Hệ Thống Mau Xuyên : Boss Phản Diện Đột Kích!

Chương 60: Thế giới 5: Bút Ký Zombie (7)




Spoiler Mạt thế ban đêm, không có tiếng côn trùng kêu vang cũng chẳng có tiếng ếch ồm ộp.

Chỉ có bóng đêm tĩnh mịch.

Trên bầu trời, cũng không lấp lánh ánh sao. Trong bóng tối, giơ tay không nhìn rõ năm ngón, ẩn giấu những zombie khiến con người ta tuyệt vọng.

Minh Thù đã đi được nửa tháng, nhưng vẫn chưa đi nổi được nửa chặng đường. Đường phần lớn, không phải là bị phá hỏng thì lại là bị nổ hư, muốn đi thủ đô phải tìm đường khác.

Thỉnh thoảng, còn có thể gặp phải người sống sót chặn đường cướp bóc. Đương nhiên, dám giành đồ ăn trên tay Minh Thù, những người này đều không sống nổi.

Minh Thù mở bản đồ, thú nhỏ từ bên cạnh nhảy lên bản đồ, lăn qua lăn lại.

Minh Thù vươn tay đẩy nó ra: "Đi chỗ khác."

Thú nhỏ lại quay trở lại chỗ cũ, đôi mắt hắc bảo thạch nhìn chằm chằm cô, bắt đầu lầm bầm.

Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, phía sau đã có xe đi theo ngươi từ lâu.

Bên ngoài đen như mực không nhìn thấy gì cả.

Minh Thù không khỏi hoài nghi liếc nhìn thú nhỏ. Cô cất bản đồ, cất thú nhỏ vào trong áo, đẩy cửa xe đi xuống.

Nhiệt độ buổi tối so với ban ngày không khác nhau là mấy, vừa oi vừa nóng. Minh Thù tìm được đèn pin chất lượng không tốt, lắc lắc vài cái mới có ánh sáng, ánh sáng xua tan đi bóng tối.

Cầm đèn pin, men theo đường lớn bước đi.

Gần đây đều là vùng hoang vu, tỷ lệ gặp zombie rất nhỏ.

Ở một ngã rẽ, quả nhiên có xe đậu hơn nữa không chỉ một chiếc. Đèn xe đều bật, rất yên tĩnh dường như không có ai.

Cẩn thận tới gần xe, cửa xe mở rộng bên trong không bóng người.

Minh Thù ra phía sau xem xét một chút. Vòng qua chiếc xe đầu tiên, chiếc xe thứ hai rất lớn, bên trong còn có thức ăn và một số đồ lung tung, nhưng giống như chiếc xe đầu tiên trống không không có ai.

Phía sau còn hai chiếc xe.

Minh Thù tiếp tục đi về phía sau, chiếc xe thứ ba có vết máu còn rất mới, chắc là vừa mới xảy ra không lâu.

Chiếc xe cuối cùng, đột nhiên bật đèn, chiếu thẳng vào Minh Thù.

"Hi, lại gặp mặt."

Người trong xe ló đầu ra, dường như rất vui khi gặp được Minh Thù.

Hứa Sóc mở cửa xe đi xuống. So với nửa tháng trước, quần áo trên người Hứa Sóc bẩn hơn rất nhiều, nhưng vẫn rất có tinh thần.

Hắn chào hỏi Minh Thù: "Thật khéo, cô cũng đi đường này sao?"

Khéo cái rắm!

Minh Thù xắn tay áo định đánh người.

Hứa Sóc nhanh chóng lui về phía sau:

"Này này, tôi thừa nhận lúc trước có hơi bất lịch sự, nhưng cô không cần phải thù dai thế chứ?"

Tôi nhượng bộ, cô còn muốn thế nào nữa?

Còn muốn thế nào hả?

"Tôi là người thù rất dai."

Minh Thù cười.

"Khoan đã..."

Hứa Sóc hô ngừng: "Cô biết người trong xe là ai không?"

"Không phải là bị anh giết sao?"

