Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

Chương 155: Thế giới phép thuật(hoàn)




Nolan lấy khí thế như dời non lấp biển mà đánh tới, cả người hắn bị bao phủ bởi một đám khói đen kịt nhào tới chỗ Tử Lăng Khuynh. Đám khói đen đó dần lan rộng ra bao phủ tất cả. Nơi mà đám khói đen đi qua đều không còn sự sống, người dân bị khói đen quấn quanh cũng dần dần ngã xuống..cuối cùng chỉ còn lại là những bộ xương khô chồng đống lên nhau.

Adonis phía dưới cũng bị đám khói đen bọc lấy nhưng thân thể của hắn lại được bao phủ bởi lớp ánh sáng màu vàng nhạt, mà trước mặt Adonis là thanh kiếm đang bay lơ lửng bảo vệ cho hắn khỏi sức mạnh quái dị của đám khói đen đó.

Adonis nhìn Tử Lăng Khuynh bằng ánh mắt tuyệt vọng thống khổ. Bản thân hắn hiện tại hoàn toàn vô lực.. Hắn, thực sự là 1 kẻ vô dụng mà, một kẻ ngu ngốc bất tài.

Sở dĩ thân thể của Adonis được bảo vệ bởi lớp ánh sáng đó bởi hắn là quân vương của Devlin, đó chính là khí tức chân long của hắn, luồng sức mạnh đó xuất hiện cũng chỉ để bảo vệ người đứng đầu 1 đế quốc không gặp nguy hiểm mà thôi!!!

Nolan cầm kiếm hung ác mà chém xuống người Tử Lăng Khuynh..đúng lúc lưỡi kiếm chạm tới da thịt nàng thì một âm thanh lạnh lẽo vang lên..

[Ting, kích hoạt khiên bảo vệ của kí chủ]

Nolan bị bức tường vô hình quanh nàng hất bay ra xa, hắn chống mũi kiếm xuống dưới đất..dường như sự việc vừa rồi lại càng khiến hắn hứng thú hơn.

Tử Lăng Khuynh nhìn dây trói quang bụng đã được tháo gỡ, thân thể cũng mềm mại mà rơi xuống dưới ngọn lửa đang cháy dữ dội ở phía dưới. Nàng muốn dùng khinh công để bay lên nhưng thân thể như bị đục khoét, vét cạn hết sức lực, hiện tại nàng muốn vung tay cũng khó khăn.

Đám người dân bị khói đen nuốt trọn trở thành xương khô hiện giờ đang rục rịch bò dậy, tất cả giống như có da có thịt nhưng đáng tiếc đó chỉ là những đám khói đen hoá thành hình dạng thực thể mà thôi. Gương mặt của mỗi người đều dữ tợn, nanh ác. Bọn chúng nhìn nàng rơi từ trên cao xuống, miệng đỏ loét như bồn máu cười lên những tiếng ghê rợn.

"Giết cô ta!!!"

"Chúng ta phải xé xác cô ta ra..."

"Thứ nghiệt chủng, cô ta là con gái của kẻ đó, ăn tim, uống máu của cô ta có thể khiến chúng ta mạnh hơn.."

Giữa một đám người hô hào, kêu gào muốn giết nàng, lột da, phanh thây nàng. Tất cả đều thần hồn điên đảo mà gầm lên những tiếng rúng động cả trời xanh.

Ngay khi thân thể của nàng sắp chạm phải những ngọn lửa nóng rát đó thì một tiếng thét lớn vang lên, tiếng thét thê lương đến tột cùng xé toạc bầu không khí u ám chết chóc..

"Ninh Nguyệttt ...."

Khi mà tiếng thét kinh thiên động địa truyền đến cũng là lúc không gian xung quanh như đông cứng lại, hết thảy đều như bị ấn nút tua chậm.. Thân ảnh một nữ nhân bất chấp tất cả giết tới...mỗi nơi cô ấy đi qua đều nhuốm màu đỏ thẫm của máu. Cô ấy như điên cuồng lao đến chỗ nàng, khoé mắt đỏ ửng lên, tia máu trong mắt lại càng khiến bộ dáng của cô ấy trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

"Erica, ngươi muốn cứu nữ nhân này để đối nghịch lại toàn đế quốc?"

