Cuối cùng Diệp Linh cũng phải giơ tay đầu hàng, cô đem hai bàn tay xòe ra, trong lòng bàn tay cô là một bao thuốc đang bóc dở,
Nét cười hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt Diệp Hoa, chỉ còn vẻ rét lạnh nơi đầu mày: “Em lấy thứ này từ đâu ra?”.
Diệp Linh cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình, hạ giọng lí nhí: “Em muốn tìm đồ ăn nhưng lại thấy thứ này trong cặp anh”.
Diệp Hoa nhớ rõ ràng không còn bao thuốc nào trong cặp cơ mà, sao bây giờ lại còn sót.
Nghĩ ngợi một chút, Diệp Hoa cuối cùng cũng nhớ ra, Vương Minh có cho mình một bao thuốc mà hắn lại quên béng chuyện này mất.
Tự trách mình sơ ý, Diệp Hoa trầm ngâm giây lát: “Đưa nó cho anh”.
“Không đưa được không?”. Diệp Linh bặm môi, nũng nịu nói.
“Nhóc con em giữ làm gì? Mau trả anh!”. Diệp Hoa mất kiên nhẫn, cau mày.
Thấy Diệp Hoa mất kiên nhẫn, Diệp Linh suy nghĩ giây lát rồi cũng quyết định đưa trả Diệp Hoa. Nhưng trước khi giao cho anh cô có một điều kiện
“Anh hứa với em lần sau không được hút thuốc nữa được không?”
Diệp Hoa hết cách, cuối cùng phun ra một chữ: “Được”
Nhận được kết quả mình mong muốn Diệp Linh cười đắc chí: “Ngoắc tay đi, anh mà thất hứa là con chó nhỏ”.
Diệp Hoa cười cười, giơ ngón tay thon dài hùa theo cô.
Ồn ào một trận về sau, Diệp Hoa bỗng nhiên nghĩ đến cài gì
“Đúng rồi, hôm nay em không phải có khóa học diễn xuất sao, làm sao còn chưa chuẩn bị đi?” Diệp Hoa hỏi
Diệp Linh từ nhỏ đã thích xem phim truyền hình, ngoài thời gian lên lớp lớp, cô nhóc thời gian còn lại đều đến lớp diễn xuất học, Diệp Linh không chỉ có diện mạo xuất chúng, còn có tài năng thiên bẩm, vì vậy khiến cô nổi bật trong bạn đồng trang lứa.
“Hôm nay…thầy giáo có việc bận nên…em được nghỉ”. Diệp Linh bỗng cúi đầu, giọng nói càng lúc càng lí nhí.
Diệp Hoa cau mày, hắn không phải kẻ ngu, làm sao không phát hiện ngữ khí của cô bất thường, mỗi khi Diệp Linh nói dối, cô nhóc này đều cúi thấp đầu, nói bé.
Diệp Hoa hỏi ngược lại: “Thật không?”
Diệp Linh cuối cùng cũng không chịu được khí thế của anh cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật,
“Không phải” Cô vội vàng sửa: “Em không muốn học”.
Diệp Hoa sẽ tin tưởng cô sao, hắn nhìn cô từ bé đến lớn, còn lạ gì tính cách của cô, cô nhóc này thà chết cũng không bỏ học tới lớp diễn xuất làm gì có chuyện vô cớ cô em gái mình không thích học.
Diệp Hoa thở dài, từ trong túi cầm móc ra vài đồng bạc nhẹ nhàng đưa cho cô: “Chỗ này đủ chưa? Có cần thêm không?”
“Anh! Em nói em không muốn học mà” Diệp Linh xị mặt, đẩy tay từ chối Diệp Hoa.
Diệp Hoa cùng Diệp Linh từ trước đến nay gia đình nghèo khó, cha mẹ làm thuê mới miễn cưỡng đủ chi tiêu sinh hoạt cho cả nhà, khi còn bé cô nhóc không hiểu chuyện mới la hét đòi đi học thêm, sau này Diệp Linh đủ lớn thì cô nhóc đã hiểu chuyện không còn đòi đi học nữa, nhưng Diệp Hoa vì quá thương em gái mình nên vẫn thường xuyên làm những chuyện bất chính để kiếm tiền đưa cô.