Khi cô đi qua đây, không có xe cho thấy những xe này đi sau cô.

Ở đây chỉ có Hứa Sóc.

Hắn không phải kẻ tình nghi thì ai mới là kẻ tình nghi.

Đừng có nói với cô mấy câu kiểu như Hứa Sóc sẽ không giết người.

Cái tên bệnh thần kinh này.

Đối với hắn, giết người cũng chỉ như việc ăn ngủ bình thường thôi.

Dù sao, thế giới của người điên cũng chính là như vậy.

"Cô coi trọng tôi như thế, tôi rất vui nhưng thật sự không phải do tôi làm."

Hứa Sóc vừa nói xong, thì nhìn thấy phía trước có một đóm lửa đỏ lập lòe trong rừng, đoán là có người có dị năng, lúc đó mới tắt máy yên lặng chờ phía sau.

Ai biết người tới lại là Minh Thù.

Hắn hỏi: "Chẳng lẽ không phải cô làm sao?"

"Tôi không giết người."

Không phải hắn?

Vậy là ai?

"Xào xạc..."

Ngọn gió phất qua cây cối xung quanh, oi bức cùng mùi máu tươi từ trong rừng truyền đến.

Minh Thù giật mình, chạy đi.

"Này, cô chạy cái gì chứ?"

Hứa Sóc vô thức chạy theo Minh Thù.

"Vụt..."

Có cái gì đó vọt khỏi rừng cây.

Hứa Sóc nghe được âm thanh vật thể xẹt qua không khí.

Rất nhanh ở phía sau hắn.

Hắn quay đầu lại nhìn, con ngươi mạnh mẽ co rút.

Rút súng bên hông quay về phía sau nổ súng, tiếng súng vang vọng trên đường.

Một tiếng rít gào chói tai vang lên.

Vật nặng đập trúng xe, xe lõm hẳn một mảng.

Phía sau là một con tinh tinh, so với tinh tinh bình thường thì to gấp mấy lần.

Nhưng rõ ràng nó đã bị zombie hóa, da đều đã tróc hết gần như không còn gì, trông cực kỳ ghê tởm.

Tốc độ tinh tinh nhanh đến dọa người, Hứa Sóc xuất ra toàn lực từ lúc bú sữa mẹ, miễn cưỡng đuổi theo Minh Thù.

Minh Thù chạy một mạch về xe của mình, đóng cửa, nổ máy.

Hứa Sóc không đuổi kịp, nhưng hắn nắm được cửa xe. Xe chạy đi, cả người Hứa Sóc đều bay trên không, gió nóng như dao nhỏ cứa trên mặt, trên người hắn.

Tinh tinh phía sau cách hắn chỉ có vài mét, hắn níu cửa xe dùng sức đập đập cửa.

Mở cửa sổ để tôi vào với!

Minh Thù chuyên tâm lái xe, căn bản không để ý đến hắn.

Khỉ thật!

Hứa Sóc thầm mắng một câu, níu cửa xe bò lên trên trần xe.

May mà cô đi xe quân dụng, trần xe có chỗ cầm được. Hứa Sóc miễn cưỡng ổn định cơ thể. Tinh tinh phía sau đuổi theo không buông, mặc dù trong đêm tối, cũng có thể thấy rõ mặt mày dữ tợn và răng nanh sắc nhọn của tinh tinh.

Hứa Sóc lấy một số đồ trên người ra bắt đầu lắp ráp, sau đó đem đồ vật đặt lên súng nhắm vào tinh tinh phía sau.

Tài xế đẳng cấp hàng đầu, vài lần tinh tinh muốn tiếp cận gần với xe nhưng đều bị Minh Thù thoát được.

Nhưng điều này cũng làm Hứa Sóc ngắm bắn tinh tinh không chính xác, thiếu chút nữa còn văng khỏi xe.

"Đùng... "

Tinh tinh bị bắn trúng vai, tốc độ của nó chậm lại nhưng liền đảo mắt đuổi theo, so với lúc trước còn cuồng bạo hơn.

Boss nổi điên rồi này!