Nolan lại không hề bị ảnh hưởng như những người kia, hắn hướng Erica nói lớn. Cô ấy không hề để ý đến hắn ta, kiếm trong tay thoăn thoắt thu gặt đầu người cản trở cô ấy đến cứu nàng.. Chính là một bộ dáng quyết tuyệt không màng sống chết.

"Có gì không thể? Các ngươi vì đế quốc mà muốn giết cô ấy, không một người đứng ra bảo vệ nàng ấy trừ cha của nàng ấy ra... Ha, nếu đã tuyệt tình như vậy thì ta sẽ là người vì nàng ấy chống lại cả thế giới.. Ta không ngại lấy thân xác của những kẻ muốn hại nàng ấy xếp thành con đường để nàng ấy đi, lấy máu của các ngươi để tế kiếm bảo vệ nàng ấy..."

Erica phi thân bay vụt qua ngọn lửa, thanh kiếm trong tay cô ấy chợt to lên đến mức có thể ngồi được lên trên. Thanh kiếm đó đón lấy thân thể của nàng... Thế nhưng kiếm trong tay bị ngọn lửa chạm tới chưa gì đã gãy thành 2 nửa. Erica cắn chặt môi mặc cho lửa đốt bỏng cả thân thể, máu thịt lẫn lộn.. toàn thân đều như bị thiêu qua vô số lần, tuy nhiên cô vẫn liều mạng rẽ lửa cháy mà ôm lấy nàng. Erica khi đón được Tử Lăng Khuynh cũng là lúc không gian trở lại như bình thường. Cô đột nhiên nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đôi mắt Erica đã đen kịt đáng sợ, tay cô ấy phát ra ánh sáng có chút mát lạnh dần khiến ngọn lửa dịu đi đôi chút.

Khi thoát khỏi ngọn lửa hung tàn đó, Erica gục xuống nhưng vẫn theo bản năng mà ôm nàng không để nàng chịu thương tổn. Đám người xung quanh cứ thế mà trơ mắt nhìn Erica cứu nàng ra...

"Erica...."

Tử Lăng Khuynh nhẹ giọng nói " Erica,ta..không xứng để cô làm vậy đâu!"

Erica không nói gì, mặt cô ấy âm trầm, thân thể phát ra ánh sáng u ám bao bọc lấy nàng, xoa dịu đi rát bỏng trước đó.

Bên dưới đài, Nolan nhìn tình hình không ổn liền kêu người công kích bọn họ. Mặc cho những ma pháp đủ màu sắc, mặc cho vô số loại vũ khí đánh vào thân thể đến mức máu chảy giàn giụa nhuộm đỏ bộ y phục trắng tuyết của mình...Erica vẫn không hề có ý định dừng lại..từng chút một giúp Tử Lăng Khuynh bớt đau đớn.

Ánh mắt Tử Lăng Khuynh dao động nhẹ, sự quen thuộc truyền tới từ linh hồn. Đôi mắt nàng trầm xuống, đỏ lên như máu. Sợi dây đỏ trên trán dần tan biến lộ ra ấn kí hoa bỉ ngạn đang dần đỏ rực lên.

Một vòng dây vô hình trói quanh người nàng cứ thế vỡ vụn ra như thủy tinh. Tử Lăng Khuynh cúi đầu xuống, khoé môi cong lên nụ cười diễu cợt...

Trên tay nàng đột nhiên xuất hiện thanh kiếm đen âm u, nàng chém mạnh một nhát vào đám người đang công kích nàng và Erica. Kiếm khí mạnh mẽ đánh dạt đám người đó ngã sang một bên..

"Công chúa, xin lỗi..."

Erica nhẹ giọng nói, cả người cô như tắm ở biển máu mà ra, cô ấy ôm lấy nàng nâng niu giống trân bảo... Tay mặc dù đau đến mức người thường khó có thể chịu nổi nhưng vẫn run run lau máu dính trên mặt nàng đi. Thân thể Erica run lên từng đợt mãnh liệt. Tử Lăng Khuynh gần như có thể cảm nhận được sự sợ hãi đang dần xâm chiếm Erica.

