Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 57




CHƯƠNG 57

Tống Đoan Nghi đột ngột đứng dậy, vạt áo bào rộng rãi quét loạn bàn cờ, nhưng hắn chẳng mảy may phát giác, chỉ lạnh lùng hỏi: “Chỗ thủ đô Minh có tin tức chưa?”

Hư ảnh trên đất kính cẩn trả lời: “Không có dị trạng gì khác.”

Tống Đoan Nghi hơi cau mày, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó hắn liền thấp giọng bảo: “Trông nom cậu ấy thật tốt, nhưng đừng quấy rầy, nếu tỉnh dậy thì nhớ truyền tin về ngay.”

“Tuân mệnh.”

“Lui xuống đi.”

“Vâng.”

Hư ảnh vụt tan như một luồng khói đen, biến mất vô tung vô tích.

Trên đỉnh Thanh Loan lúc ẩn lúc hiện chỉ còn một mình Tống Đoan Nghi.

Áo trắng tóc bạc, sương mù mông lung, thân hình cao lớn hững hờ xuất trần, phong thái nhanh nhẹn giữa khung cảnh sương mù thuần trắng, trông như thể thuận gió mà đi.

Có điều ngay khắc sau, hắn khẽ giương tay, ngón tay trắng trẻo dấy lên sắc màu đen kịt, hắc khí u ám cùng tiên vụ hình thành đối lập cực mạnh, như ma quỷ xâm nhập tiên cảnh, nhuộm đen bốn bề trong nháy mắt.

Hắc khí xoay tròn, chẳng bao lâu sau, tấm gương cao hơn một mét xuất hiện.

Gương hơi nhoáng lên, rồi từ từ trở nên rõ nét.

Đó là một đại điện rộng lớn rất có chiều sâu, ngọc thạch xanh nhạt nguyên khối làm gạch, cách thiết kế trần nhà quả thật tuyệt diệu, bất đồng với ngọc thạch nguyên khối, nó do vô số viên ngọc thạch nhỏ xếp lại mà thành, nhưng đặc biệt ở chỗ màu sắc ngọc không ngừng đậm dần, từ trắng tinh đến xám nhạt, xám đậm… cho tới đen tuyền trên đỉnh, số lượng ngọc thạch quá độ từ trắng đến đen được tính bằng đơn vị hàng nghìn, từng viên từng viên khoe sắc, cảm quan chiều sâu mãnh liệt khiến người ta vừa nhìn liền sinh lòng kính sợ.

Phía trên đại điện chỉ có vẻn vẹn một ngai vua rộng rãi được làm từ ngọc ấm màu trắng nguyên khối, đối xứng với khối ngọc đen trên đỉnh chóp, hai bên soi rọi lẫn nhau ngay trung tâm, nổi bật vô cùng.

Trên ngai vua có một nam tử cực kỳ tuấn mỹ.

Hắn diện bộ hắc bào phảng phất lửa địa ngục, mái tóc đen cực dày cực u ám, là sắc đen khó lòng tưởng tượng, cơ hồ có thể nuốt gọn mọi ánh sáng. Bên dưới màu đen vô hạn cũng là sắc trắng đến khó tưởng, dung mạo hắn tuấn tú, làn da tái nhợt không chút máu, song lại mang mỹ cảm khó tả thành lời, là bệnh trạng, là u tối, mà vẫn đẹp đến vô phương kháng cự.

Hắn khẽ cúi đầu, nghiêm túc ngắm thiếu nữ trong lòng, hoặc không thể xưng là thiếu nữ, bởi mắt cô khép chặt, trên người phủ một tầng sương lạnh, rõ ràng đã không còn hơi thở, nhưng vẫn được xem là trân bảo, cẩn thận bảo vệ trong lòng, thành kính hôn môi.

Tống Đoan Nghi chỉ liếc sơ liền nhíu mày.

Chẳng lẽ thực sự không liên quan?

Ý nghĩ này thoáng lướt qua, nam tử trong gương chợt ngẩng đầu, con ngươi đen sắc bén như thực thể phóng tới, xuyên qua không gian mênh mang để đối diện với hắn!

Tống Đoan Nghi hơi nhếch mày, nhẹ nhàng phất tay áo, hắc khí tán đi, gương hiển nhiên cũng biến mất.

***

Hà Duy cười tủm tỉm nhìn Thần Hân, Thần Hân lại quỳ rạp xuống: “Thánh giả, xin hãy cân nhắc.”