Một mình ta đánh quái vật, áp lực rất lớn đấy!

Hứa Sóc ổn định tâm lý, bắn liền ba phát. Trên người tinh tinh mang vài vết thương, nhưng nó không dừng lại.

Viên đạn cuối cùng, Hứa Sóc cố gắng nhắm vào đầu tinh tinh.

"Đùng... "

Tiếng súng xuyên qua bóng đêm.

Thân thể tinh tinh từ không trung rớt xuống, đập một tiếng nặng nề xuống mặt đất.

Hứa Sóc còn chưa kịp thở phào, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng lăn từ kính chắn gió xuống đất. Bánh xe nghiền áp tới, Hứa Sóc phản ứng nhanh lăn một vòng sang bên cạnh may mắn thoát nạn.

Hứa Sóc nuốt một ngụm nước bọt, từ dưới đất đứng dậy, cầm súng gõ cửa sổ xe, lửa giận ngập trời:

"Này!"

Minh Thù hạ kính xe, vẻ mặt kinh ngạc tiếc hận:

"Cậu vẫn chưa chết à?"

Hứa Sóc: "..."

Cô muốn tôi chết nhiều thế sao?

Tôi sẽ không chết, còn muốn mỗi ngày sẽ lượn lờ trước mặt cô, cô có thể làm gì tôi chứ?

"Chút kỹ xảo này, thiên tài như tôi làm sao có thể không ứng phó được chứ?"

Hứa Sóc cao ngạo hừ lạnh.

"Thiên tài bị tinh tinh truy đuổi? Thiên tài điên? Rất thích hợp với cậu nha."

"Làm như cô không bị tinh tinh truy đuổi vậy."

"Tôi chưa nói tôi là thiên tài."

Hứa Sóc: "..."

Tôi không làm thiên tài nữa!

Sau khi, Hứa Sóc bãi công các kiểu trong lòng, ngẩng đầu bình tĩnh hỏi:

"Đi xem con tinh tinh kia không? Biến dị lợi hại như vậy, không chừng lại có thứ gì tốt."

Minh Thù: "..."

Không tức giận sao?

Bà nội nó, trẫm đụng phải hộ gia đình không chịu di dời à?

***

[Hài Hòa Hiệu]

Sau này, hình thức của nam nữ chính đại loại là...

Minh Thù: Ngươi hận ta một chút thì chết à?

Nam chính: Vậy ngươi yêu ta một chút thì chết à?

Minh Thù: Muốn đánh nhau có phải không?

Nam chính: Tới thì tới, tôi sợ cô chắc!

Minh Thù: Tới đây tới đây, ai sợ người đó làm cháu nội.

Nam chính: (Vù vù ôm đùi) Tổ tiên xin người hãy yêu con một lần.

Minh Thù: Tổ tiên chết rồi, có gì cần thì đốt hương, đừng có đào mộ!

Nam chính:...

Zombie tinh tinh nằm trên đường, không còn động đậy. Nó đã chết hẳn, chẳng thể chết thêm được nữa.

Một phát súng của Hứa Sóc vừa hay bắn trúng đầu zombie tinh tinh. Bất kể là zombie con người hay zombie động vật, điểm trí mạng đều là đầu.

Hứa Sóc không hề ghét bỏ zombie tinh tinh đáng ghê tởm, trái lại còn có chút hưng phấn ngồi xổm bên cạnh, lấy găng tay trong người ra bắt đầu gạt gạt.

Thật ra thì hắn cũng ghê tởm đến phát ói rồi.

Không bao giờ muốn động tới cái thứ như thế nữa.

Minh Thù: "..."

Hắn đúng là một tên điên.

"Cô xem, trong đầu nó có thứ này này."

Khi Minh Thù còn đang ngây người, Hứa Sóc đã mở đầu zombie tinh tinh ra chỉ vào thứ màu vàng rất nhạt bên trong, gần giống với bảo thạch.

Minh Thù rọi đèn pin vào, nở nụ cười ẩn chứa hàm ý: "Anh có vẻ rất hiểu về nó đấy."