Nolan và 1 đám người dường như không tin vào mắt mình, sợi dây vô hình mà bọn họ trói người đó chính là thần khí... Mà chém được thần khí...đẳng cấp phải gấp bao nhiêu lần?

Nhất thời ánh mắt của bọn họ đều nóng rực lên nhìn chằm chặp thanh kiếm của nàng.

Nolan mặt bỗng dưng vặn vẹo, hắn ôm đầu đầy đau đớn. Mà đám người Florence cũng như vậy... Một lúc sau khắp người bọn họ máu chảy tràn ra, khí hắc ám lượn lờ như muốn bao phủ không gian. Khí hắc ám đó bao trọn cả bầu trời, như một bàn thạch khổng lồ dần dần có xu hướng đè xuống muốn nghiền nát tất cả.

Nolan cười ghê rợn hai tiếng, tiếng cười vang vọng xuyên thấu thính giác của mọi người... lỗ tai tất cả đều ứa máu, khụy xuống đất...

"Hahaha... Ma tộc..cuối cùng có ngày trở lại rồi!"

Rầm.....

Một tiếng nổ lớn từ phía cung điện của Adonis vang lên, ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt toả ra xua đi một chút u tối.

Thân ảnh một thiếu phụ mặc váy màu tím xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bên cạnh thiếu phụ là một nam nhân mặc bạch y trắng như tuyết, và một nam nhân vô cùng quen mắt...Tiểu Lục Lục!!!

Ánh mắt Adonis va phải thân ảnh xinh đẹp đó đều đờ đẫn luôn rồi.. Hắn mấp máy môi nói không nên lời, trong mắt có vui sướng, có hy vọng, cũng có xúc động đan xen ..

"Tử Dương..."

Không sai, đó chính là Ninh Tử Dương, là mẹ của nguyên chủ. Ninh Tử Dương từ từ hạ xuống, tay cô ấy cầm một thanh kiếm màu tuyết trắng...giống y hệt thanh kiếm đen u ám của nàng. Chỉ là, nếu như thanh kiếm của Tử Lăng Khuynh là sự lạnh lẽo, u ám lan tràn thì thanh kiếm của Ninh Tử Dương lại tràn ngập sự dịu dàng và ấm áp..

Nolan nhìn thấy Ninh Tử Dương, hắn vốn định công kích Tử Lăng Khuynh nhưng ngay khi nhìn thấy thiếu phụ ấy, hắn bỗng điên cuồng, ma khí từ người hắn đen kịt toả ra

" Tiện...nhân, ngươi vậy mà vẫn còn sống!!!!"

Tử Lăng Khuynh khoé miệng ứa máu tươi nhưng thần sắc vẫn vô cùng bình thản, nàng khẽ cười nhìn Ninh Tử Dương

"Thánh nữ của Devlin thức tỉnh rồi!!!"

Từ những sự việc trước đây cùng những gì nàng tìm hiểu được trong sách cổ thì Tử Lăng Khuynh đã lờ mờ đoán ra thân phận của Ninh Tử Dương. Mẹ của nguyên chủ chính là người duy nhất có ma pháp ánh sáng trên toàn bộ đế quốc Devlin này..

Ninh Tử Dương nhìn Tử Lăng Khuynh cười nhu hoà ấm áp "Ma pháp là chìa khoá, chìa khoá giải cứu thiên tài. Ma pháp là tối thượng, tối thượng của bậc chí tôn"

Tử Lăng Khuynh: "..." là câu nói lần trước trong quyển sách cổ kì dị

" Con gái của ta...Nắm được căn nguyên của sức mạnh, làm chủ được ánh sáng và bóng tối, điều khiển được sức mạnh siêu nhiên ấy sẽ phá vỡ được mọi gông xiềng, chính là đỉnh cao của ma pháp... Thánh vật Devlin cũng phải quỳ phục, run rẩy!!"

Tử Lăng Khuynh có chút ngây người nhìn Ninh Tử Dương và Bạch đứng bên cạnh. Mẹ nó, Bạch từ bao giờ trở nên nhu thuận như thế chứ? Còn không phải là vì mẫu thân nguyên chủ là người từng cứu sống Bạch..