Hà Duy cũng không bất ngờ, chỉ cười khẽ: “Nếu thế thì hà tất phải nói lời ban nãy? Thánh giả chung quy chỉ là hư danh, chẳng quản được chuyện gì, tự nhiên cũng không được phép nói.”

Thần Hân cúi đầu, toàn thân căng tựa dây đàn, vậy mà giọng nói vẫn bình thản như nước: “Thánh giả chính là vua của Băng tộc chúng ta, mọi lời nói và hành động đều là thiên mệnh, chúng ta nào dám cãi lời.”

“Nếu đã vậy,” giọng Hà Duy bỗng trầm xuống, “mau mang Huyết Linh Châu đến đây!”

Thần Hân quỳ trên mặt đất, dù chưa ngẩng đầu, nhưng vẫn vững vàng đáp: “Thánh giả, chớ tin lời gièm pha của ác nhân, tên Huyết tộc này là kẻ đại hung của thế gian, tay hắn thấm đẫm máu tươi, xem sinh linh như thứ không tồn tại, ngược sát thành thói, tàn ác cuồng vọng, là ác quỷ ai ai cũng muốn diệt trừ, xin thánh giả suy nghĩ lại.”

Nghe hắn nói vậy, Lê Viêm hơi nhướn mày, chỉ cười khẩy một tiếng.

Hà Duy lại bất vi sở động, cậu lẳng lặng nhìn thẳng Thần Hân, lãnh đạm nói: “E là vẫn còn nguyên nhân khác nữa.”

Lời thốt ra, thân thể căng thẳng của Thần Hân run lên nhè nhẹ.

Nom thái độ của hắn, Hà Duy rốt cuộc thông suốt toàn bộ sự kiện.

Băng tộc sống tại vùng đất Cực Hàn, mà vị trí của vùng đất Cực Hàn cực kỳ đặc biệt, đừng nói Lê Viêm chỉ tìm nửa năm, có tìm mấy chục năm cũng chưa chắc mò thấy cửa vào. Hà Duy nhớ lại cảnh tượng ở băng nguyên lần trước, thay vì bảo Lê Viêm tìm được cửa vào rồi bị Băng tộc bao vây, không bằng nói Băng tộc dụ hắn đến đó, tiếp theo vây công.

Lý do tại sao thì trước kia chưa nghĩ tới, hiện tại đã có mục tiêu, tất nhiên là vì Huyết Linh Châu.

Nếu Thần Hân không nói mấy lời đường hoàng kia, Hà Duy có khả năng chưa suy nghĩ tường tận nhanh như vậy, nhưng mấy lời ấy của hắn đã triệt để thức tỉnh Hà Duy.

Lê Viêm đích xác không phải người tốt, có thể nói là ác nhân chân chính, song hàng vạn năm qua Băng tộc chẳng hề đoái hoài những việc này, mặc kệ là cực thiện hay cực ác, bọn họ đều không can thiệp bất kỳ chuyện gì của ngoại giới, tách biệt như thế thoạt nghe thì nhẹ nhàng thanh thản, nhưng kỳ thực rất lạnh lùng.

Một chủng tộc lạnh nhạt thờ ơ không có khả năng sẽ vì đạo nghĩa mà làm chuyện trừ hại cho dân.

Nếu không có lợi ích cực lớn, họ tuyệt đối không dây vào Lê Viêm. Mà nay, họ dốc hết lực lượng toàn tộc cũng muốn cướp lấy Huyết Linh Châu, chứng minh đã có việc lớn phát sinh.

Hà Duy theo dõi hắn, nhấn mạnh từng từ: “Nói cho ta biết, có phải gần đây vùng đất Cực Hàn đã xảy ra nguy nan?”

Đã đến nước này, thông minh như Lê Viêm cũng ngộ ra chút đỉnh, đáy mắt hắn lóe lên một tia sáng tỏ, đồng thời cũng có phần kinh ngạc, kinh ngạc trước sự sáng dạ của Hà Duy.

Thần Hân ngẩng phắt lên, nhìn về phía Hà Duy, nhìn thẳng vào mắt cậu, rồi bất chợt cúi xuống, trong ngữ điệu bớt chút cung kính, thêm chút sầu lo: “Thánh giả là thiên tứ, Thần Hân lỗ mãng rồi.”

*thiên tứ: trời cao phái xuống

Hắn hít sâu một hơi, cất giọng run rẩy: “Ba hôm nữa chính là ngày Thiên Hàn băng nứt vỡ!”