Vừa bắt đầu đã mổ đầu nó ra, rõ ràng là biết bên trong có tinh thể.

Khi mới biến thành zombie, có thể gọi là zombie cấp không, nhưng nếu trong đầu zombie đã có tinh thể đủ màu sắc như thế này, nghĩa là đã thăng cấp thành zombie cấp một rồi.

Trong đầu zombie cấp một sẽ có loại tinh thể trong suốt này.

Tinh thể càng nhỏ, màu sắc càng đẹp hơn độ tinh khiết lại càng cao. Đẳng cấp của zombie cũng tỉ lệ thuận theo đó.

Giống như chơi game trực tuyến vậy.

Giống như khi mới bắt đầu game, con người và quái vật đều là sơ đẳng, đều là cấp không. Nhưng bây giờ quái vật bắt đầu thăng cấp.

Hứa Sóc bị nói như vậy, hắn dừng lại một chút, bắt đầu nói bừa một cách tự nhiên:

"Mấy hôm trước tôi gặp một con zombie, ngứa tay liền giải phẫu nó thấy bên trong có thứ này. Tốc độ của con zombie đó nhanh hơn zombie khác rất nhiều, hơn nữa biết sử dụng dị năng tấn công từ dưới đất. Để kiểm tra suy đoán của tôi, tôi phải giải phẫu những con zombie khác để so sánh. Đại đa số zombie không có tinh thể trong đầu, cho nên tôi nghi ngờ những con zombie này đã thăng cấp."

"Giống như dị năng của con người có thể thăng cấp, zombie cũng có thể thăng cấp như vậy."

Hứa Sóc nói xong nhìn Minh Thù: "Cô có vẻ như không thấy có gì kỳ lạ, khi trong đầu chúng chứa mấy thứ này?"

Minh Thù và Hứa Sóc liếc nhau.

Hứa Sóc nói rất hợp lý, hoàn toàn tìm không được lỗ hổng. Hứa Sóc kẻ điên này nửa đường chạy đi giải phẫu zombie, cũng không phải là không có khả năng.

Có lẽ là do cô đa nghi.

Nhưng Hứa Sóc cho cô cảm giác hơi kỳ lạ vẫn nên đề phòng thì hơn.

"Tôi vốn đã biết." Minh Thù lười nghĩ lý do.

"Làm sao cô biết?" Hứa Sóc rất nghi ngờ.

Minh Thù cười: "Trong tiểu thuyết đều viết thế."

Hứa Sóc: "..."

Tiểu thuyết viết có thể tin được sao?

Được rồi, có một số việc viết trong tiểu thuyết thật sự đúng với tình hình hiện tại.

Tuy rằng không phải rất chính xác nhưng cơ bản là đúng.

"Thứ này chắc là sẽ có ích."

Hứa Sóc không tiếp tục truy hỏi, cúi đầu nhìn tinh thể trong óc zombie tinh tinh, suy nghĩ sâu xa:

"Nhưng không biết có lợi ích gì, vẫn phải nghiên cứu thêm."

Cho dù hắn biết thứ này có lợi ích gì, lúc này cũng không thể nói cho cô biết.

Sẽ khiến cho cô nghi ngờ.

Tinh thể có thể để cho người có dị năng hấp thụ tu luyện dị năng. Sau này sẽ càng trở thành tài liệu giao dịch quan trọng.

Nhưng Minh Thù không có hứng thú với tinh thể kia.

Dùng tinh thể để thăng cấp dị năng, tốc độ rất nhanh nhưng sau này gặp phải tai họa ngầm rất lớn.

Mà hiện tại tinh thể chỉ toàn là cấp thấp, đến khi zombie thăng cấp một cách phổ biến, những tinh thể ban đầu chắc chắn sẽ không đáng giá.

Cho nên không cần lãng phí thời gian đi thu thập.

"Này, cô đừng đi!"