Mà Tiểu Lục Lục sao cũng ở đây? Nàng còn tưởng hắn sớm đã chạy mất dép từ khi toà tháp cổ ấy sụp đổ rồi chứ? Mà 1 bộ dáng cung kính kia cũng quá là ảo diệu rồi!!

.

Trên không trung, đám khí hắc ám của Nolan dần nghiền ép xuống, áp lực khiến người ta muốn nát thành bột phấn. Xung quang bỗng dưng bùng lên lửa cháy dữ dội..mà lửa đó chính là chân hỏa, một khi bị chân hoả dính vào người đồng nghĩa với việc phải chịu nỗi đau đâm xuyên cốt tủy của việc bị thiêu sống.

Nolan hiện tại đã không còn để Ninh Tử Dương vào mắt. Mà, Ninh Tử Dương vừa mới tỉnh dậy..cơ thể vốn đã yếu nay lại càng yếu hơn, dưới áp lực kinh người như vậy hoàn toàn không thể cử động, khoé miệng còn trào ra chút máu đen..

Nolan nhìn về phía Tử Lăng Khuynh, nàng cũng có chút suy yếu khuỵ một chân xuống. Trên tay hắn luồng khí đen đánh úp về phía nàng, cuồn cuộn mãnh liệt như thủy triều. Erica chớp mắt liền nhìn thấy, cô ấy nhanh chóng lao người đến ôm lấy thân mình nàng, vốn muốn ôm nàng né sang một bên nhưng không kịp, ma khí đập mạnh vào lưng Erica, cô cứ thế...đỡ cho nàng một cước..

Phụt... Máu đen từ khoé miệng Erica trào ra, gương mặt trắng bệch như xác chết... Cô ấy tê liệt ngã xuống đất... Thế nhưng bản năng cơ thể vẫn luôn che chắn bảo vệ cho nàng, không để nàng có chút đau đớn hay nguy hiểm.

Tử Lăng Khuynh đồng tử có chút co rụt lại. Nàng mặc kệ khắp thân thể đã bị áp lực trên cao đè đến sắp vỡ vụn vội vàng ôm lấy Erica, tay đều nắm thành nắm đấm, sự tức giận không hề nhẹ ẩn nhẫn bấy lâu bất chợt bùng phát. Tuy nhiên, một tay nàng vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy có chút chua xót mà nói... "Ngươi...cần gì phải làm vậy? Ta..không tốt, không xứng.."

Erica cười gượng, khoé môi giương lên một vòng cung tuyệt đẹp."Không biết, linh tính nói cho ta biết... Vì đó là nàng!!! Ta không hề hối hận!!"

Tử Lăng Khuynh lau đi máu ở khoé miêng, ánh mắt âm lãnh như ma quỷ "Đợi ta"

Nàng tạo 1 kết giới bao quanh Erica, kiếm trong tay vung lên như muốn hủy thiên diệt địa. Đôi mắt nàng thực sự biến thành màu đỏ sệt như máu...

Tử Lăng Khuynh chống thanh kiếm xuống đất hơi cúi đầu..bất chợt chiếc vòng cổ đá 7 màu ở cổ nàng phát ra ánh sáng chói loà đến loé mắt.. Ấn kí hình hoa bỉ ngạn trên trán bỗng dưng như cháy lên rực lửa.

Cả người nàng lúc này giống như phượng hoàng niết bàn, cả thân thể bao phủ bởi ngọn lửa với uy áp kinh người... Thân thể Tử Lăng Khuynh bay lơ lửng trên không trung, nàng khẽ nhắm mắt..nét ngây thơ của trẻ con cùng thân hình nhỏ nhắn đã dần biến mất... Mái tóc dài màu vàng óng tung bay trong cuồng phong, đôi mắt xanh dương u ám chết chóc, bộ hồng y trên người hoà cùng ánh lửa lúc này chói mắt đến kì lạ.

"Đi chết đi!!!"