Hà Duy giật mình, láng máng nhớ ra: “Là Thiên Hàn băng… giam cầm tà vật kia sao?”

“Thánh giả thánh minh, chính là tà linh độc đoán bạo ngược — Huyết Anh hoa.”

Lông mày Hà Duy nhảy dựng, nhớ tới tình tiết ấy.

Kế đó… thảo nê mã chạy rần rật trong lòng.

Số đỏ cỡ này đúng là phải phục sát đất! [Vong Đồ] quả thực có nhắc đến tà vật đó, một đóa hoa màu đỏ xinh đẹp vô vàn, nhưng mang theo sức mạnh khủng bố hủy diệt cả bộ tộc.

Hà Duy nghiêm túc lục lọi ký ức, trong đầu bỗng lóe linh quang, hoa? Tà linh? Nếu cậu nhớ chính xác, đóa hoa trong người cậu cũng là một tà linh? Đúng rồi! Tà linh Mộc tộc Triền Tình hoa!

“Huyết Anh hoa là tà linh Băng tộc đúng không?”

Lúc này, trong giọng Thần Hân hàm chứa tôn kính đích thực: “Chính là đóa hoa tội nghiệt bắt nguồn từ thượng cổ kia, nó bị phong ấn trong Thiên Hàn băng, nhưng sức mạnh của Thiên Hàn băng chỉ có thể duy trì ngàn năm, từ đầu năm nay đã bắt đầu rạn nứt, các tộc nhân dùng hết pháp lực cũng chỉ giữ được tới bây giờ, ba ngày nữa tà linh ấy sẽ hiện thế!”

Tim Hà Duy nảy lên, đến giờ đã hoàn toàn hiểu rõ: “Các ngươi đoạt Huyết Linh Châu là vì muốn áp chế Huyết Anh hoa?”

“Đúng thế, tà linh xưa nay tương khắc với thánh linh, nếu có sức mạnh của Huyết Linh Châu chèn ép, biết đâu có thể phong ấn nó một lần nữa.”

Hà Duy không lên tiếng, Lê Viêm lại cười lạnh, hắn nhìn chằm chằm Thần Hân, con ngươi màu đỏ thoáng hiện ám mang: “Vậy mà dám tính kế ta, các ngươi đúng là đám vô tri to gan!”

Nghe hắn nói vậy, Hà Duy lập tức cầm tay hắn, song hắn chẳng nhìn cậu, mà tiếp tục nhìn Thần Hân chòng chọc, trầm giọng nói: “Trả Huyết Linh Châu cho ta, ta giúp các ngươi áp chế Huyết Anh hoa.”

Hắn vừa dứt lời, hai người tại đây đều lần lượt ngẩng đầu nhìn hắn.

Hà Duy không buồn chớp mắt, nói tiếp: “Ta mang thánh linh Băng tộc, nếu để ta áp chế Huyết Anh hoa cũng là Băng tộc, hiệu quả đương nhiên tốt hơn, huống hồ ta với Băng Thế hoa sớm đã dung hợp, sử dụng càng không trở ngại, vô hình trung lại thêm phần thắng.”

Thần Hân chần chừ.

Hà Duy lại hỏi: “Sao? Ta nói sai à?”

Thần Hân: “Thánh giả nói rất đúng, chỉ là…” Thần Hân do dự chốc lát, đoạn rũ mi đáp, “Huyết Anh hoa tàn bạo, giả như trong lúc thánh giả áp chế xuất hiện sai lệch nhỏ, ta sợ…”

Hắn chưa dứt lời, Lê Viêm đã mở miệng: “Nếu đã vậy, ngươi mau trả Huyết Linh Châu cho ta, ta áp chế thay các ngươi.”

Thần Hân im lặng không đáp, Hà Duy nhìn Lê Viêm ra hiệu. Chủ ý của Lê Viêm mới nghe thì thấy hay, tu vi hắn cực cao, Huyết Linh Châu lại là thánh linh, nếu thực sự để hắn áp chế, xác xuất thành công chắc chắn cao tới 90%. Nhưng ngay cả Hà Duy cũng biết, hắn mà lấy được Huyết Linh Châu, với tính cách có thù tất báo của hắn, chớ nói áp chế Huyết Anh hoa, có khi thả luôn Huyết Anh hoa, tàn sát cả vùng đất Cực Hàn cũng có khả năng.