Hứa Sóc không ngờ tới Minh Thù lại rời đi, không có chút hứng thú nào. Hắn ném tinh thể vào một cái túi, vội vã đuổi theo Minh Thù:

"Tôi sẽ nghiên cứu ra kết quả khiến cả nhân loại khiếp sợ đấy, cô không kỳ vọng gì sao?"

"Vậy anh cố gắng lên nhé."

Minh Thù lên xe, đóng cửa, động tác liền mạch dứt khoát.

Hứa Sóc đứng ngoài cửa xe, đoán ra ý định của Minh Thù, lập tức thò hai tay vào bám cửa xe:

"Xe tôi cũng mất rồi, cô không thể bỏ tôi ở đây được, cô có biết nếu thiên tài như tôi ngã xuống sẽ có bao nhiêu tổn thất không?"

Lần trước ở trong thành phố, hắn còn có thể tìm được xe. Nhưng trong vùng hoang dã này, hắn biết tìm xe ở đâu đây?

Nhất định không thể bị vứt lại ở đây.

"Trời thường đố kỵ nhân tài."

Minh Thù dùng câu nói của Hài Hòa Hiệu trả lời Hứa Sóc: "Thiên tài nhất định là sẽ sống không lâu, cố nén bi thương đi."

Nén bi thương cái gì!

Lúc này hắn thật sự muốn đánh người!

Được rồi, hắn đánh không lại.

"Tôi mặc kệ, cô không đưa tôi theo, cô cũng đừng hòng đi."

Hứa Sóc bắt đầu ăn vạ, may mắn là hình tượng của người này không phải là loại lạnh lùng kiêng dè.

Minh Thù bắt đầu tìm dao.

"Chuyện gì cũng phải từ từ, cô đừng phóng dao..."

Hứa Sóc nhanh chóng lui về phía sau, xù lông trừng mắt với Minh Thù:

"Sao cô chẳng có tí lòng tốt nào vậy? Thiên tài như tôi, cô có đốt đèn lồng đi tìm khắp nơi cũng không có đâu!"

"Đốt đèn lồng tìm phân ấy."

Trong lòng Minh Thù viết cho hắn chữ "lạnh lùng" to đùng.

Khỉ chứ, ngươi mau tức giận đi chứ, không tức giận thì trẫm kéo giá trị thù hận kiểu gì.

Cuộc sống này thật quá khó khăn.

Đồ ăn vặt của trẫm nữa chứ!

Trẫm muốn được an ủi.

Minh Thù nổ máy xe, nhưng xe cũng không có phản ứng gì.

Hứa Sóc đứng bên ngoài, hả hê lầm bầm: "Báo ứng."

Đây là báo ứng vì đã đắc tội với hắn.

Không đi được phải không?

Thật tốt ha ha!

"..."

...

"Bên kia có zombie, đi qua đó."

Xe đi lướt qua bên cạnh thi thể zombie, Hứa Sóc dựa vào cửa sổ xe, gương mặt thất vọng.

"Cô không thể nghe lời tôi sao?"

"Thế anh không câm miệng được à?" Minh Thù cắn que kẹo.

Cô muốn tìm cơ hội chỉnh chết tên điên này.

"Tôi nói cho cô biết cô đang được lợi lắm đấy. Cô biết trước đây tôi mà nói chuyện phiếm với người khác, bao nhiêu tiền một giờ không? À nhầm, một phút đồng hồ không?"

Hứa Sóc lại bắt đầu khoác lác.

Cũng không tính là khoác lác, bản thân hắn rất có giá trị. Trước đây phí trò chuyện với người khác quả thực rất đắt.

"Nếu anh muốn xuống xe thì cứ nói tiếp đi." Minh Thù nghiêng đầu, nở nụ cười.

Hứa Sóc nhép miệng, nhưng vẫn im lặng, không biết lấy sách ở đâu mở ra xem.

Xem được một lúc Hứa Sóc liền ngủ.

Chờ đến khi hắn tỉnh lại, sắc trời đã tối, cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt nhanh về phía sau.

Là thành phố.

Trong xe lại bật bài "Nhân dân vùng lên đừng làm nô lệ", hắn nghe bài này đã mấy ngày rồi.