Cả người nàng lúc này toả ra từng dòng khí hắc ám cuồn cuộn mãnh liệt muốn lấp trời... Người dân sớm chưa bị ma tộc ăn mòn đã sớm muốn chạy trốn nhưng dưới uy áp của đám khí hắc ám trên bầu trời đã không chạy nổi nữa rồi, đều quỳ xuống đất mà hộc máu..

Tử Lăng Khuynh cười lên hai tiếng, nàng lao vào giao chiến với đám người Nolan, từng chiêu thức đều là trí mạng. Nàng đã hiểu ra ý nghĩa của câu nói mà Ninh Tử Dương nói với nàng... Khi mà cô ấy thức tỉnh, sức mạnh thực sự của nàng mới được giải thoát.

Thánh vật Devlin chính là thanh kiếm tuyết trắng kia. Còn thanh kiếm do Bạch đưa cho nàng..chỉ là 1 phần nhỏ tách ra từ thanh kiếm tuyết trắng mà thôi. Nhưng mà Tử Lăng Khuynh đã sớm luyện hoá nó trở thành 1 cá thể độc lập, không phụ thuộc vào bất cứ thứ gì.. Thanh kiếm chỉ chịu dưới sai khiến của nàng.

Trên trời đột nhiên giáng môt tia sét cực lớn xuống. Tử Lăng Khuynh không hề né tránh...mà có muốn né cũng không né được. Tia sét đánh vào người đến mức thân thể đều như nứt ra ứa máu.

Tử Lăng Khuynh một tay chống đỡ đám khí hắc ám, một tay dùng kiếm đánh với Nolan, tình thế bất lợi đều nghiêng về phía nàng. Cả người nàng đã đẫm máu tươi, vết thương ngang dọc trên làn da trắng như ngưng chi ấy lại càng khiến vẻ đẹp chết chóc của thiếu nữ nổi lên giữa u tối tận cùng..

Máu tanh vấy thiên địa, u ám ngập nhân gian chính là tình cảnh lúc này. Bọn họ hợp lực lại tiêu diệt thiếu nữ ấy nhưng nàng một chút cũng không để bọn họ vào mắt. Nàng cười lên giống như tinh linh sa ngã... Tử Lăng Khuynh chống kiếm xuống dưới đất, chủy thủ bên hông nhanh chóng được rút ra.. Nàng không hề do dự cứa vào cổ tay mình... Máu từng giọt chảy xuống đất như những đoá hoa mạn châu sa hoa đẹp đến yêu dị

"Ma tôn, lần trước không giết được ngươi, để ngươi chiếm thân thể của Nolan..Lần này, ngươi hãy cùng ta đồng quy vu tận đi!!

Lấy máu của ta, vẽ nên huyết khế, tẩy rửa thiên địa, đốt cháy yêu ma.."

Ninh Tử Dương cảm nhận được sức mạnh cực kì lớn đang dần hình thành quanh người thiếu nữ trước mặt. Bà hét lớn "Nguyệt nhi, mau dừng lại, con muốn hồn phi phách tán sao?"

Tử Lăng Khuynh mặc kệ tất cả, mặc kệ cả tiếng kêu đến nao lòng của Erica.. xung quanh nàng hiện lên một vòng sáng cực lớn, thân thể nàng vừa được bao trùm bởi ánh lửa lập loè, vừa được bao trùm bởi khí hắc ám...ẩn ẩn còn nhìn thấy màu sắc của 6 nguyên tố khác....

"Rầm...rầm...uỳnh...."

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên... 1 hồi qua đi...hơn 10 tia sét mãnh liệt đánh xuống thân thể thiếu nữ mảnh mai. Nàng cười nhẹ, tay niệm thần chú...

Không gian xung quanh rung chuyển dữ dội, cả đám người Nolan nhận thức được nguy hiểm cùng uy hiếp cực lớn đối với mình mới hoảng hốt muốn chạy khỏi nhưng hoàn toàn không kịp... Khi vòng sáng ấy hạ xuống...Nolan gầm lên một tiếng ghê rợn

"Không thể nào.. Ma tôn ta lại có thể thua một con nhóc..."