Cho nên, Thần Hân chẳng đời nào đồng ý.

Hà Duy trầm ngâm một lát, bổ sung: “Ta đã tính trước có thể ngăn cản việc này, cứ tạm tin ta đi!”

Thần Hân vẫn cúi đầu, Hà Duy lại bâng quơ nói thêm một câu: “Chung quy Huyết Linh Châu còn trong tay các ngươi, nếu ta thất bại, các ngươi cứ lấy hạt châu ấy áp chế Huyết Anh hoa là được mà.”

Lời này cũng thể hiện vạn phần thành ý.

Thần Hân quỳ bộp xuống đất: “Thánh giả hiền minh!”

*hiền minh: tài đức sáng suốt

Hà Duy nhếch khóe miệng, cuối cùng vẫn không để lộ vẻ mỉa mai.

Tòa Băng cung này trên danh nghĩa đã thuộc về Hà Duy, Thần Hân dẫn cậu đến tẩm cung, để cậu nghỉ ngơi một chốc.

Hà Duy quan sát suốt quãng đường, sâu sắc nhận thấy Băng tộc rất giàu có, những tượng băng này không hề tầm thường, chẳng những chạm trổ tuyệt thế, mà bên trong còn ẩn giấu vô số linh khí hệ thủy, phong tồn trong băng vừa có thể khởi động kết giới bảo hộ, vừa tẩm bổ cho người tại đây.

Với thiết kế khéo léo nhường này, Hà Duy cảm thấy được lợi cực kỳ.

Đến tẩm cung, Thần Hân liền rời đi.

Hắn đi rồi, Hà Duy mới thoải mái được chút, cậu nằm trên giường mây êm ái, lười biếng duỗi eo.

Đang ngửa đầu nhìn trần nhà thì nghe thấy tiếng bước chân, chẳng mấy chốc, Lê Viêm đã đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống.

Hà Duy nằm ngửa, Lê Viêm cúi người, tư thế kể cũng thú vị.

Hà Duy ngắm gương mặt xinh xắn non nớt đối diện, kiềm không được mỉm cười.

Lê Viêm dán mắt vào cậu, tuy vẫn giữ bộ dáng thiếu niên, song đôi mắt đỏ lại thâm trầm hiếm có, hắn tiến gần hơn, cánh môi đặt lên trán cậu, thấp giọng nói: “Ngươi đối với ta như vậy, ta nhất định không phụ ngươi.”

Hà Duy thoáng sửng sốt, hồi lâu mới hiểu ra, nhất thời có chút dở khóc dở cười… Cậu một lòng vì nhiệm vụ, lại khiến Lê Viêm hiểu lầm.

Tuy nhiên, cậu cũng chẳng cách nào giải thích, nhưng thấy vẻ mặt Lê Viêm, cậu thấy mình phải nói gì đó, nghĩ một lát rồi dứt khoát bảo: “Đừng nghĩ nhiều, chẳng qua báo đáp ơn cứu mạng của ngươi thôi.”

Lê Viêm hơi cong môi, tâm tình cực tốt: “Có nghĩ gì nhiều đâu, ngươi là bạn đời của ta, đổi lại ta cũng sẽ đối với ngươi giống thế.”

Hà Duy: “…”

Cái cảm giác càng tô càng đen này, hừ… Hà Duy thành thật chọn trầm mặc.

Ba ngày nữa Thiên Hàn băng sẽ vỡ, nên bọn họ không có nhiều thời gian trù trừ.

Chỉ nghỉ ngơi một đêm, sang ngày thứ hai, Hà Duy với Lê Viêm liền tới cấm địa theo hướng dẫn của Thần Hân.

Cứ tưởng nằm sâu trong băng nguyên, dè đâu lại gần ngay trước mắt.

Dưới Băng cung có càn khôn, thang lầu dốc đứng xoáy thẳng xuống dưới, chầm chậm đi tới có cảm giác như đang hướng vào tâm trái đất.

Vùng đất Cực Hàn vốn rét đậm, trên mặt đất càng lạnh thấu xương, càng đi xuống càng nhiều khí lạnh, Hà Duy chỉ có thể thôi thúc linh khí chống lạnh, cậu tính giúp Lê Viêm dựng một kết giới, lại phát hiện hắn không sợ rét lạnh.

