Hệ Thống Liên Minh

Chương 7: Cuộc thi kết thúc




Quả như dự đoán của Bùi Thiên. Mặc dù việc hắn đặt ra luật thi mới khiến không ít người kinh ngạc thế nhưng cũng không làm cho ai bất mãn. Trải qua hai tiếng tranh tài, Long cùng Tuyết lấy thứ nhất và thứ hai tiến vào lớp chuyên A.

Kết quả cuối cùng sau cuộc thi: Gần một nghìn học viên đủ điều kiện học cấp III, trong đó có 500 học viên lớp E, 250 học viên lớp D, 125 học viên lớp C, 85 học viên lớp B và 40 học viên lớp A. Do khối cấp ba được xây dựng cách đây năm cây số, vì thế sau buổi thi hôm nay, những học viên này sẽ được nghỉ một ngày để tìm kiếm nhà trọ.

Ngày kia tức là ngày 3/6, tất cả học viên phải có mặt đông đủ tại Học viên cấp ba Hà Bắc nếu như không muốn bị đuổi khỏi trường, trở về cấp hai. Còn những học viên thi trượt sẽ tiếp tục ở lại khối cấp hai học tập và tu luyện đợi đến kì thi năm sau.

2h chiều, phòng hiệu trưởng. Bùi Thiên đang ngồi làm việc thì bỗng cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Được lệnh của ông ta, cửa được mở ra. Từ bên ngoài bước vào một vị nam tử nhỏ con, trên mắt treo một cặp kính dày cộp. Vị này chính là một trong bốn vị phó hiệu trưởng của học viên: Junstin Phạm. Một người mang trong mình hai dòng máu

Junstin Phạm đi tới bàn hiệu trưởng, cung kính ôm quyền nói:

"Hiệu trưởng, đã có thông tin về Lạc Tuyết và Nguyễn Tuấn Long. Chỉ là lai lịch bọn họ có chút vấn đề"

Nghe vậy, Bùi Thiên nhíu mày nghi hoặc hỏi:

"Vấn đề gì?"

"Theo như tin tình báo. Nguyễn Tuấn Long là đại thiếu gia Nguyễn gia. Lạc Tuyết chính là đại công chúa Lạc gia. Đây chính là vấn đề?"

Junstin Phạm có chút không thể tin được lên tiếng. Dù cho đến hiện tại, ông ta cũng chưa hết kinh hãi bởi vì lai lịch khủng bố của Long và Tuyết.

"Nguyễn gia cùng Lạc gia? ý anh chính là hai đại gia tộc Hoàng Long Sơn"

Bùi Thiên lẩm bẩm, sau đó hai mắt trợn tròn tràn đầy khiếp sợ kêu lớn.

"Chính là bọn họ" Junstin Phạm buồn bực gật đầu.

"Clgt. Hai đứa bé này không phải bị lừa đá đấy chứ. Gia đình có điều kiện tu luyện tốt hơn chúng ta rất nhiều vậy mà không ở lại, chạy tới cái trường nghèo nàn này làm gì chứ?"

Bùi Thiên không nhịn được chửi tục. Đây là lần đầu tiên trong suốt năm mươi năm làm hiệu trưởng, Bùi Thiên nói trường mình "nghèo nàn" cho thấy trong lòng ông ta chấn động cỡ nào. Cũng phải thôi, Học viên Hà Bắc mà dù có chất lượng tốt nhất miền bắc nhưng so với hai gia tộc này không khác gì kiến so với voi. Vậy mà hiện tại đại thiếu gia cùng đại công chúa của hai gia tộc chạy tới đây học tập, bảo sao Bùi Thiên không giật mình cho được. Không chỉ hắn mà bất kì ai nghe xong, ý nghĩ đầu tiên cũng chỉ coi đây là chuyện đùa.