Ánh sáng loá mắt hiện lên, một tiếng nổ lớn đến nhức óc đánh dạt mọi người ngã xuống một bên... Đám người ma tộc đều bị nổ đến hồn phi phách tán... mà, hắc ám tựa bàn thạch trên không trung đã có vết rạn nứt vỡ vụn ra tạo thành nhưng điểm sáng rơi lả tả xuống dưới mặt đất..

Trước khi đám người Nolan hoàn toàn bị nổ bay, bọn chúng còn loáng thoáng nghe được giọng nói rét lạnh của nàng "Tính kế ta, chết cũng chưa đủ đâu!"

Khi mà bụi mờ qua đi, Adonis và đám quần thần còn sống sót mơ hồ nhìn lại nơi đó đã biến thành 1 hố sâu đen thẳm... Mà ở giữa, duy chỉ có mình Erica là sống sót. Cô ấy lúc đầu là thẫn thờ giống bị đoạt mất hồn phách rồi chợt như tỉnh mộng, mặc kệ cho đầu gối ứa máu.. gần như là bò đến, cuống cuồng mà ôm lấy thân thể đã máu thịt lẫn lộn của Tử Lăng Khuynh, bàn tay đầy máu, thô ráp run rẩy xoa mặt nàng, giọng nói cũng lạc hẳn đi, vừa giống như khóc mà lại như đau đớn đến nghẹn ngào.

"Khôngggg....Ninh Nguyệt, nàng không được chết...chúng ta, chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa làm... Ta... Ninh Nguyệt, ta xin nàng...xin nàng đấy...làm ơn!!! Đừng bỏ ta một mình ở lại như vậy!! Ta cầu xin nàng đấy... Tỉnh lại đi, nàng rất giỏi mà đúng không, nàng chưa từng thất hứa mà đúng không, nàng đã nói không bỏ ta mà.. Xin nàng, đừng làm ta sợ... Ta thực sự, thực sự chịu không nổi đâu!!"

Erica gào lên đầy thê lương, tuyệt vọng chữ không kéo dài ngân lên trong không khí xơ xác tiêu điều lại càng thêm vạn phần bi thương. Cô ấy run lẩy bẩy ghì chặt thân thể đã thoi thóp cúa nàng như thể bỏ ra một giây nàng liền biến mất vậy...

"Erica...bỏ đi... Ta không xứng!!!! Chúng ta không là người của cùng thế giới. Nếu như mệt mỏi tới vậy thì buông tay đi. Ta không thích nợ ai cả, trả cũng coi như đã trả xong..."

Erica nhìn thấy nàng hơi mở mắt, đôi đồng tử của cô ấy loé lên chút hi vọng mong manh yếu ớt nhưng khi Tử Lăng Khuynh cố gắng cười thật tươi một cái, ánh sáng trong mắt Erica hoàn toàn tắt rồi.. Đối với cô ấy hiện tại thì đó chính là nàng đau đến mức nhếch môi không nổi. Tâm đều quặn thắt, hận, hận bản thân ngu ngốc, hận đã không nhận ra nàng sớm hơn... Nếu có thể thì xin hãy để cô chịu đau thôi, nếu có thể cô muôn thay nàng ấy chịu tất cả đau đớn, chết thay nàng ấy cũng được...

Thân thể Tử Lăng Khuynh dần mờ đi, trong lòng Erica tan biến thành một đám tro bụi...chỉ để lại trên mặt đất.. Một chiếc vòng tay bằng đá quý đã nhuốm máu đỏ.

Erica hoảng loạn vồ lấy những đám tro bụi đó nhưng vô dụng, cô ấy như muốn điên rồi... Tận mắt nhìn người mình yêu thương chết trong lòng mình mà bản thân lại hoàn toàn vô dụng không thể cứu người đó, trơ mắt nhìn người đó chết đi...Nếu có thể bình thường nổi mới là lạ đó!!

Erica lảo đảo đứng dậy, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn những nơi mà tro nàng bay qua... Tất cả.. Đều nhanh chóng mọc lên những cây hoa tường vi màu trắng tuyệt đẹp.... Chẳng mấy chốc đã thành một vườn nhỏ..