"Có thể đổi bài không?"

Trong giọng nói còn mang theo vài phần mê man mới tỉnh ngủ.

"Không đổi." Minh Thù lời ít ý nhiều.

"Tôi nghe nói ba cô là người của quân đội? Kiểu người như các người không phải chỉ biết say xỉn mơ màng ăn tạp chờ chết sao, cô còn thích cái này, làm bộ mình rất yêu nước sao?"

Hứa Sóc độc miệng lập tức bật chế độ online.

Lúc này gương mặt Minh Thù cũng rất dịu dàng, giọng nói mềm nhẹ như gió xuân:

"Bởi vì anh không muốn nghe, cho nên tôi liền mở cho anh nghe."

Mau! Không nên lơ là, mau hận trẫm đi!

Vốn tưởng rằng Hứa Sóc sẽ tức giận, nhưng hắn chỉ im lặng tự mình đổi bài hát. Nhưng ấn nửa ngày, cũng chỉ có bài này.

Hứa Sóc: "..."

Căn bản cũng chỉ có một ca khúc, đổi cái con khỉ.

Xe đi qua một thành phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có thể gặp phải vài con zombie đi lạc đàn. Hứa Sóc không biết là buồn chán hay là mất não, cầm súng bắn đầu mấy con zombie này, cuối cùng chọc cho một đám zoombie đuổi theo sau xe hắn.

Minh Thù đoạt súng trong tay hắn, cười cảnh cáo: "Anh còn dám gây rắc rối một lần nữa, tôi liền ném anh ra ngoài làm zombie."

Zombie bùng nổ đã ba tháng.

Dị năng và tinh thể của zombie đã bị mọi người biết rõ, mà biện pháp thăng cấp dị năng cũng bị người ta truyền ra ngoài.

Dị năng lúc đầu bị người ta cảm thấy yếu ớt, dần dần bắt đầu tỏa sáng rực rỡ, trong cuộc chiến với zombie đã thể hiện ưu thế rõ ràng hơn.

Thế cục hiện tại, ngươi có tiền có quyền cũng không dùng được, ngươi có súng có dị năng, người như vậy mới có thể sinh tồn trong mạt thế.

Căn cứ thủ đô là trụ sở lớn nhất tính tới hiện tại, mỗi ngày đều có người từ bốn phương tám hướng đến đây tìm kiếm cứu trợ.

Vô số lưới sắt vây bên ngoài trụ sở, ngăn cách những người chờ đợi tiến vào căn cứ, còn có vài người đứng bên ngoài bộ dạng tuyệt vọng.

Để giảm bớt áp lực nhân khẩu của căn cứ, muốn vào căn cứ thì phải giao nộp một lượng tinh thể zombie nhất định.

Đương nhiên để lôi kéo dị năng, có ưu đãi cho dị năng, chỉ cần gia nhập quân đội không cần nộp bất kỳ tinh thể zombie nào, là có thể đưa bạn bè thân thích của mình đi vào.

Cái này gọi là một người đắc đạo gà chó lên mây.

Minh Thù lái xe, từ hàng dài phía sau chen ngang lên trước, khiến một số người bất mãn, chửi ầm lên.

Minh Thù xem như không thấy, lái xe tiến vào lối đi đặc biệt màu xanh.

Bởi vì là xe quân dụng, người giữ cửa không trực tiếp đuổi người, mà ngăn cô lại: "Mời lấy giấy thông hành ra."

"Quét mặt được không?" Minh Thù chỉ chỉ mặt mình.

Bảo vệ chấp pháp công bằng, mặt lạnh lùng: "Ở đây không phải nơi gây sự, mời lấy giấy thông hành ra."

Trẫm lấy giấy thông hành gì đó ở đâu ra.

Trẫm chỉ có gương mặt này.

Minh Thù gãi gãi đầu, cười dịu dàng: "Diệp Kỷ An có ở đây không? Có thể giúp tôi liên lạc với ông ấy không?"

