Hệ thống cực kì nghi ngờ, đối với việc Nhiễm Thanh Vân có thể tùy tiện lấy ra con dao cổ này cực kì để ý, bám mãi không chịu dứt, liên tục gặng hỏi trong đầu Nhiễm Thanh Vân. Nhiễm Thanh Vân bị hỏi đến mất hết kiên nhẫn, sau khi lớn giọng mắng hệ thống một hơi mới có thể khiến hệ thống uất ức ngậm miệng lại.
Hệ thống bị mắng, trong lòng cực kì run sợ, không phải sợ vì bị chủ nhân mắng, mà là sợ việc chủ nhân đang làm.
Nó không phải là lo nghĩ cho chủ nhân, sợ chủ nhân làm loạn bị thiên đạo phát hiện ra sao? Chủ nhân... bây giờ không phải ở nhà, chủ nhân đừng có tùy hứng như vậy nữa mà.
Nhiễm Thanh Vân đương nhiên biết lo lắng trong lòng hệ thống là gì, nhưng y không quan tâm, mặc kệ hệ thống có như thế nào cũng chỉ chú tâm lái xe tiến về phía trước.
Phó Kim Phong ngồi ở ghế lái phụ, mặc dù Nhiễm Thanh Vân đã khẳng định với y là không làm hại y, nhưng khoảng cách với xác sống quá gần vẫn khiến y không khỏi run rẩy trong lòng, tận lực ép sát cửa xe...
Trong đầu luôn chảy suy nghĩ chỉ cần xác sống ngồi bên ghế lái kia có động tác bất thường, y liền phá cửa xe chạy trước.
Phó Kim Phong ngồi trong xe không dám hít thở mạnh, tận lực giảm giá trị tồn tại xuống mức thấp nhất.
Nhiễm Thanh Vân cảm nhận được lò sưởi bài xích mình, trước tiên cũng không làm ra động tác gì quá lớn, yên tĩnh ngồi ở ghế lái lái xe.
Đám xác sống cấp thấp di chuyển bên ngoài rất nhiều, Nhiễm Thanh Vân sử dụng phương thức tiến hóa khác để tăng cấp nên không có khả năng điểu khiển những xác sống cấp thấp hơn mình. Nhiễm Thanh Vân cực kì chán ghét mùi hôi thối bốc lên từ những xác chết kia, nên chỉ có thể tận lực mà duy trì khoảng cách với bọn nó, không có ý định lao đầu vào phiền phức.
Xe lăn bánh trên đường lớn, thỉnh thoảng sẽ gặp vài cung đường bị chặn, Nhiễm Thanh Vân lúc này sẽ mặt không đổi sắc mà chọn một hướng đi khác, vòng vòng vèo vèo, thời gian trôi cực nhanh, chớp mắt đã đến tối.
Buổi tối xác sống sẽ di chuyển nhanh hơn, giá trị vũ lực cũng tăng cao, Nhiễm Thanh Vân vẫn có thể tiếp tục di chuyển và tự tin với việc có thể bảo vệ tốt cho lò sưởi nhưng Phó Kim Phong là con người, y cần có chỗ nghỉ ngơi và ăn uống.
Đồ ăn! Đây là một vấn đề cần giải quyết bây giờ, không thể để lò sưởi bị đói được.
Thấy xe dừng lại trước cửa một tiệm tạp hóa đóng kín, Phó Kim Phong ngồi im cả buổi lúc này mới giật mình hỏi Nhiễm Thanh Vân, người đang chuẩn bị mở cửa bước xuống xe:" Anh đi đâu vậy?"
Nhiễm Thanh Vân không thể nói, chỉ vào cửa tiệm tạp hóa.
" Anh muốn vào trong đó?" Phó Kim Phong đoán già đoán non.
Nhiễm Thanh Vân chỉ vào Phó Kim Phong, vươn tay ra túm lấy cổ tay y.
" Anh, anh làm cái gì vậy?" Phó Kim Phong giật nảy người, né tránh động chạm của Nhiễm Thanh Vân:" Anh bỏ ra, tôi tự đi được."