Còn kiếp trước do cha mẹ, em gái mất sớm sau khi Diệp Hoa trở lên giàu có thì đồng tiền lúc này đối với hắn cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Diệp Hoa cau mày, cầm tay cô nhét vài đồng bạc vào tay khẽ nói: “Cầm lấy, anh đi làm tháng này được người ta tăng lương”
Cuối cùng Diệp Linh cũng khuất phục trước Diệp Hoa, cô đành phải nhận.
“Số tiền này sau khi em nổi tiếng, em sẽ trả lại anh gấp trăm lần, à không… gấp vạn lần”. Diệp Linh nắm chặt tay, giơ quả đấm nhỏ lên cao như khẳng định chính mình.
Diệp Hoa cười cười, giơ tay khẽ xoa đầu cô: “Được rồi, còn mong đại minh tinh sau này có tiền chăm sóc anh”.
Hai người nói chuyện một hồi, thì tiếng mẹ dưới lầu vang lên gọi xuống ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Hoa không đi ra ngoài như mọi hôm, hôm nay xảy ra khá nhiều chuyện làm hắn cảm thấy mệt mỏi, nằm gục trên giường hắn thiếp đi từ lúc nào cũng không biết.
“Reng! Reng”
“Mẹ kiếp!”. Đang ngủ ngon, không biết đồng hồ ở đâu reo lên, Diệp Hoa tức giận tỉnh giức.
Không cách nào ngủ được nữa, Diệp Hoa đành bất lực xách cái mông đứng dậy.
Khí trời bừng sắc, Diệp Hoa xỏ dép đánh răng xong đi xuống lầu.
Cha mẹ hắn còn phải đi làm nên đã dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn, Diệp Linh do thói quen nên cũng đã dậy từ rất sớm.
Kha Nguyệt đang dọn đồ ăn cho mọi người, thấy Diệp Hoa đi xuống giật bắn người.
“Diệp Hoa sao nay con dậy sớm vậy?”
Diệp Mặc vẫn như mọi hôm, cầm tờ báo trên tay ông nhẹ giọng nói “Đã dậy rồi thì vào đây ngồi ăn sáng đi”.
Bữa sáng rất nhanh liền kết thúc, cha mẹ Diệp Hoa liền nhanh chóng đi làm, còn Diệp Hoa và Diệp Lin cũng sắp xếp đồng phục rồi tới trường.
Do trường tam trung và trường trung học khác nhau nên hai người không thể đi cùng nhau, chẳng mấy chốc Diệp Hoa đã tới trường.
Chưa bước tới trường Diệp Hoa đã nghe được những lời bàn tán từ xa
“Cậu có biết Anh Diệp ở khối 11 không?”
“À cái anh Diệp đẹp trai ấy hả? Có anh ấy nổi như cồn vậy sao mình không biết”
“Nghe nói hôm qua anh Diệp cùng với 3 người khác trong lớp đánh gục hơn năm mươi người ở trường nhất trung đấy”
Cô gái che miệng không tin nổi: “Thật không? Bốn người mà có thể đánh lại hơn năm mươi người sao”
Lời còn kịp dứt, đám học sinh bên cạnh cảm thấy thú vị vội vàng chạy tới hỏi
“Thế có ai biết tại sao họ đánh nhau không?”
Cậu học sinh kể chuyện bỗng đảo mắt xung quanh, như xác định cái gì đó cậu khẽ nói: “Mình không chắc lắm nhưng…thấy mọi người bảo anh Diệp đánh nhau là do Tư Mạc Vũ bên nhất trung”
Cả đám như nghe thấy tin động trời lập tức ‘ồ’ lên.
Không biết từ đâu ra có người vỗ vai Diệp Hoa
“Lão đại giờ anh nổi tiếng rồi nhé!” Vương Minh trông thấy Diệp Hoa từ xa đã vội vàng chạy tới.
