Dần dần ở ngoài có tiếng bước chân dồn dập, đằng xa thì Lan Dật Phi vội vàng chạy tới sau lưng Lan Như Ngọc.
– Chào gia chủ.
– Ừ, hôm này làm sao mà người vội vả như thê hả.
Lan như Ngọc quay đầu lại mỉm cười hỏi.
Dù cho thấy nàng ta đẹp như thế nhưng, Lan Dật Phi cũng không dám nhìn lâu, bởi vì nàng là gia chủ Lan gia, còn quan trong hơn là nàng có tu vị cao hơn hắn khá nhiều.
– Gia chủ à, hôm nay ta đến đây có chuyện muốn nhờ gia chủ ra mặt giúp.
Lan Dật Phi dè dặt nói.
– Ồ có chuyện mà đại trưởng lão người không ra mặt được mà còn nhờ đến ta à, cái này hiếm đấy nha.
Lan Như Ngọc cười nói.
– Là thế này gia chủ, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của tiểu nữ.
– Hả, cái gì mà luyên quan đến hạnh phúc của tuyết nhi thế, kể ta nghe thử xem nào.
Thế là Lan Dật phi kể tường tận từ viêc Lan dật Tuấn ép hai mẹ con bán thân, xong cho đến việc Lan Dật Tuấn bị người ta đánh bầm dập, rồi đến việc Lan Linh Tuyết bị Người ta đánh mông. Một hoài sau thì hắn ta rốt cuộc cũng kể xong.
– Đại trưởng lão này, chuyện chỉ thế này mà người cũng tìm ta.
– Gia chủ không đơn giản như ngươi nghỉ đâu.
Lan Dật Phi bấc đắt dĩ nói, nếu chỉ đơn giản là một tên tu sĩ bình thường thì hắn đã đem tên này chầm thành cám cho cá ăn rồi còn chờ đến tìm nàng sao.
– À chẳng lẽ tên này có bối cảnh to lớn à.
Lan Như Ngọc ngạc nhiên hỏi cho dù là con của các trưởng lão của các gia tộc khác thì Lan Dật Phi cũng xữ lý được, làm gì có chuyện hắn đến tìm nàng, như thế nàng nghỉ người này có bối cảnh lớn hơn các gia tộc trong thành.
– Gia chủ à cái tên đánh nữ nhi của ta, chính là con nuôi mà Như Nguyệt nhân hoài vài ngày trước đó.
Lan Dật Phi Xấu hổ nói, dù gì con mình cũng 17,18 tuổi rồi mà tu vị chẳng tới đâu, mà còn bị người ta, mà người đánh hắn chỉ có 12 tuổi thôi, thật là nếu không vì hanh phúc của Tuyết nhi thì hắn cũng không muốn kể chuyện này ra đâu.
– À, là thằng nhóc mà Nguyệt Nhi mới nhận sao, tao còn tưởng nó chỉ là một đứa trẻ bình thưởng được Nguyệt Nhi nhận chứ, không ngờ còn có tu vị cao thế, đúng là thiên tài.
Lan Như Ngọc ngạc nhiên sau đó vui mừng nói.
– Gia chủ này, chúng ta hình như nói lạc chủ đề rồi.
Thấy nàng ta vui mừng thế, hắn cãm thấy bất đắc dĩ, hình như hắn đến đây là vì chuyện của tuyết nhi mà.
– À,Ừ, ngươi nói chuyện này có liên quan gì đến hạnh phúc của Tuyết Nhi hả.
– Là thế này gia chủ, Tuyết nhi do không biết chuyện xấu của Dật Tuấn làm nên mới xen vào, bây giờ nó bị Long Ngạo đánh mông ngay giữa đám đông thế này, làm dao sau này nó có thể lấy chồng được nữa, lần này ta đến đây cũng nhờ gia chủ nói với Như Nguyệt tiểu thư một tiến, có thể hay không cho Tuyết nhi về làm vợ, con nàng.
Lan Dật Tuấn nói đây cảm thấy xấu hổ, hắn không nghỉ tới có lúc mình phải đi xin những chuyện thế này.
– Là chuyện này sao, được rồi để ta kêu Nguyệt Nhi về Lan Gia để hỏi, nếu được thì kêu nó dẫn theo tên Long Ngạo kia luôn, tới đó thì ta sẽ chuyên này giúp ngươi.
Lan như Ngọc nghĩ một chút rồi nói.
– Cảm ơn gia chủ.
Lan Dật phi cam tạ nói.
– Được rồi ngươi đi ra đi, ta sẽ kêu người hầu tới Lâm gia nói cho Nguyệt nhi biết để nó qua đây.
– Vâng, thôi ta cáo lui.
Thấy hắn ta đã đi rồi thì nàng nhìn xuống hồ rồi nói.con
– Tên nhóc này thật thú vị, mới tuổi đó mà có tu vị cao hơn đồng lứa, thật không đơn giản.
...............
Lâm gia phủ.
Sau khi nhận hai mẹ mỹ Phương về Lâm gia thì để cho nàng làm nha hoàn của Long Ngạo, nàng ta cũng không phản đối, dù sao hiện dờ mẫu thân hai ngươi người không có chổ ở, ở lại đây làm nha hoàn còn có cái ăn, chứ ở ngoài thì có nước chết đối.
Sấp xếp sông cho hai mẹ con sống bên cạnh phòng mình thì Lan Như Nguyệt dẫn Long Ngạo đến phong Hồ Bích Trâm.