Bảo vệ quan sát Minh Thù, nghi ngờ cô muốn trà trộn vào căn cứ, trực tiếp từ chối: "Căn cứ trưởng bề bộn nhiều việc."

Trên đường có xe đi ra, bảo vệ lập tức đuổi người: "Không có giấy thông hành không ai được vào, nếu các người muốn vào, qua bên kia xếp hàng. Mau lái xe ra ngoài, có xe sắp đi ra."

"Xem ra gương mặt này của cô không thể sử dụng rồi." Hứa Sóc ở bên cạnh nhìn có chút hả hê.

Minh Thù: "..."

Cô cũng không phải người nổi tiếng, dù là một vài thân tín của Diệp Kỷ An cũng không chắc đã biết mặt cô.

Hắn đột nhiên nghiêng người, đưa cho bảo vệ tấm thẻ gì đó.

Đầu tiên bảo vệ nghi ngờ, sau đó tiếp nhận lật ra xem, không thấy gì, một lát sau thay đổi sắc mặt, đứng thẳng hành lễ:

"Xin chờ một chút."

Bảo vệ cầm đồ chạy về phía trước xe đang chuẩn bị đi ra.

"Anh đưa cái gì vậy?" Minh Thù hỏi.

"Thiên tài như tôi quốc gia đã đăng ký từ lâu, đương nhiên là thẻ chứng minh thân phận."

Hứa Sóc hất cằm, sùng bái đi, mau sùng bái hắn đi.

Minh Thù tiện tay lấy một túi đồ ăn vặt bắt đầu ăn, mặc kệ tên ngốc này.

Người bên trong xe kia tự mình đi xuống, đến trước xe, cầm tấm thẻ kia so sánh một lúc:

"Hứa Sóc tiên sinh của đại học Đằng Giang?"

"Trông không giống sao?"

Hứa Sóc chỉ chỉ tấm thẻ, rồi chỉ chỉ mặt mình.

"Không chừng là càng lớn càng xấu."

Hứa Sóc trừng Minh Thù.

Đối phương liếc mắt nhìn hai người, trả thẻ lại cho Hứa Sóc: "Tôi sẽ phái người đưa ngài vào, nhưng vị này là?"

Nhìn có hơi quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra đã gặp ở đâu.

"Diệp Miểu."

"Diệp Miểu?"

Đối phương nhíu mày, một lát sau trợn to mắt: "Con gái nhà lão Diệp?"

Minh Thù nhướng mày: "Ông biết tôi?"

"Ha ha." Đối phương đột nhiên cười to:

"Ta là chú Đinh của con, không nhớ à? Trước đây ta còn đi ghi danh cho con."

Ký ức lâu như vậy Minh Thù làm sao nhớ được, đoán chừng nguyên chủ ở đây cũng chưa chắc đã nhớ rõ.

Nhưng cũng không cản trở Minh Thù mỉm cười tâm sự một trận, Hứa Sóc nhìn đến trợn trắng mắt.

Dối trá!

"Đi đi, ta dẫn hai người vào."

Đinh Thu Dịch bảo đoàn xe phía sau rời khỏi căn cứ trước.

"Vậy cám ơn chú Đinh."

"Ôi chao, không có gì, nếu ba con thấy con trở về hẳn phải vui đến phát điên."

Nhiều năm không gặp, cô nhóc năm đó đã lớn đến như vậy, suýt chút nữa không nhận ra.

Đinh Thu Dịch tràn đầy cảm thán.

Có Đinh Thu Dịch dẫn đường, cách ly cũng được giảm bớt, nhưng vẫn không thể tránh khỏi kiểm tra.

"Sao con lại đi chung với Hứa Sóc?"

Thời điểm Hứa Sóc đi kiểm tra, Đinh Thu Dịch len lén hỏi Minh Thù: "Không phải là ba con cho người đi đón con sao? Những người đó đâu?"

"Bọn họ đi quá chậm, con tự tới."

Minh Thù cười nói: "Về phần Hứa Sóc, hắn lì lợm lèo nhèo một hai phải theo con, con cũng không thể giết hắn."

