đành gật đầu chấp thuận. Chỉ là ăn lẩu thôi mà, hắn cô còn dám ăn. Chẳng lẽ sợ nồi lẩu?