Mặc dù móng tay Nhiễm Thanh Vân luôn được cắt gọn gàng, những nếu lôi kéo lò sưởi quá mạnh vẫn có thể khiến lò sưởi bị thương, Nhiễm Thanh Vân đành phải buông tay Phó Kim Phong ra, để Phó Kim Phong tự mình rời khỏi xe.
Cửa tiệm tạp hóa bị đóng kín, Nhiễm Thanh Vân không có chìa khóa, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh để mở cửa.
Phó Kim Phong đứng một bên nhìn Nhiễm Thanh Vân chỉ cần một động tác nhỏ đã có thể khoét một lỗ trên cửa, kinh ngạc đến toàn thân run rẩy. Y thầm nhủ trong lòng không thể khiến xác sống kì lạ trước mặt này tức giận được.
Nhiễm Thanh Vân đương nhiên không biết trong lòng lò sưởi đang âm thầm tính toán cái gì, đứng một bên ra hiệu lò sưởi chui vào trước.
Ta cũng không thể chui vào trước được, nhỡ may ta vừa chui vào, lò sưởi ở bên ngoài liền bị đám xác sống cạo mất thì sao?
Phó Kim Phong đáy lòng run rẩy, cầm chặt dao ngắn trong tay, chui vào trong.
Hệ thống điện đều đã bị cắt hoàn toàn, ánh sáng mặt trời hiện tại không đủ để mắt thường có thể nhìn rõ vật dụng, Nhiễm Thanh Vân nhanh chóng lấy một chai nước lớn trên kệ đồ, truyền linh lực vào trên trong. Linh khi xanh trắng lưu chuyển trong chai nước phát ra ánh sáng lam nhạt chiếu sáng một khoảng nhỏ, đóng vai trò như một chiếc đèn pin vậy.
Nhiễm Thanh Vân mang chai nước phát sáng, đưa cho Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong ở trong bóng tối, ngờ vực:" Cho tôi sao?"
Nhiễm Thanh Vân nhẹ nhàng gật đầu.
" Cảm ơn." Phó Kim Phong ngập ngừng nhận lấy.
Nhiễm Thanh Vân đi vào bên trong, trước tiên là tìm lấy giấy và bút, chậm rãi viết chữ.
[ Xếp toàn bộ đồ ăn em thích ra đây, tôi giúp em tích trữ.]
" Được... được thôi." Phó Kim Phong không hề hoài nghi, thành thành thật thật mang theo chai nước phát sáng đi từng tủ thực phẩm, những gì có thể ăn được, y đều lấy ra toàn bộ.
Y biết bây giờ không phải là lúc có thể kém cá chọn canh, trong khi không biết bao giờ mới có thể thiết lập lại thế giới, dự trữ càng nhiều đồ ăn và nước uống sẽ càng an toàn. Trong cửa hàng không hề có người, có lẽ chủ nhân nơi này đã biến thành xác sống, hoặc cùng đoàn cứu trợ đi về khu an toàn nào đó rồi.
Phó Kim Phong trong lòng suy nghĩ, vừa nghĩ vừa thu thập vật tư cùng đồ ăn có trong tiệm tạp hóa. Thu đến đâu liền mang tới trước mặt Nhiễm Thanh Vân để đến đó.
Nhiễm Thanh Vân nhìn đống đồ vật ngổn ngang được lò sưởi đặt ở trước mặt, sắc mặt đen xì.
Phó Kim Phong bị biểu cảm của Nhiễm Thanh Vân dọa sợ, khó khăn nuốt nước bọt, lùi về phía sau.
Xác sống này không phải tức giận chuẩn bị muốn ăn mình rồi chứ?
Nhiễm Thanh Vân ở trong đống đồ Phó Kim Phong lôi ra, bắt đầu chọn lại một lần nữa, toàn bộ những món ăn nhanh không tốt cho sức khỏe đều bị y ném qua một bên, mì ăn liền bởi vậy mà chất thành một đống hỗn độn đủ màu sắc.
Phó Kim Phong mím môi lao tới ngăn cản động tác của Nhiễm Thanh Vân, oán trách:" Anh... sao lại vứt chúng đi vậy?"
Ở thời điểm này, mì ăn liền chính là cứu tinh lớn nhất của loài người đó!