– Cóc cóc cóc.
Lan Như Nguyệt đến trước cử Hồ Bích Trâm gõ.
– Nguyệt nhi đấy à.
– Vâng con đây.
– Dẫn Long Ngạo tham sao mới về à.
– Ừ vào đi con.
Được sự cho phép thì, Lan Như Nguyệt đẩy cửa phòng vào, sau khi vào thì thấy Hồ Bích Trâm đang ngôi trên Giương, trên Ngươi còn mang một bộ đồ ngủ màu hông, trưng lên cơ thể quyến rũ của nàng.
Long Ngạo nhìn thấy thế thì say mê nhìn nàng, nhưng chợt thấy bên hông mình nhối đâu, tỉnh lại thì thấy Lan Như Nguyệt đang dùng tay nhéo hong mình, con mắt thì trợn tròn nhìn mình như muốn nói" chàng đúng là tên sắc lang".
Bởi vì lúc này Hồ bích Trâm đang cúi đầu đọc sách cho nên không nhìn thấy ánh mắc say mê của Long Ngạo. Nếu thấy không biết nàng vui mừng hay tức giận nữa?.
Hồ Bích Trâm úp quyển sách trên tay xuống rồi ngước đầu lên nhìn hai người rồi hỏi Long Ngạo.
– Hôm nay đi dạo thành có gì vui không kể cho bà nghe nào.
Hồ bích Trâm dịu dàng hỏi Long Ngạo.
– Việc vui thì không có, nhưng việc nghĩa thì có.
– Việc gì thế?
Hồ bích Trâm tò mò hỏi.
– Chuyện là thế này hôm nay cháu đi trên đường bổng nhiên nhìn thấy một cô dân nữ đang bị tên ác bá "Hà hiếp" giữa ban ngày ban mặc, thế nên cháu đã xong vào đánh với tên ác bá 300 hiệp, tuốt cuộc chính nghĩa đã thắng, cháu đã đánh bại hắn và cứu cô dân nữ ra khỏi nguy hiểm.
Long Ngạo hùng hồn kể, tạo cho mình một hình tượng anh hùng chính nghĩa "thấy ác không sờn".
– Hahaha...cháu ta thật dũng cãm nha.
Hồ bích Trâm cười run cả người khuyến cho đôi ngực của nàng gợn sóng mảnh liệt.
– Mẫu thân ngươi đừng nghe hắn bịa đặc.
Lan Như Nguyệt nói.
– Không Phải thế sao?
Hồ bích Trâm hoài Nghi hỏi.
– Khúc đầu thì hắn kể đúng rồi đấy dù hơi phóng đại một tý, nhưng hắn lại chưa kể phần còn lại.
– Phần còn lại? Ồ chuyện này còn có phần còn lại nữa à, kể ta nghe nào Nguyệt Nhi.
Hồ Bích Trâm ngạc nhiên nói.
– Là thế này, sau khi đánh tên kia xong, thì muội muội hắn đến, không hỏi gì đã xong vào đánh Ngạo nhi, nhưng không đánh lại, nhưng tên ngạo nhi của chúng ta quá đáng, dám nhất nàng ta lên đánh mông người ta be bép, khuyến con gái người ta khóc lóc thê thạc mới chịu buôn tha.
Lan Như Nguyệt nhìn như đang kể thêm chuyến công giúp, nhưng thật ra đang kể tội hắn dám đánh mông ngươi ta giữa đám đông.
– Có chuyện này thật hả Ngạo Nhi.
Hồ bích Trâm ngạc nhiên nói.
– À thì, thật đúng là có chuyện này.
Long Ngạo xấu hổ nói.
– À, ngươi thật là sao có thể đánh mông người ta như thế, mà tại sao lại đánh khuyến người ta đến khóc thể hả.
– Dạ à,thì, do lúc đánh mông nàng cảm thấy mềm thật thỏa mái cho nên con đánh đến mức quên luôn.
– Đúng là tên tiểu sắc lang.
Hồ bích Trâm trợn mắt nhìn hắn, không ngờ cái lý do mà đánh nàng ta đến khóc là thế.
– A...hihihi.
Long Ngạo cười.
– Thế hai anh em kia là con cái của ai, nếu không coa bối cảnh mà dám ra đường "khi nam phách nữ" à.
– Dạ là hai đứa con của Đại trưởng lão Lan gia.
Lan Như Nguyệt xấu hổ nói, dù dì cũng là người nhà mẹ nàng mà.
– Là con của Lan Dật Phi à, đúng là ta nghe bên ngoài thường nói đến thằng còn trai"quần là áo lụa" của hắn.
Hồ Bích Trâm hơi ngạc nhiên nói.
– Mẫu thân à, chuyện Long Ngạo đánh Dật Tuấn có thể Lan Dật Phi sẽ bỏ qua nhưng chuyện Linh Tuyết bị đánh mông thì...
Lan như Nguyệt nhập ngừng nói.
– Kệ đi chừng nào người hắn tới thì để ta ra mặc cho, đứng lo, nếu không được thì ngươi tìm mẹ ngươi giải quyết.
– Vâng.
– Thôi, trời cũng tối rồi, con về nghỉ ngơi đi.
– Dạ, con đi đây.
Trước khi đi còn quay lai trợn mắc nhìn Long Ngạo một cái.