Trong cơ thể Lê Viêm vô linh, không tích lũy được linh khí, thiếu linh khí hộ thể, rất có khả năng bị chết cóng tại vùng đất Cực Hàn này, nhưng hắn…

A, phải ha, Hà Duy sực nhớ ra, hắn là người bất tử chân chính, thân thể bị hủy sạch còn có thể dần dần phục hồi, miễn bàn tới rét lạnh.

Tuy nói thế, Hà Duy vẫn dựng một kết giới nhàn nhạt bao bọc hai người. Dẫu cơ thể không bị lạnh hỏng, nhưng cảm giác rét buốt cũng khó mà chịu nổi, chứng kiến tiểu thiếu niên hơn mười tuổi cóng đến môi trắng bệch làm người ta hết sức đau lòng.

Cùng họ đi xuống lòng đất lần này không chỉ có Thần Hân, đồng hành còn có mấy vị trưởng lão Băng tộc, dù chưa quen thân, song Hà Duy vẫn cảm thấy tu vi mấy người này đều rất cao, tuyệt đối trên kỳ hợp dung.

Nhiều cao thủ thế mà không áp chế nổi tà linh kia, Hà Duy cũng hơi thấp thỏm…

Nhưng chợt cậu lại thở phào, Băng Thế hoa tốt xấu gì cũng là thánh linh Băng tộc, hẳn có thể làm được. Lại nói, Triền Tình hoa trong người cậu cũng bị chế trụ chặt chẽ đấy thôi?

Hà Duy nghĩ đến đây, đột nhiên lanh trí, Triền Tình hoa là tà linh Mộc tộc, Tống Đoan Nghi có thể áp chế… lẽ nào…

Đang mải nghĩ, trước mắt chợt sáng ngời, một luồng sáng u lam phóng lên từ bên dưới, soi sáng ba phần bóng tối trong lòng đất, thang treo hiện rõ hơn, có điều Hà Duy lại bị hàn băng ngàn năm phía dưới hấp dẫn ánh mắt.

Giọng Thần Hân vang sát bên tai cậu: “Thánh giả, kia chính là Thiên Hàn băng, Huyết Anh hoa được phong tồn bên trong.”

Hà Duy rũ mi nhìn kỹ, chỉ thấy bên dưới xanh thẳm như biển, diện tích cực lớn, cơ hồ vô biên vô hạn, mà trên khối hàn băng đồ sộ lại có một vết nứt rất sâu, hồng quang rực rỡ xuyên qua vết nứt chiếu rọi ra ngoài.

Cực đỏ, cực diễm, không phải đỏ sậm như máu, mà là màu đỏ vô cùng thuần khiết tựa sắc đỏ trên hỉ phục tân nương.

Dưới hồng mang, có thể mơ hồ thấy rõ một đóa hoa đỏ nở rộ.

Đóa hoa giãn nở, tư thái hừng hực, khác với Triền Tình hoa ngây thơ, nó diễm lệ tột cùng, lộng lẫy tới mức mang tính xâm lược!

Hà Duy nhìn nó chằm chằm, bất thình lình, cậu trông thấy đóa hoa kia khẽ run lên.

Hà Duy nhíu mi, nghiêm giọng nói: “Thiên Hàn băng sắp vỡ!”

Ai nấy thất kinh, song bọn họ phản ứng cực nhanh, cấp tốc kết thuật, hằng hà sa số thủy linh dồi dào tuôn ra, kéo đến bao phủ khe nứt trên hàn băng.

Trước đó Thần Hân đã chỉ dẫn phương pháp áp chế cho Hà Duy, nên lúc này cậu cũng không chậm trễ, lập tức gọi Đấu Linh, Băng Thế hoa thịnh thế nở rộ, chỉ nhị vờn quanh, dáng dấp yêu dã cực điểm.

Tại vùng đất Cực Hàn, toàn thể lực lượng của Băng tộc đều tăng gấp mấy lần, Băng Thế hoa trong người Hà Duy cũng thế.

Lam mang cực mạnh tỏa sáng bốn phía, phối hợp chặt chẽ với Thiên Hàn băng bên dưới, cả không gian được chiếu rọi như đáy biển sâu.

Bản thân Hà Duy không đủ linh lực, may có nhóm đại năng Băng tộc viện trợ, cậu thôi thúc Băng Thế hoa chậm rãi hướng xuống, sau khi chạm vào thủy linh nồng đậm, Băng Thế hoa càng hiện rõ tư thái, chỉ nhị bành trướng mấy lần, hình dáng xoăn nhẹ quyến rũ cực kỳ.