Erica cúi người hôn nhẹ vào một đóa hoa gần đó, mi mắt rũ xuống không nói gì. Máu từ cổ tay chảy thấm vào đoá hoa trắng gần đó nhanh chóng nhuộm hoa gần như thành một màu đỏ thẫm.

"Công chúa, lần này ta không thể cùng nàng đi được rồi..."

Cô không muốn chết, cái mạng này là do nàng ấy dùng mạng của bản thân để đổi. Cô không thể lãng phí được...phải sống, nhất định phải sống!!!

Mọi người xung quanh ngây người trước cảnh này. Đôi khi sự im lặng lại còn đáng sợ và đau khổ hơn là khóc lên thật lớn để giải thoát nỗi lòng của mình...

.

.

.

Những ngày sau đó, ban đầu Erica hoàn toàn trở thành một người điên loạn. Cô ấy nhìn thấy có một cô gái rất giống Tử Lăng Khuynh, cô ấy bám theo cô gái đó, làm những hành động quan tâm chăm sóc nhưng đều bị cho là điên.

"Cô bị thần kinh à? Ta cảnh cáo cô, một lần nữa còn dám bám theo ta, ta nhất định không tha cho cô đâu. Đồ biến thái!"

Erica bị đẩy ngã, cô vô hồn ngồi ở đó, đôi mắt ngây ngốc nhìn cô gái kia, miệng khẽ cười "Nguyệt nhi, Nguyệt nhi vẫn còn giận ta sao? Ta xin lỗi, xin lỗi nàng mà..."

Người hầu của Erica hoảng hốt từ xa chạy đến đỡ chủ tử của mình dậy, cô người hầu đó ứa nước mắt nói với Erica "Tiểu thư, công chúa đã ra đi từ lâu lắm rồi, người tỉnh lại đi, công chúa sẽ đau lòng đó!!"

Erica dường như từ khuôn mặt của cô gái kia nhìn ra được nụ cười của Tử Lăng Khuynh. Erica gượng đứng dậy, thẫn thờ bước đi

Phải rồi, nàng ấy đã đi rồi.. Nàng ấy đi thật rồi. Đó không phải nàng ấy, dù cho có lừa mình dối người như thế nào đi chăng nữa thì vĩnh viễn cô ta cũng không phải nàng.

Cô không điên, cô không hề điên, cô chỉ là..chỉ là tự khiến bản thân thần trí điên loạn đi mà thôi, điên loạn để không nhớ đến nàng ấy nữa. Erica sợ, sợ một khi nhớ đến Tử Lăng Khuynh, cô sẽ không kiềm lòng được mà muốn ngay lập tức chết đi, sẽ bỏ phí sinh mạng mà nàng ấy dùng mạng của mình đánh đổi!!

Về sau, Erica thực sự chăm sóc bản thân rất tốt... Hơn 100 năm sau, người ta vẫn thấy bóng dáng vị đó ngơ ngẩn đứng ở vườn hoa tường vi trắng... Cả đời không thành thân....

Nàng nói..nàng thích bánh, thích ăn ngọt.. Cô liền mang ngọt đến cho nàng..

Nàng nói, nàng muốn nắm cả thiên hạ trong tay.. Cô liền vì nàng thu phục.

Nàng nói, nàng muốn gia đình mình hạnh phúc... Cô liền dốc sức phò trợ Adonis

Nàng nói, nàng muốn cô sống tốt... Cô liền sống thật tốt.

Duy chỉ có một điều cô không thể làm được. Đó là quên đi nàng, quên đi nụ cười tựa ban mai ấy, quên đi sự vô tâm vô phế ấy... Cô không làm được.. Thực sự không làm được...

Nàng nói, nàng không xứng... Vậy trên đời này không còn ai xứng cả.

Mẫu thân của nàng cũng sinh ra được 1 hoàng tử nhỏ đáng yêu.. Hoàng tử nhỏ rất giống nàng, hoàng tử nhỏ cũng rất quý người chị đã mất của nó.

Nàng nói xem... Tất cả đều viên mãn rồi.. Ta có thể đi chưa?