"Chuyện này cháu cũng không biết. Nhưng mà theo cháu nghĩ, đây đối với học viện chỉ có tốt chứ không có dở. Không nói tới thân phận hai người, chỉ bằng thiên phú khủng bố của Nguyễn Tuấn Long cũng đủ chúng ta nở mày nở mặt. Thậm chí ở "Miền bắc trường học đai chiến" chúng ta có thể đạt được quán quân. Không những thế, chúng ta có thể thông qua bọn họ đạt được danh tiếng trước nay chưa từng có"

Junstin Phạm đẩy gọng kính lên cười nói. Mặc dù hắn bị lai lịch của Long dọa cho tí thì đái ra quần nhưng trong lòng cũng cực kì hưng phấn. Người như vậy có thể đến học viên học tập quả thực khiến học viện vẻ vang

"Cháu nói cũng đúng. Được rồi, Junstin Phạm, cháu sai người âm thầm đi theo bọn họ. Bảo vệ bọn họ 24/24 giờ, không để bất kì chuyện gì xảy ra"

Bùi Thiên nghe Junstin Phạm nói vậy, trong lòng ngẫm lại cũng có lý, vuốt râu nghiêm mặt nói. Hắn biết lai lịch của hai người này rất lớn, nếu như xảy ra vấn đề gì ở học viên tin tưởng Học viên Hà Bắc cũng không cần tồn tại, không chỉ học viên mà kể cả ông cũng có thể biến mất khỏi thế gian.

Junstin Phạm cũng biết tầm quan trọng của vấn đề, vì thế kiên định gật đầu, thầm thề nhất quyết không để xảy ra chuyện gì với hai người này. Chào Bùi Thiên một tiếng, hắn vội vàng rời đi.

Khu đô thị Liên Hải nằm ở phía bắc thành phố, là một khu đô thị mới được xây dựng cách đây hai năm. Tuy rằng mới được xây dựng thế nhưng nó lại trở thành khu đô thị sang trọng, đẹp đẽ nhất thành phố Hà Bắc.

Bên trong khu đô thị, ngoài biệt thự sang trọng, xa hoa mà không phải người giàu nào cũng mua nổi, những ngọn núi giả lập được xây dựng bằng bàn tay con người thì còn có một vùng biển rộng ba cây số, sâu hai mươi mét treo lơ lửng giữa không trung. Phía dưới, người dân có thể vừa đi bộ trên mặt đường vừa có thể ngắm nhìn khung cảnh dưới đáy biển với vô vàn các loài cá, sinh vật biển. Vùng biển này là do hai trăm vị Dẫn Nguyên Cảnh không ngừng sử dụng linh kĩ trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày mới tạo ra được. Mà cũng vì có vùng biển này mà khu đô thị Liên Hải mới được coi là khu đô thị đẹp nhất thành phố Hà Bắc.

Khu quản lý đô thị Liên Hải nằm ở trên không, cách mặt đất 500m. Là một tòa nhà cao năm tầng, có một cái cổng chào ghi dòng chữ "Welcome to Lien Hai" với hai bảo vệ thực lực Dẫn Nguyên Cảnh trông coi. Từ trong khu quản lý có thể thấy được rất nhiều chiếc ô tô bay sang trọng, thậm chí là phi thuyền cỡ nhỏ không ngừng bay ra bay vào.

Lúc này, từ bên ngoài bay vào một chiếc lamborghini màu đỏ sang trọng. Khiến người khác phải chú ý tới nó chính là chiếc ô tô này hoàn toàn được chế tạo từ kim cương nguyên chất, kể cả lớp xe cũng được chế tạo từ kim cương lỏng. Mà ở đây đều là dân trong nghề vì thế rất nhanh có thể nhận ra đây chính là chiếc DVA 102, khắp thế giới chỉ có năm chiếc mà thôi, tất nhiên giá tiền cũng cực kì đắt đỏ với một chiếc xe = năm mươi tỷ linh tệ ( một linh tệ = 10.000 vnđ). Sự xuất hiện của nó khiến cho không ít người hâm mộ không thôi, đồng thời cũng nổi lên lòng hiếu kì: Ai lại có thể mua được chiếc xe như thế này.

Nếu như chiếc xe khiến mọi người hâm mộ thì khi chủ nhân chiếc xe xuất hiện lại khiến mọi người dại ra. Đặc biệt là đàn ông.