Diệp Hoa hai tay vẫn nhét túi quần, sắc mặt vẫn hết sức bình tĩnh như thể người đám học sinh nói không phải là mình,
Đảo mắt nhìn Vương Minh, Diệp Hoa cười mỉm: “Mày cũng không kém đâu”
Vương Minh cười toe toét: “Cũng nhờ công lao của lão đại, haha”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã đặt chân đến lớp.
Vẫn như mọi khi, chưa bước chân vào lớp mọi người đã nghe thấy giọng nói của Vương Minh
“Chào các bạn học, các bạn nữ hôm qua có ngủ ngon không?”
Ánh mắt của mọi người không ngừng đổ dồn về phía hai người, thấy Diệp Hoa tiến vào mọi người không nhịn được nhìn hắn nhiều lần, đặc biệt những bạn nữ sinh khi thấy Diệp Hoa bước vào mắt đã sáng như pha lê.
Truyền thuyết của nhóm người Diệp Hoa đã lan tỏa ra khắp nơi, không chỉ có trường tam trung biết tin, chỉ sợ những trường học khác nghe đến tên Diệp Hoa cũng sợ mất mật.
Các cô gái đang tầm tuổi này đối với những bạn học vừa hư hỏng nghịch ngợm lại vừa có cảm giác yêu thích và sợ hãi, đặc biệt là những người còn đẹp trai như Diệp Hoa thì quả thật không biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ.
“Diệp Hoa cậu có bị thương không?”
“Lần sau cẩn thận chứ, cậu mà bị làm sao bọn mình buồn lắm”
Những câu hỏi han đều dồn dập lên đầu Diệp Hoa, sớm vất Vương Minh sang một bên
Vương Minh nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn khóc không ra nước mắt, con mẹ nó vì sao lão đại luôn luôn được phụ nữ yêu quý đến vậy, nhìn lại mình tuy không đẹp trai bằng lão đại nhưng cũng tính là ưa nhìn, thậm chí nhà hắn còn giàu có nhưng vẫn không được các bạn nữ hoan nghênh, càng nghĩ Vương Minh càng đau lòng.
“Thôi, đừng buồn nữa mày, tao hiểu cảm giác của mày mà”
“Mày từ đâu ra chui ra thế béo”. Vương Minh giật minh ngơ ngác hỏi
Lữ Uy gãi đầu, gượng gạo cười: “Tao cũng mới đến thôi”
Chẳng mấy chốc Nhữ Khải cũng đến, khi đến Nhữ Khải được các bạn nữ hỏi han không kém Diệp Hoa mấy.
Lữ Uy và Vương Minh có cảm giác xúc động ôm nhau mà khóc. Trong đầu đã lập ra bảng mị lực của bốn người, lão đại xếp thứ nhất, Nhữ Khải chỉ sau lão đại, còn hai người bọn họ tất nhiên đều đồng hạng bét.
Diệp Hoa kéo cặp đi vào chỗ ngồi, thấy Tịnh Hương vẫn đang hì hục viết cài gì, hắn cũng không quấy rầy cô tự giác kéo ghế ngồi xuống.
Nhìn thấy anh, Tịnh Hương gượng cười nói: “Chào cậu”
Cảm giác Tịnh Hương có chút câu lệ Diệp Hoa cười mỉm: “Bạn sao vậy? Sợ tôi đánh bạn sao?”.
Tịnh Hương lắc đầu như đánh trống: “Không phải đâu”. Nhưng quả thật cô vẫn có chút sợ anh.
Diệp Hoa không tự chủ bật cười: “Haha, bạn yên tâm từ trước đến giờ tôi không đánh phụ nữ đâu”.
Tịnh Hương nghe được câu trả lời của anh, cô cũng thở dài thoáng yên tâm.
Bọn tiểu đệ kiếp trước mà nghe hắn nói câu này chắc đã nhổ nước bọt dìm chết hắn không biết bao nhiêu lần, lão đại không chỉ có thực lực mạnh mà trình độ bốc phét cũng không kém. Ngày trước đến cả tiểu thư thiên kim của các gia đình quyền quý ai nấy đều xinh đẹp như hoa nhưng Diệp Hoa còn xuống tay giết chết được chứ đừng nói những chuyện đơn giản như đánh phụ nữ.