Erica tới một vực sâu gần Học Viện năm xưa mà nàng theo học. Cô ấy cầm theo chiếc vòng trước đây nàng còn để lại theo, trên tay còn cầm theo một bó hoa tường vi trắng ngắt ở nơi mà nàng đã bỏ cô ra đi. Đứng trên bờ vực sâu hun hút, đen kịt không thấy đáy... Erica ôn nhu nhìn chiếc vòng cười ngọt ngào giống như từ chiếc vòng liên tưởng ra được hình ảnh nàng đang cười với cô.

Cô đeo chiếc vòng vào tay rồi thẳng tắp mà nhảy xuống, y phục đỏ tung bay trong gió. Khoé mắt nhẹ nhàng trào ra một giọt nước mắt trong suốt như pha lê...

Khuynh Khuynh, chúng ta cùng về nhà nào.

Lần sau, ta sẽ không buông tay nàng ra nữa... Khuynh Khuynh!!! Dù cho nàng không thích ta, dù cho nàng có đẩy ta ra xa... Ta...tuyệt đối không cho phép...

Kiếp này làm người đứng xa nhìn nàng... Kiếp sau..

.

.

.

.

.

"Chào mừng kí chủ quay về không gian hệ thống!"

Tên họ: Tử Lăng Khuynh

Tuổi : 19 Nghề nghiệp : Nhiệm vụ giả

Tích phân ( điểm kinh nghiệm EXP): 30400

Giá trị linh hồn : 24(+3)

Giá trị mị lực : 3(+3)

Giá trị may mắn : 32

Giá trị nhan sắc : 120(+2)

Giá trị trí lực : 150(+2)

Giá trị vũ lực : 35(+6)

Tinh thần lực : 36(+13)

Kỹ năng : đánh cận chiến( sơ cấp ), thủ thuật máy tính ( trung cấp ), diễn xuất ( trung cấp )

Đạo cụ : không

Danh hiệu ( hào quang/ sưu tầm) : tình yêu của vua hắc đạo, trái tim bạch liên, khí tức của đệ nhất quân phiệt, thánh nữ, vạn người quỳ phục

Thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ chính đánh giá khen thưởng 20000 tích phân. Trừ đi 3000 mua đan dược.

nhiệm vụ phụ : hoàn thành, thưởng 3000 tích phân

Thưởng 10 điểm thuộc tính. Mời kí chủ phân phối!!

" Đưa 5 điểm vào tinh thần lực, 5 điểm vào vũ lực!"

[Hoàn thành phân phối]

Tên họ: Tử Lăng Khuynh

Tuổi : 19 Nghề nghiệp : Nhiệm vụ giả

Tích phân ( điểm kinh nghiệm EXP): 50400

Giá trị linh hồn : 27

Giá trị mị lực : 6

Giá trị may mắn : 32

Giá trị nhan sắc : 122

Giá trị trí lực : 152

Giá trị vũ lực : 41

Tinh thần lực : 54

Kỹ năng : đánh cận chiến( sơ cấp ), thủ thuật máy tính ( trung cấp ), diễn xuất ( trung cấp )

Đạo cụ : không

Danh hiệu ( hào quang/ sưu tầm) : tình yêu của vua hắc đạo, trái tim bạch liên, khí tức của đệ nhất quân phiệt, thánh nữ, vạn người quỳ phục

"Cục than nhỏ, vạn người quỳ phục?"

"À.. Khi cô chết, người ở đó minh oan cho cô, thêm nữa, việc cô đổi đan dược cứu Ninh Tử Dương, sau đó cô ấy còn sinh ra 1 tiểu hoàng tử. Chính vì thế nên cô được người dân ở đế quốc tôn làm thần nữ...đấng tối cao!"

Tử Lăng Khuynh: "..." nàng đã sớm biết Ninh Tử Dương mang thai rồi. Chỉ là không ngờ cái thai còn giữ được.. Chậc, có số mạng cả!!

"Lần này đi tương đối nguy hiểm, cô có cần nghỉ ngơi hay sang thế giới tiếp theo luôn?"

"Sang thế giới tiếp đi!"

"Hảo. Mời ngài lên đường thôi!"

[Thế Giới: Lão Công, Buông Tha Ta]

Bắt đầu truyền tống!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.