Chỉ thấy, ghế phụ bước xuống một nam tử khoảng mười sáu, mười bảy mặc một bộ áo complê màu đen, thân cao 1m7 cơ bắp đẹp đẽ được giấu sau lớp quần áo. Khuôn mặt hắn tuấn mỹ cùng khí chất thành thục khiến cho hắn giống như một vị nhân sĩ thành công, có thể nói là khiến rất nhiều thằng đàn ông nhìn thấy hắn đều cảm thấy tự ti. Trên mặt luôn treo một nụ cười ôn hòa như gió xuân khiến cho rất nhiều cô gái đều hai mắt tỏa sáng, nhìn thiếu niên chằm chằm chỉ kém chút nữa là nước miếng chảy ra. Bọn họ không thể nào có thể tin được vị này nhìn qua mười sáu, mười bảy tuổi thật ra chỉ có mười bốn mà thôi.

Nếu như thanh niên để nữ nhân hai mắt sáng ngời thì khi nam tử mở cửa cho một cô gái bước xuống lại khiến rất nhiều thằng đàn ông đốn tim. Ánh mắt trừng lớn, si ngốc nhìn cô gái.

Khác với thanh niên, cô gái này rất trẻ trung chỉ khoảng mười bốn tuổi mà thôi. Thế nhưng thân hình nở nang vượt quá tuổi, nơi cần to đã to, chỗ cần nhỏ đã nhỏ khiến không ít thằng đàn ông nổi lên thú tính. Mặc trên người bộ váy màu trắng tinh khiết, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ vô khiết, khí chất nhí nhảnh đáng yêu pha chút ngây thơ của một cô gái mười bốn lại thêm phần cao quý như một vị công chúa. Hiện tại , trong mắt bọn họ không phải là một cô gái mà là một nữ thần nhân gian .

Thế nhưng, khi thấy cô gái khuôn mặt hạnh phúc khoác tay thanh niên. Rất nhiều trái tim ở thời điểm ấy tan nan. Ánh mắt tràn đầy ghen ghét đố kị nhìn thanh niên. Tại sao chứ? Đối phương không thấp bằng ta, không xấu trai bằng ta, không nghèo bằng ta... Cái gì cũng không bằng ta mà tại sao "nữ thần" lại chọn hắn chứ không chọn ta. Đây là tiếng lòng chung của rất nhiều thằng đàn ông quanh đây

Không thể không nói, sự xuất hiện của Long và Tuyết khiến cho rất nhiều đôi tình nhân khác lu mờ, bọn họ mặc cảm khi đối diện với hai người. Dùng tốc độ nhanh rất rời đi, rất sợ ở lâu thêm chút nữa sẽ bị hai vị này đả kích mà chết mất

"Nè Tuyết, em ăn mặc đẹp vậy chẳng lẽ muốn tất cả đàn ông ở đây đều trở thành fan của em sao?" Long ôm lấy eo Lạc Tuyết treo ghẹo

"Anh thì khác gì. Ăn mặc như nhân sĩ thành công. Nếu không phải em ở cùng anh mười bốn năm chắc cũng không ngờ anh chỉ là một tên nhóc mười bốn tuổi thôi đấy" Lạc Tuyết trừng mắt nhìn hắn, bất mãn lên tiếng.

Khi Long đón cô, cô bị hắn làm cho rung động. Nếu như bình thường, Long trong mắt cô là một người cùng tuổi thế nhưng hôm nay Long lại trở thành một vị nhân sĩ thành công, một người trải qua rất nhiều biến cố cuộc đời, một người đàn ông chứ không phải là một cậu nhóc.

Long vốn đã đẹp trai thế nhưng vẫn còn khuyết điểm là sự ngây thơ của hắn, trải qua cách ăn mặc cùng với khí chất biến hắn trở lên cực kì hoàn mỹ, là một nam thần chân chính dù là Lạc Tuyết, người đã sống cũng hắn mười bốn năm cũng phải si dại. Về phía Lạc Tuyết, Long thay đổi lớn như vậy không khiến cô cảm thấy xa lạ mà còn cảm thấy cực kì an toàn.

Long biến hóa thành "nam thần", thân là bạn gái của hắn, thân là bạn gái của hắn, cô cũng không thể lạc hậu. Vì thế, cô nàng chăm chút trang điểm. Ông trời không phụ lòng người, trải qua một tiếng hóa trang, cô nàng đã biến mình thành một " nữ thần" đúng nghĩa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.