Đinh Thu Dịch: "..."

Sao lại cảm thấy nụ cười của cô nhóc kia có chút lạnh người?

"Hứa Sóc là một nhân tài, nhưng có chút quái lạ. Chắc là thiên tài đều như vậy, tư tưởng và hành động không giống như người bình thường. Dọc đường không xảy ra chuyện gì chứ?"

Trong danh sách quan trọng của căn cứ, có tên của Hứa Sóc. Ai biết hắn lại theo con gái bảo bối của căn cứ trưởng cùng đến căn cứ.

Đinh Thu Dịch nghĩ lại đã cảm thấy sau lưng phát lạnh, người khác có thể không hiểu Hứa Sóc, nhưng trong tay bọn họ có toàn bộ tư liệu của người này.

Người này nhìn qua là thiếu niên sống tình cảm, trên thực tế lại lạnh lùng vô tình hơn so với bất kỳ ai.

"Nếu như không tính vài lần cô ấy cố ném tôi xuống đám zombie, rồi lại nhiều lần quẳng tôi xuống đường, cùng với đánh tôi mấy lần thì quả thật không có chuyện gì lớn."

Hứa Sóc đút tay vào túi, thờ ơ đi ra.

Đinh Thu Dịch: "..."

Dọc đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Minh Thù mỉm cười: "Anh không để zombie đuổi theo tôi, tôi có muốn ném anh xuống không?"

Hứa Sóc tỏ vẻ chính trực: "Tôi là vì khoa học, mỗi người đều phải có giác ngộ hiến thân vì khoa học."

Giác ngộ khoa học bà nội nó.

Nụ cười của Minh Thù càng ngày càng dịu dàng: "Bây giờ anh có muốn hiến thân vì khoa học nữa không?"

Hứa Sóc cũng không muốn chọc Minh Thù, nhưng hắn không khống chế được sự oán hận cô.

"Thế thì không cần đâu."

Trong khoảng thời gian ở chung này, cùng với xác suất lần thứ n bị ném ở nơi hoang vu, rất có khả năng là cái gì cô cũng làm được.

Đinh Thu Dịch nhìn qua nhìn lại hai người, có chút ngây ngẩn hình như phương thức hai người này ở chung có chút quái dị.

"Khụ khụ, Hứa Sóc tiên sinh, tôi phái người đưa ngài về chỗ nghỉ trước."

Đinh Thu Dịch cắt ngang hai người vẫn đang đấu võ mồm.

Mặc kệ quan hệ của hai người này thế nào, trước tiên phải tách bọn họ ra mới an toàn.

Minh Thù phất tay với Hứa Sóc, cái này ngươi cần phải đi đi.

"Tôi muốn ở chung với cô ấy."

Hứa Sóc vươn tay chỉ Minh Thù: "Bằng không hiện tại tôi liền rời khỏi căn cứ, về phần sau này tôi ra sức cho ai, vậy phải xem tâm tình."

Đinh Thu Dịch nhìn Minh Thù, rốt cuộc hai người này là như thế nào?

Đối mặt với ánh mắt tò mò của Đinh Thu Dịch, Minh Thù cũng rất bất đắc dĩ, cô chỉ là muốn kéo giá trị thù hận mà thôi.

Ai ngờ không kéo được giá trị thù hận, ngược lại còn chọc tới một tên ngốc.

Minh Thù xoa xoa thái dương, khóe miệng cong lên độ cong hoàn hảo: "Đầu óc hắn có vấn đề, chú đừng để ý hắn, tìm một chỗ nhốt lại là được."

"Đầu cô mới có vấn đề!"

"Bình thường người có vấn đề đều sẽ phủ nhận mình có vấn đề, bệnh của anh cũng không nhẹ."

"Cô có bệnh không?"

"Có chứ."

Hứa Sóc: "..."

Khỉ thật! Cô gái này không làm theo kịch bản!

Đinh Thu Dịch: "..."

Tôi đang ở đâu, tôi là ai, tôi đang làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.