Băng Thế hoa vừa hiện thế, Huyết Anh hoa bắt đầu xao động, kiệt lực giãy giụa dưới Thiên Hàn băng như cảm giác thấy nguy hiểm, dù dốc toàn lực cũng muốn tung một kích cuối cùng.

Mọi người đời nào cho nó toại nguyện, Băng Thế hoa thong thả áp chế, lợi dụng dư uy của Thiên Hàn băng nhằm thôn phệ sức mạnh của Huyết Anh hoa.

Đây là ưu điểm khi linh thể đồng hệ đánh nhau, chúng đều là hệ thủy, có thể thôn phệ linh khí lẫn nhau. Đương nhiên, Băng Thế hoa có thể hút cạn linh khí của Huyết Anh hoa để kiềm chế nó, nhưng khuyết điểm vẫn rành rành.

Chỉ cần hơi sơ xuất, Huyết Anh hoa sẽ nghịch tập phiên thân, nếu nó cắn trả Băng Thế hoa, trái lại sẽ đạt được lực lượng cực mạnh, đủ hoàn toàn phá tan hàn băng.

Đấu pháp giằng co, chiến đấu thời gian dài đòi hỏi túc thể phải thật bền bỉ.

Tuy cấp bậc và tu vi của Hà Duy không cao, nhưng được cái chỉ cần thôi thúc Băng Thế hoa. Thế nên, so với những trưởng lão đang cạn kiệt linh khí không ngừng, cậu là người minh mẫn nhất.

Cậu tập trung phối hợp với Băng Thế hoa, liên tục đẩy mạnh về phía trước, qua giai đoạn phản kháng lúc đầu, bấy giờ Huyết Anh hoa đã có xu hướng suy tàn, từ từ co rụt, đóa hoa xum xuê thong thả tụ lại, tình thế này chính là dấu hiệu nó sắp kiệt sức.

Nhưng Hà Duy chẳng dám lơ là, vẫn ra sức thôi thúc.

Tất cả mọi người bình tâm tĩnh khí, ngưng thần áp chế, Hà Duy theo dõi sát Băng Thế hoa, thấy nó càng lúc càng chiếm thượng phong, lòng không khỏi mừng rỡ.

Nhưng nháy mắt, cậu bỗng nhớ tới một việc, đáy lòng nhất thời lạnh ngắt.

Không đúng!

Cậu chưa kịp biểu lộ suy nghĩ trong lòng, Thiên Hàn băng đã rắc một tiếng, triệt để vỡ vụn.

Đồng tử Hà Duy co rút, hô lớn: “Mọi người nhất định phải dốc hết sức, ban nãy Huyết Anh hoa đang tích trữ năng lượng!”

Cậu tỉnh ngộ quá muộn, một mực đề phòng, vậy mà quên mất Thiên Hàn băng sắp sụp đổ, bọn họ thi lực như thế, nó làm sao chịu đựng được?

Huyết Anh hoa chẳng hề vùng vẫy, nhưng chỉ riêng sức mạnh của họ cũng đủ phá vỡ Thiên Hàn băng.

Tuy vậy cũng chẳng sao, Hà Duy cho rằng dù Huyết Anh hoa đã thoát khỏi Thiên Hàn băng, song áp chế của Băng Thế hoa vẫn đang cuồn cuộn liên tục nhắm vào nó. Đành rằng thiếu Thiên Hàn băng, linh khí hùng hậu của hơn mười người cũng dư sức chế phục nó!

Đương nghĩ thế, Huyết Anh hoa lại không phản kích, mà lao về phía họ.

Mắt thấy luồng hồng quang ấy, thâm tâm Hà Duy mơ hồ dâng lên dự cảm xấu.

Không đợi cậu phát hiện, hồng mang đã hóa thành một sợi dây nhỏ xông thẳng đến bên cạnh cậu.

Hà Duy quay ngoắt sang, bắt gặp Lê Viêm đang bị hồng mang bao phủ.

Thoắt cái, hồng mang lại hóa hư ảnh, phóng thẳng vào tim hắn.

Hà Duy thầm giật thót.

Còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên nho nhỏ ban đầu đã bị hồng quang bao vây, hồng quang dần phồng to, rồi bất chợt lóe sáng.

Hồng quang tiêu tán, thân hình cao lớn chậm rãi hiện ra, mái tóc dài đỏ rực tung bay trong gió, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, nốt ruồi dưới mắt khiến dung nhan thêm diễm lệ bội phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.