Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 41: 41: Tg2




Lạc Lạc không biết tại sao Liêu Lâm Đan có thể đến được đây, thậm chí còn trà trộn được vào phủ Tĩnh vương gia thị vệ ám vệ trùng trùng điệp điệp.

Liêu Lâm Đan vẫn đang điên cuồng gào thét, nàng ta không thể chấp nhận được sự thật là bản thân đã ngã xuống từ cành cao.

Liêu Lâm Đan vốn phải có một cuộc sống yên ả, gả cho một vị vương gia hay một vị quan to hiển quý, ấy vậy mà tất cả đã mất hết, Liêu tiểu thư cho rằng mọi chuyện đều khởi nguồn từ Lạc Lạc, nếu Lạc Lạc không căm ghét nàng ta rồi tố cáo với Tĩnh vương gia thì Tĩnh vương nhất định sẽ không làm to chuyện này lên.

Chỉ cần như vậy, bồi thường thì bồi thường, nàng không cần phải mất hết mặt mũi và phải lấy một tên công tử bột ăn chơi trác táng không có tương lai kia làm phu quân, không những vậy, nếu như thế thì nhà họ Liêu vẫn sẽ coi trọng nàng ta, Khiêm vương sẽ không hắt hủi nàng ta.

“Lạc Lạc, một công chúa mất nước như ngươi và vẫn dám trà trộn làm con dân của Đại Tề ta, không tự thấy bản thân cực kì ghê tởm sao? Không những vậy người còn dám câu dẫn Vương gia của Đại Tề, ngươi dùng gì để câu dẫn ngài ấy, thân thể đã bị nam nhân chơi qua đấy sao? Đúng là việc sau càng khiến người ta ghê tởm hơn việc trước.

Lạc Lạc không bị nàng ta khích tướng, vả lại Liêu Lâm Đan đi vào Tĩnh vương phủ có khác gì vào miệng cọp, cô có đủ thời gian để chơi đùa với Liêu tiểu thư này.

“Ghê tởm? Ngươi nói mà không tự biết xem lại mình sao? Bản thân đã bày mưu tính kế để ngủ cùng Nghiêm Tuấn Vĩ rồi mà còn câu dẫn Lẫm Liêm vương, thử hỏi ta và người ai mới là hạng không biết xấu hổ.

Liêu Lâm Đan trợn to mắt, không ngờ Lạc Lạc lại biết hết mọi chuyện.

“Ngươi… ngươi… làm sao ngươi biết được? Ngươi dám theo dõi ta?”

“Có gì mà ta không dám.

Hải Đường!”

“Dạ, tiểu thư cho gọi nô tì?”

Hải Đường vừa đi vào đã nhìn thấy vị tiểu thư họ Liêu nổi tiếng trên phố đang nằm rạp dưới đất, không những có mấy vết chân ở trên người mà còn đang bị tiểu thư của nó dẫm mạnh ở dưới đất.

“Tiểu thư… cô ấy…”

“Gọi thị vệ vào rồi áp giải Liêu tiểu thư đi, chờ Vương gia về sẽ xử trí.

Hải Đường tự biết thân phận của bản thân nên không dám hỏi nhiều, nhưng con bé lại rất ghét Liêu Lâm Đan kiêu ngạo thành thói, thế nên lúc thị vệ đi vào trói Liêu Lâm Đan rồi gô cổ nàng ta ra ngoài, con bé còn không quên siết dây thừng đang trói Liêu Lâm Đan thật chặt khiến nàng ta kêu oai oái.

“Ta là Dương Lâm quận chúa, mẫu thân ta là trưởng công chúa, các ngươi dám đụng đến ta???”

Liêu Lâm Đan luôn nghĩ mọi chuyện không nên như vậy, nàng ta cảm thấy cuộc đời của bản thân đáng lẽ nên diễn ra một cách rất suôn sẻ mới đúng chứ không phải như hiện tại.

“Bổn quận chúa nhất định sẽ bắt các ngươi phải trả giá, các ngươi cứ chờ đấy!”

“Bộp!”

Thị vệ trong phủ cảm thấy quá ồn ào liền đánh ngất vị Liêu quận chúa chỉ biết la hét này.

Bình thường bọn họ không đối xử với nữ tử như vậy, nhưng Liêu Lâm Đan lại là một trường hợp đặc biệt.

- ----

Hoàng cung.

Nghiêm Dật Trì sao có thể đến mà không có sự chuẩn bị gì.

Hắn đã dự kiến ngày này sẽ xảy ra, dù sao thì những tham vọng của Nghiêm Tuấn Vĩ cũng đã dần hiện ra trong khoảng thời gian này.

Nghiêm Tuấn Vĩ luôn hận, hận bản thân không phải đích tử, hận bản thân không thể khiến Hoàng thượng lung lạc.

Mẹ con Lục quý phi đã đi đến bước đường này rồi thì sao có thể quay đầu được nữa.

Nghiêm Dật Trì mang theo binh lính tinh nhuệ tiến thẳng đến Tử Ngọ Môn, Nghiêm Tuấn Vĩ đang bị chặn ở đó.

Tuy cấm vệ quân của Hoàng thất không thể coi thường, nhưng binh tốt lần này Nghiêm Tuấn Vĩ mang tới lại quá nhiều, chỉ sợ nếu không có sự giúp sức của Nghiêm Dật Trì thì Cấm vệ quân cũng không thể trụ được lâu dài.

Nghiêm Tuấn Vĩ đeo khải giáp ngồi trên lưng ngựa, gã ta đang chỉ huy binh tính xông thẳng về phía Càn thanh cung.

Hoàng thượng đã đổ bệnh nặng không thể ngồi dậy ứng biến, thế nên trận chiến này đích xác là của Nghiêm Tuấn Vĩ và Nghiêm Dật Trì.

“Hoàng huynh, cuối cùng thì ngươi cũng tới rồi.

Nghiêm Tuấn Vĩ dùng thần thái của Thiên tử mà đánh giá tất cả, giống như phần thắng đã nằm sẵn trong tay gã vậy.

“Nhiều lời làm gì?”

Từ trước đến nay Nghiêm Dật trì đều không muốn nói nhiều, nhất là nói chuyện với loại người như Nghiêm Tuấn Vĩ thì càng là phí nước bọt.

Khiêm vương gia cảm thấy bản thân như bị xúc phạm vậy.

“Hoàng huynh, đừng nghĩ bản thân cao quý như vậy, nếu bây giờ huynh quỳ xuống đây liếm chân cho ta thì ta còn nghĩ đến chuyện buông tha cho huynh và Vương phi tương lai bé nhỏ của huynh đấy.

Khi nhắc tới Vương phi của Tĩnh vương, giọng nói của Nghiêm Tuấn Vĩ bỗng trở lên đê tiện một cách kì lạ.

Nghiêm Dật Trì nghe đến đó thì rất khó chịu.

“Đừng có dùng cái miệng bẩn thỉu của ngươi để nói về Vương phi của Bổn vương.

Qủa nhiên Khiêm vương vẫn luôn dễ bị chọc giận như thế, chỉ mới nói qua nói lại mấy câu thôi mà đã bị chọc tức đến điên người.

“Ngươi nói vậy là có ý gì hả?”

“Ý trên mặt chữ, tên ngu xuẩn như ngươi ngay cả việc nghe hiểu cũng kém cỏi đến vậy sao?”

Nghiêm Tuấn Vĩ tức đến đỏ mặt.

“Lên!!! Ai lấy được đầu của Tĩnh vương gia sẽ được trọng thưởng nghìn vạn hoàng kim!”

“Giết!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.